“Vị trí bị thương của vị cô nương này tránh được nội tạng, nhưng thực sự rất nguy hiểm.
Miệng vết thương quá sâu, phải khâu lại, có điều… Lão hủ không có thuốc giảm đau, cô nương có thể chịu đựng được không?” Đại phu xem qua vết thương của nàng thì sắc mặt lúng túng.
Quả thực là cô nương này có dáng vẻ mong manh, yếu ớt, với thương thế như vậy có thể tỉnh táo cũng đã không dễ dàng rồi, nếu lại khâu miệng vết thương chỉ sợ sẽ ngất xỉu.
Cao Châu nghe thấy thì thế lắc đầu nguầy nguậy, liên tục lui về phía sau vội vàng ngăn cản: “Đại nhân nhà ta thân thể tôn quý, không được, ta đi vào thành mua thuốc.”
“Không cần.” Thẩm Nhiêu ngồi dựa vào chiếc ghế trúc rộng rãi, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi ngẩng đầu lên để lấy tinh thần chống đỡ, vẫy vẫy tay: “Đại phu, làm phiền ngươi phải trực tiếp khâu lại rồi, ta không sợ đau.”
Kể từ khi Thẩm gia bị hạ lệnh tịch thu gia sản và diệt môn, có một khoảng thời gian dài toàn thân nàng đều rất tê buốt, chỉ có đau đớn mới có thể tìm lại được cảm giác bản thân còn sống.
Nàng không sợ đau, vì nỗi đau có thể làm cho nàng nhớ bài học và nhớ rằng mình vẫn còn sống.
“Được, cô nương có lòng can đảm, lão hủ khâm phục.
Ngài cố nhịn một chút, lão hủ sẽ làm nhanh nhất có thể.” Sau khi chuẩn bị xong, đại phu khâu vết thương cho nàng bằng chỉ dâu tằm.
Thẩm Nhiêu mặc dù đầu óc choáng váng nhưng đôi mắt vẫn luôn thanh tỉnh, bởi vì quá đau đớn mà gân xanh ở cổ nổi lên, cả quá trình cũng không phát ra tiếng nào.
Ôn Tĩnh Thành đang đứng ngoài cửa thấy vậy thì khẽ hạ mày, xoay người rời đi.
Nửa đêm, Thẩm Nhiêu uống thuốc rồi ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ, ngay cả khi đã ngủ say nàng cũng nhăn mày, có lẽ là vì cơn đau quá khó chịu đựng.
Tạ Cẩn bỏ vật chứng vào trong túi vải, rồi mang đến đặt cạnh gối của nàng, chân tay có vẻ như chạm vào nàng, thế nhưng sau đó lại rút tay ra.
Rồi nhìn Cao Châu đang ngủ trên ghế, nàng ta ngủ say như heo vậy, bây giờ thần không biết, quỷ không hay, hắn giết Thẩm Nhiêu ở trước mặt nàng ta, nàng ta cũng không thể phát giác được.
Hộ vệ như này? Có thể bảo vệ cái rắm!
Hắn không yên tâm, cứ đứng nhìn chằm chằm đến gần sáng mới thả lỏng thân thể đang cứng ngắc rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới bước ra ngoài thì Cao Châu mơ màng mở mắt, nàng ta dụi dụi đôi mắt đang lim dim, ngáp một cái rồi nhìn căn phòng yên tĩnh, lại nhìn đại nhân nhà mình đang ngủ say rồi mới yên tâm tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau trên công đường của Đại Lý Tự, sau khi Đại Lý Tự Khanh Thôi Kiến nhìn thấy Tả thiếu khanh Lưu Hạ xuất hiện, tách trà trong tay run lên, làm nghiêng đổ rất nhiều nước, sợ đến rớt quai hàm: “Lưu Hạ à, ngươi, ngươi đây là có chuyện gì vậy?”
Mặc dù bề ngoài Lưu Hạ không có chút gì anh tuấn, nhưng hắn ta cũng không đến mức dọa người như vậy.
Khuôn mặt bị quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra có đôi mắt nhỏ bé, cả cái đầu đều mập lên một vòng, cánh tay cũng bị buộc lên, trên chân cũng quấn đầy băng gạc…
Đô Sát Viện Hữu Thiểm Đô ngự sử Ôn Tĩnh Thành đã đến từ sớm, cười không ra cười, liếc hắn ta một cái, “Lưu thiếu khanh, ngài vẫn tốt chứ?”
“Tốt cái rắm.” Lưu Hạ chống gậy đi tới, nếu không phải muốn kiềm chế khóc lóc om sòm làm hạ thấp thân phận thì hắn ta đã muốn ném cây gậy xuống đất, rồi kêu gào, tức giận không kìm được mà nói: “Thế mà lại có đạo tặc tập kích bổn quan trên đường, trùm bao tải vào rồi đánh ta thế này! Ở dưới chân thiên tử, đúng là quá ngang ngược rồi!”
Tên trộm lợi dụng lúc hắn ta bất tỉnh thì chụp bao tải vào rồi đánh ông ta đến nửa chết nửa sống.
Đám Cẩm Y Vệ đó ngày thường hung hăng hống hách, tự thổi phồng đến ba hoa thiên địa.
Có một tên trộm nhỏ bé cũng không đánh lại được, đều là phế vật!
Đại Lý Tự Khanh nghe vậy thì tức giận nói: “Tên đạo tặc nào mà thủ đoạn cay độc như vậy, ngươi có nhìn thấy hắn ta trông như thế nào không?”
“Không thấy…” Lưu Hạ khi nghĩ đến điều này thì càng cảm thấy bực bội khó chịu, không ai nhìn thấy được tên đạo tặc trông như thế nào, nên chỉ có thể chịu thiệt mà không làm gì được.
Nếu ông ta biết người đánh mình chính là phế vật Cẩm Y Vệ mà ông ta nói, chắc là sẽ càng thêm bực tức và khó chịu.
Có điều những vết thương này chỉ là nhìn có hơi dọa người, nhưng đều không phải vết thương trí mạng, còn chẳng có chảy nhiều máu bằng Thẩm Nhiêu! Ồ đúng rồi, Thẩm Nhiêu! Hắn ta nhớ đến chuyện tối hôm qua, nên hắn ta không khỏi hất râu trừng to mắt: “Thẩm lang trung đó thật là càn rỡ, đợi vụ án này kết thúc, bổn quan nhất định sẽ cáo trạng nàng ta! Tính toán rõ ràng với nàng ta một lượt!”
Ôn Tĩnh Thành ngồi thẳng trên ghế, nghe xong thì quay đầu lại, cau mày nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Nàng ta kề kiếm vào cổ ta, nàng ta muốn giết ta!” Lưu Hạ run lên vì kích động, nhưng cánh tay bị thương không thể vỗ bàn, nên hắn ta chỉ có thể tức giận hét lên.
Ôn Tĩnh Thành không ngờ đến lại càng khó hiểu, “Còn có chuyện này?”
Lưu Hạ sửng sốt: “Ngươi mù sao?”
Ôn Tĩnh Thành không chỉ khó hiểu, trên mặt còn lộ ra một tia tức giận, khí phách nói: “Bổn quan còn chưa thượng tấu vạch tội ngươi lơ là công việc ngăn cản xử lý vụ án ở khắp nơi, ngươi thế mà lại nhục mạ bổn quan! Đợi vụ án này kết thúc, bổn quan nhất định tính toán rõ ràng với ngươi!”
Lưu Hạ không quan tâm đến việc mình bị thương, hắn ta vừa đặt mông xuống ghế thì đã đau đến nhe răng líu lưỡi rồi, sau khi nghe được lời như vậy thì ném mạnh cây nạng xuống đất: “Cái gì với cái gì chứ! Ngươi… Có phải ngươi cùng một bọn với Thẩm Nhiêu hay không? Những Cẩm Y Vệ đó đều đã nhìn thấy rồi, các ngươi đừng hòng chối cãi!”
Đại Lý Tự Khanh nhắm một mắt mở một mắt nghe bọn họ nói, thấy Lưu Hạ càng nói càng kích động, nên giơ tay vẫy vẫy: “Lưu thiếu khanh, ngồi xuống trước đi.
Giải quyết từng việc một, ngươi là tiền bối, chú ý lời nói!”
Quan trên đã nói, Lưu Hạ chỉ đành cho chút mặt mũi, miễn cưỡng ngồi xuống, một bụng tức giận sắp thiêu cháy hắn ta.
Thấy Thẩm Nhiêu vắng mặt, không khỏi nhếch môi cười lạnh: “Bổn quan nhớ tới tối hôm qua Thẩm Nhiêu bị thương rất nặng, thương thế như thế nào? Bệ hạ khâm điểm nàng ta xử lý vụ án, không lẽ không thể tới sao?”
Ôn Tĩnh Thành mím môi sau khi nghe lời này, cũng không lên tiếng, chỉ là lắc đầu, tỏ ra dáng vẻ khá là đáng tiếc.
“Chẳng lẽ Thẩm đại nhân không thể cứu được?” Lưu Hạ hai mắt sáng lên, ông ta cảm thấy không thể biểu hiện quá mức hưng phấn, kìm nén lại tâm trạng nói: “Người như hoa như ngọc như thế, thật là đáng tiếc…”
“Lưu thiếu khanh thế mà lại nhớ đến hạ quan như vậy, hạ quan vô cùng vinh hạnh, đa tạ đại nhân.” Người chưa đến nhưng tiếng nói đã vọng tới, một quan văn toàn thân quan phục ngũ phẩm màu xanh, không nhanh không