Kim Thủy là một con sông nhỏ không quá rộng, nước sông chảy róc rách chảy trong kinh thành, êm đềm mà trong vắt.
Bây giờ đang là mùa hè, mọi người đã đổi thành xiêm y mỏng hơn.
Nhóm nữ tử rất thích đến Kim Lương Kiều vào thời điểm này, để làn váy tùy ý bay nhẹ nhàng theo làn gió.
Kim Lương Kiều lúc này cũng vì thế mà trở thành một phong cảnh độc đáo ở kinh thành.
Hai bên Kim Thủy không có đường cho xe ngựa, dọc theo hai bên bờ sông đều là đường đi bộ.
Lệ Nam Khê và Vu di nương chậm rãi đi về phía trước dọc theo Kim Thủy.
Mặc dù nhìn Kim Lương Kiều như gần ngay trước mắt nhưng đi chầm chậm vẫn phải tốn khá nhiều công sức.
Huống chi hiện tại Lệ Nam Khê đang mang thai, nên đi lại chậm hơn những người khác một chút, cũng tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Nhưng hai người các nàng cũng không bận tâm tốn thời gian nhiều dài hay ngắn, cứ vậy vừa chậm rãi đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Đi được một lúc lâu, thấy người đi phía sau đã sớm vượt qua bọn họ lên cầu lại xuống cầu chuẩn bị quay lại.
Vu di nương sợ Lệ Nam Khê mệt mỏi liền chỉ tay về phía một cái lương đình bên cạnh bờ đê nói: "Hay là thiếu phu nhân đến đó nghỉ ngơi đi.
Đừng để mệt mỏi."
“Không sao đâu.” Lệ Nam Khê liếc nhìn Kim Lương Kiều chỉ còn cách đó chỉ mấy mét nữa: "Chúng ta lên cầu xem trước.
Vu di nương muốn khuyên nàng.
Lệ Nam Khê cười nói: "Di nương không cần quá lo lắng đâu.
Cơ thể ta, ta hiểu rõ mà, không có gì đáng ngại."
"Nhưng mà —— "
“Không có vấn đề gì.” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng các nàng: “Tư Tư yêu thương đứa nhỏ này nhất.
Nếu nàng cảm thấy thân thể không ổn, nàng nhất định sẽ không miễn cưỡng.
Ngươi cứ yên tâm.”
Cả hai người các nàng đều rất quen thuộc với giọng nói này.
Vu di nương vô thức cúi đầu nói "Vâng".
Lệ Nam Khê lại kinh hỉ, quay đầu lại cười hỏi: "Tại sao lục gia lại tới đây?"
Vừa quay đầu lại nàng lập tức nhìn thấy nam nhân trung niên bên cạnh Trọng Đình Xuyên.
Lệ Nam Khê lập tức hơi biến sắc, muốn hành lễ theo bản năng, vừa mới nói ra một chữ "Bệ", đối phương đã xua tay nói: "Không cần đa lễ."
Lúc này Lệ Nam Khê mới phát hiện Hồng Hi đế đang mặc thường phục, nàng cân nhắc một hồi xác nhận Hồng Hi đế chỉ đến ngắm cảnh một lát, không muốn làm lộ thân phận nên chỉ hành lễ cũng không gọi xưng hô của hắn.
Ánh mắt của Hồng Hi đế nhìn chằm chằm vào nữ tử ôn thuận đang nhìn xuống đất bên cạnh Lệ Nam Khê, cho nên không nhận thấy Lệ Nam Khê lúc hành lễ có chút khó khăn.
Chu công công bên cạnh khẽ nhắc nhở: "Lão gia, hiện tại thân thể lục thiếu phu nhân nặng nề."
Lúc này Hồng Hi đế mới thoáng hoàn hồn, nhưng cũng không dời tầm mắt, gật đầu nói: “Ngươi không cần đa lễ.” Ngẫm lại đây là đứa con đầu lòng của Xuyên nhi, tốt xấu gì hắn cũng phải nhìn Lệ Nam Khê một cái, sau đó lại vỗ vai Trọng Đình Xuyên: "Tức phụ ngươi đang mang thai, nhanh đến đỡ đi."
Trọng Đình Xuyên đã lo lắng từ nãy giờ, nhưng hắn không thể ngăn cản nàng hành lễ với hoàng thượng.
Bây giờ vừa nghe lệnh của Hồng Hi đế, hắn như trút được gánh nặng, nhanh chóng bước đến đỡ Lệ Nam Khê dậy.
Vu di nương cũng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Trọng Đình Xuyên là Vệ quốc công kiêm đại tướng quân, đồng thời cũng là tả thống lĩnh ngự lâm quân, tại sao nam nhân bên cạnh hắn lại dùng giọng điệu như vậy khi nói chuyện với hắn?
Hơn nữa, dựa vào tính tình Trọng Đình Xuyên, nhất định sẽ không để Lệ Nam Khê phải chịu một chút ủy khuất nào nhưng vừa rồi Lệ Nam Khê bắt đầu hành lễ, hắn không hề bước ngăn cản...
Vu di nương có chút tò mò không biết người kia là ai, liền nhìn sang Hồng Hi đế.
Hồng Hi đế đang bình tĩnh nhìn bà, không ngờ bà lại đột ngột nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, đủ loại cảm xúc ngày xưa hiện lên trong tâm trí.
Hồng Hi đế nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đó, đáy lòng thiếu chút run lên, gần như không đứng vững.
Hai chữ A Dao lập tức đến ngay đầu môi.
May mắn hắn xưa nay đều rất trầm ổn, trải qua nhiều sóng gió nên dưỡng thành cái tính gặp chuyện không sợ hãi, hắn mới không bật thốt ra cái gì, không làm ra hành động thất lễ nào.
"Nàng là —” Hồng Hi đế không nhịn được tiến lên hai bước hỏi Vu di nương.
Vu di nương biết người này thân phận chắc hẳn là cực kỳ tôn quý, không bình thường, liền phúc thân hành lễ với hắn.
Hồng Hi đế đưa tay muốn ngăn cản động tác của bà, nhưng vừa chuẩn bị vươn tay ra, hắn lại đổi ý.
Qua một trận kích động, trong lòng hắn lại thêm vài phần thống khổ và bi thương.
Năm đó, hắn đợi lâu như vậy, tìm kiếm nhiều lần như vậy, mỗi lần đều mang hy vọng đến xem rồi lại mang thất vọng quay về.
Nếu nói hắn không có một chút oán hận nào là không thể.
Huống hồ, bà giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong mắt không có một tia gợn sóng, khiến hắn cực kỳ chú ý cho nên cứ để mặc bà làm xong lễ này.
Sau đó là một trận trầm mặc quỷ di.
Hồng Hi đế lẳng lặng nhìn Vu di nương một hồi, đột nhiên quay người lại nói với Chu công công: "Ở đây đã có Xuyên nhi đi với ta rồi, các ngươi tránh ra xa một chút, ta có chuyện muốn nói với Xuyên nhi." Rồi lại nói với Lệ Nam Khê: "Các ngươi cứ tiếp tục đi dạo đi, đừng để ý đến chúng ta."
Lệ Nam Khê không biết là có chuyện gì, nói: "Chi bằng ngài đi trước đi.
Ta đi có hơi chậm."
“Các ngươi cứ đi trước đi, ta còn nhân dịp này để ngắm cảnh nữa.” Hồng Hi đế mạnh mẽ nói: “Cứ quyết định vậy đi.”
Hoàng thượng đã lên tiếng, lại nhất quyết phải làm như vậy, Lệ Nam Khê không sao phản bác được.
Nàng liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên, thấy Trọng Đình Xuyên gật đầu, nàng liền Vu di nương đi trước.
Cũng may Lệ Nam Khê đã tiến cung mấy lần, biết được Hồng Hi đế và Trọng hoàng hậu đều là người hiền hòa nên dù hoàng thượng có đi phía sau thì nàng cũng không đến mức rối loạn trận tuyến, vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Vu di nương
Hồng Hi đế trầm mặc nhìn theo bóng lưng của các nàng, mắt thấy sắp tới Kim Lương Kiều mới hỏi Trọng Đình Xuyên: "Di nương...!ngươi, làm sao lại đến Lương gia?"
Trước khi lập Trọng Đình Xuyên làm thế tử, hắn đã từng phái người đi điều tra thân thế của Trọng Đình Xuyên, đương nhiên cũng không thể bỏ qua Vu di nương.
Hắn đương nhiên biết chuyện Vu di nương là nha hoàn hồi môn của Lương thị, cho nên mới hỏi câu này.
Trọng Đình Xuyên nói: "Do Lương phu nhân đưa đến."
"Đưa đến như thế nào?” Hồng Hi đế hỏi.
Trọng Đình Xuyên liền trầm mặc.
Hắn không ngờ Hồng Hi đế sẽ hỏi câu này.
Khúc mắc của Vu di nương, hắn vẫn chưa sẵn sàng nói cho vị đế vương này.
Hồng Hi đế vừa rồi bị Vu di nương phớt lờ nên vô cùng tức giận trong lòng, giọng điệu lúc này cũng có chút bất thiện: "Không phải là tả thống lĩnh không tin ta chứ?" Sau đó hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ ta mới biết trên đời này còn có chuyện ta không thể biết được đấy."
“Không phải là ta không muốn nói cho ngài.” Trọng Đình Xuyên cẩn thận nói: “Chỉ là mấy ngày gần đây ta cũng vừa mới biết mấy năm di nương có trải qua một ít chuyện không vui.
Tuy rằng có chút tréo ngoe, nhưng đối với ngài mà nói thì đó đều là những chuyện nhỏ.
Ta không biết có nên nói cho ngài biết không."
Hồng Hi đế dừng chân lại, quay sang hỏi: "Chuyện gì? Nói ta nghe thử"
Trọng Đình Xuyên không biết tại sao vị đế vương này lại chấp nhất với chuyện của di nương như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần cảnh giác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là lúc mấy người Thường Khang thẩm vấn Tề Mậu và Khúc Hồng đã để lộ chút phong thanh gì đó, hoặc cũng có thể Hồng Hi đế quả thật định tra xét thân thế của hắn
Kỳ thực nói với Hồng Hi đế chuyện của Vu di nương và A Tra cũng không có gì, chỉ sợ là Hồng Hi đế sẽ đi nói với Trọng hoàng hậu.
Trọng Đình Xuyên chỉ nói ngắn gọn: "Hơn ba mươi năm trước, lúc di nương mới tới kinh thành đã gặp chuyện ngoài ý muốn nên quên mất chuyện trước kia."
Nói như vậy cũng không có gì đáng ngại.
Vốn dĩ chuyện Vu di nương năm đó bị mất trí nhớ hắn cũng không biết, sau này Lệ Nam Khê biết được từ chỗ Trịnh di nương, mới nói cho hắn nghe.
Hô hấp Hồng Hi đế đột nhiên trở nên gấp gáp, vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày hoàn toàn biến mất, trợn tròn hai mắt bắt lấy cánh tay hắn, hỏi: "Ngươi nói, nàng sau khi tới kinh thành liền quên quá khứ?"
Trọng Đình Xuyên bình tĩnh nói: "Đúng vậy.
Cái gì cũng không nhớ.
Sau đó liền được Lương phu nhân đưa về Lương gia."
"Ngoài ý muốn? Lương gia?" Đầu óc của Hồng Hi đế bỗng trở nên hỗn loạn, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
Hắn nhìn lên cầu.
Hai nữ tử đang dắt tay nhau đi dạo, hiển nhiên là tình cảm của hai người rất tốt.
Nữ tử lớn tuổi hơn nghiêng người nói chuyện với người bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ ôn hòa và ý cười thỏa mãn.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng quen thuộc trong trí nhớ, Hồng Hi đế không tự chủ được liền đi lên cầu.
Trọng Đình Xuyên khẽ nhíu mi tâm, cũng đi theo.
Bởi vì Hồng Hi đế và Trọng Đình Xuyên đã dừng chân không đi tiếp, nên Lệ Nam Khê và Vu di nương càng thoải mái và tự tại hơn.
Hai người cùng nhau đi dạo trên cầu, bàn xem nên chuẩn bị y phục gì cho tiểu tử kia, cùng nhau ngắm cá bơi lội trong nước bên dưới cầu.
Cá ở Kim Thủy to hơn cá trong quốc công phủ rất nhiều.
Chúng tụ tập dưới gầm cầu và gần bờ, tranh nhau đớp thức ăn mọi người rải xuống.
“Mấy con cá này nuôi thật tốt.” Vu di nương kéo tay của Lệ Nam Khê, chỉ vào một con cá chép to bên dưới: “Thiếu phu nhân nhìn con đó kìa! Chắc cũng phải nặng mấy cân!”
“Ừ.” Lệ Nam Khê cười nói: “Không biết nấu lên ăn có ngon không?"
Vu di nương không khỏi bật cười: "Bây giờ thiếu phu nhân đã muốn ăn uống rồi." Sau đó nghĩ ngợi lại nói: "Đúng là quá tốt.
Nghĩ lại mấy ngày trước ngài không thiết tha gì tới ăn uống, làm ta phiền não không thôi."
"Cũng không phải là muốn ăn.
Ngài xem con cá này lớn như vậy, nếu không ăn thì rất đáng tiếc." Lệ Nam Khê cười, trêu ghẹo bà.
Không ngờ, Vu di nương còn chưa trả lời thì người khác bên cạnh đã trả lời thay bà: "Không ăn thì có chút đáng tiếc sao? Có điều cá ở Kim Thủy này sợ là không thể tùy tiện bắt ăn được.
Chỗ của ta có rất nhiều cá, nếu ngươi muốn ăn, không bằng để ta mời ngươi ăn."
Lệ Nam Khê không ngờ Hồng Hi đế đã đến rồi.
Lúc nãy, thấy hắn bảo mấy người Chu công công tránh xa một chút, nàng chỉ nghĩ là hắn có chuyện quan trọng cần nói với Trọng Đình Xuyên, cho nên cách xa bọn họ nàng liền yên tâm.
Không ngờ, không bao lâu hắn lại đuổi tới rồi?
Lệ Nam Khê hành lễ theo bản năng.
Tâm tình của Hồng Hi đế rất tốt, xua tay với nàng: "Tức phụ Xuyên nhi không cần khách khí.
Ngươi xem hắn đã lâu rồi không cùng ta tới đây đi dạo.
Đều là người trong nhà cả, không cần đa lễ."
Trọng hoàng hậu là cô cô ruột của Trọng Đình Xuyên.
Từ góc độ thân tình thì Hồng Hi đế quả thật là dượng của Trọng Đình Xuyên.
Hiện tại nói đến tầng quan hệ này, hơn nữa Hồng Hi đế cũng nhiều lần biểu thị, Lệ Nam Khê cho dù thế nào đi nữa cũng cười đồng ý: "Vâng."
Hồng Hi đế nhìn Vu di nương cười hỏi: “Nàng… thường xuyên đến đây?” Phát hiện cổ họng có chút nghẹn lại, hắn ho nhẹ một cái liền nói: “Phong cảnh ở đây thật tốt.”
Vu di nương vẫn đang suy nghĩ một câu Người một nhà không cần đa lễ của nam tử trước mắt này, bà chỉ nghĩ đây có thể là thân thích nào đó của Lệ Nam Khê hoặc Trọng Đình Xuyên.
Vừa rồi bà đã hỏi Lệ Nam Khê, nhưng Lệ Nam Khê thấy Hồng Hi đế dường như không muốn cho Vu di nương biết thân phận của mình nên cũng ậm ờ không nói cho bà biết.
Bây giờ Vu di nương chỉ có thể tự mình suy đoán.
Nghe câu hỏi của Hồng Hi đế, Vu di nương không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Bà còn nhớ người trước mặt này đã nhiều lần liên tục nhấn mạnh với Lệ Nam Khê là không cần đa lễ, cho nên Vu di nương cũng không hành lễ nữa, cười nói: "Nơi này rất đẹp."
Dáng vẻ tươi cười của bà có phần giống với trong trí nhớ, nhưng cũng không quá giống.
Hồng Hi đế nhất thời không biết phải nói gì cho đúng, đành thở dài vịn vào thành cầu.
Trọng Đình Xuyên lúc này mới nói: “Năm đó di nương quên hết mọi chuyện nhưng lại chỉ nhớ mỗi cái Kim Ngọc Kiều này, nên Tư Tư mới đưa bà ấy đến xem."
Hắn muốn mượn cơ hội này nói với Lệ Nam Khê nội dung cuộc nói chuyện của hắn và Hồng Hi đế là việc Vu di nương bị mất trí nhớ, tránh cho lát nữa Lệ Nam Khê đáp sai rồi gặp phiền phức.
Nhưng một câu nói thoạt như đơn giản đó lại làm cho tâm thần Hồng Hi đế chấn động không thôi.
Hồng Hi đế quay phắt lại nhìn Trọng Đình Xuyên, hơi dừng lại, rồi quay sang nhìn Vu di nương.
Hắn chỉ vào cây cầu dưới chân, giọng điệu có chút run rẩy, lớn tiếng hỏi: "Nàng chỉ nhớ rõ nơi này?"
Không ai ngờ hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Vu di nương bị giật mình, dừng một chút không trả lời ngay.
Mãi cho đến khi Lệ Nam Khê cầm tay bà, bà cảm nhận được nhiệt độ từ Lệ Nam Khê truyền đến, mới hơi bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy.
Không hiểu sao khi đó ta quên rất nhiều chuyện như vậy mà lại nhớ kỹ chỗ này."
Hồng Hi đế đột nhiên chua xót, trong mắt có chút ươn ướt.
Hắn dựa vào thành cầu nhìn về phía chân trời xa xăm, lẳng lặng nhìn một lúc rồi làm một động tác "mời" với Vu di nương: "Ta muốn nói chuyện với nàng một lát.
Không biết có thể hay không?"
Vu di nương có chút khẩn trương, vô thức nhìn Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên còn chưa giải thích gì thì nam tử trung niên bên cạnh đã nói với bà: "Ta là đồng liêu của Xuyên nhi, ngày thường cũng rất thân thiết.
Nàng không cần phải khẩn trương, ta chỉ muốn nghe một ít chuyện thú vị của Xuyên nhi thôi.
Nàng không cần biết ta là ai, cũng không cần e ngại ta."
Nam nhân này lúc nói chuyện với bà đều thu liễm lại rất nhiều nhuệ khí và uy nghiêm trên người, trông có vẻ bình dị và gần gũi hơn một chút.
Không hiểu sao, Vu di nương cảm thấy mình lúc mình phải đối mặt với hắn như thế này dường như bà không hề khẩn trương, mà lại thấy có phần thân thiết.
Dù sao đơn độc nói chuyện với một nam tử cũng không hợp quy củ lễ nghĩa, Vu di nương liền muốn Lệ Nam Khê đi cùng.
Mặc dù Lệ Nam Khê không biết tại sao, nhưng nàng cũng nhìn ra Hồng Hi đế muốn đơn độc nói chuyện Vu di nương, liền nói: "Ngài không cần căng thẳng.
Vị này là...!họ hàng với lão gia nhà chúng ta, người một nhà không cần khách sáo như vậy."
Vu di nương lúc này mới yên tâm một chút, đi theo phía sau Hồng Hi đế.
Hồng Hi đế trước tiên nói với bà một số chuyện có liên quan đến Trọng Đình Xuyên lúc đó, thấy bà vẫn chưa từng thả lỏng, vẫn cúi thấp đầu, rũ mắt, còn gọi hắn là Vị đại nhân này thì không khỏi thở dài.
Nhớ tới khi ấy hắn gọi bà là "A Dao", bà liền ngọt ngào gọi hắn một tiếng "Kiên công tử"...
Hồng Hi đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Tên của ta có một chữ Kiên."
Vu di nương có chút hiểu, gọi: "Kiên lão gia."
Tuy là khác xa với những gì trong quá khứ, nhưng cũng khá hơn lúc nãy rất nhiều.
Hồng Hi đế mỉm cười, lại nói với bà những thói quen thường ngày của Trọng Đình Xuyên.
Mặc dù Vu di nương vẫn luôn quan tâm đến Trọng Đình Xuyên, nhưng bà và Trọng Đình Xuyên cũng đã xa lạ mấy chục năm.
Rất nhiều chuyện sau đó của hắn bà đều không biết, chỉ có thể nhất nhất kể những chuyện thú vị của Xuyên nhi khi còn bé.
Hồng Hi đế cũng nghe được một số manh mối, cũng không hỏi những chuyện sau khi lập thế tử, chỉ hỏi lúc hắn còn bé.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hắn còn chưa nói được mấy câu đã về tới ven đường.
Lệ Nam Khê không chịu nổi mệt mỏi nên Vu di nương cùng nàng cáo từ rời đi trước.
Hồng Hi đế và Trọng Đình Xuyên đưa mắt nhìn xe các nàng đi xa mới lần lượt lên xe ngựa trở về cung.
Sau khi hồi cung, câu nói đầu tiên của Hồng Hi đế khi xuống xe là hỏi Trọng Đình Xuyên: "Nàng năm đó sau khi mất trí nhớ mới bị đưa đến Lương gia?"
Trọng Đình Xuyên gật đầu nói: "Vâng."
"Sau đó theo trưởng nữ Lương gia gả vào Hầu phủ?"
"Đúng là như vậy."
Hồng Hi đế trầm ngâm một lúc không nói lời nào nữa, chắp tay đi nhanh chóng đi vào nội điện.
Sau khi Trọng Đình Xuyên đến nha môn một chuyến rồi trở về nhà, lúc đó Lệ Nam Khê đang cầm một chén trà, chậm rãi uống.
Thời tiết lúc này không nóng không lạnh, là lúc thoải mái nhất.
Nếu là bình thường uống trà vào thời điểm này hẳn là cực kỳ dễ chịu, nhưng hiện tại thân thể nàng nặng nề, không nói tới hoạt động khó khăn, mà uống một chén trà cũng rất dễ đổ mồ hôi.
Cho nên hiện tại tốc độ uống trà của Lệ Nam Khê càng ngày càng chậm, đỡ phải đổ một tầng mồ hôi khó chịu.
Lúc Trọng Đình Xuyên bước vào nhà liền thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang thưởng thức trà.
Hắn không nhịn được cười, vừa đi vào tịnh phòng vừa hỏi: "Trà này được không?"
Lệ Nam Khê còn chưa kịp trả lời, người đã không thấy bóng dáng.
Nàng cũng không nói gì nữa, tiếp tục uống trà của mình.
Một lát sau Trọng Đình Xuyên thay y phục xong trở về, nàng mới nói: "Cũng không tệ.
Lục gia lấy được ở đâu vậy?"
"Hoàng hậu nương nương cho, nói là lúc này nàng uống là thích hợp, không quá đặc làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, cũng không quá kích thích ảnh hưởng đến đứa nhỏ.” Trọng Đình Xuyên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lệ Nam Khê.
Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không kìm được, thấy bên cạnh không có người ngoài, nàng hỏi trước: "Hôm nay bệ hạ vì sao lại nói nhiều với di nương như vậy?" Nàng có chút lo lắng nói: "Lục gia, gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì sao?"
Trọng Đình Xuyên nghe xong mới nhận ra nàng đang lo lắng cho mình, cười nói: "Không cần khẩn trương.
Gần đây không có gì đặc biệt cả."
Hắn vốn cũng cảm thấy khó hiểu, sau đó lại nhớ tới trước khi bọn họ rời cung, hoàng thượng đã nói một câu nhất định rất nhớ tức phụ mới an tâm một chút.
Nhưng hiện tại hắn cũng không chắc chắn lắm: “Có lẽ