Nghe xong câu nói của người trước mặt, trong lòng Lệ Nam Khê vừa động, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, chậm rãi nói: "Ngươi biết ta sẽ đến sao?”
Nhớ đến mục đích lần này đến, nàng liền lấy cái tráp trong ngực ra.
Vừa duỗi tay muốn trả lại cho hắn, Lệ Nam Khê bỗng có chút hiểu ra, cảnh giác nói: "Ngươi biết ta sẽ đến đây trả lại vật này sao?”
Nghe thấy ngữ khí trong lời nói của tiểu nha đầu là khẳng định chứ không phải nghi vấn, Trọng Đình Xuyên liền thấp giọng cười một tiếng, chỉ thành thật nói: "Ta thật sự muốn tặng nó cho nàng.”
Lệ Nam Khê tức giận quay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa ____ hắn rõ ràng biết nàng sẽ đến đây.
Thấy nàng tức giận, Trọng Đình Xuyên cũng nhịn không được mà vội vàng đi đến cạnh nàng.
Hắn tiến một bước, nàng liền lùi một bước.
Nếu là lúc trước, tất nhiên hắn sẽ dừng lại, không tiến lên nữa.
Nhưng lúc này, hắn không những không dừng lại, ngược lại vẫn bước đến càng gần, cho đến khi áp sát nàng vào vách tường mới dừng lại.
Sống lưng của Lệ Nam Khê dán lên tường, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Nãy giờ hắn vẫn luôn chăm chú lẳng lặng nhìn nàng, lúc này nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt của hắn.
Hai tròng mắt của hắn đen láy, thâm trầm, giống như vực sâu, cố ý giấu kín mạch nước ngầm mãnh liệt khiến nàng nhìn không thấu.
Lệ Nam Khê nhanh chóng cúi đầu xuống, lúc này mới nhớ ra cái tráp trong tay.
Nhìn thấy hoa văn tinh xảo trên tráp tơ vàng, Lệ Nam Khê bỗng nhiên có chút khẩn trương, lẩm bẩm nói: "Vật này tặng cho ta không thích hợp.
Ngươi đem trở về đi.”
Nói xong, nàng cũng không ngẩng đầu lên, duỗi tay đưa cái tráp ra.
“Hả?” Trọng Đình Xuyên thuận miệng lên tiếng: "Xấu sao?”
“Đẹp.” Lệ Nam Khê nói: "Nhưng nó không thuộc về ta.”
“Ta đã tặng nàng thì chính là của nàng.”
Vừa nghe thấy ngữ khí chắc chắn của hắn, Lệ Nam Khê liền nóng nảy, ngửa đầu nhìn lên, nói: "Nhưng ta không cần, có được không?”
Trọng Đình Xuyên ngưng thần nhìn nàng, thấy ánh mắt vội vàng hoảng loạn của nàng, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
“Lạnh không?” Hắn trầm giọng hỏi.
Đề tài chuyện quá nhanh khiến Lệ Nam Khê không phản ứng kịp, theo bản năng liền cảm nhận một chút…
Quả nhiên, vách tường lạnh như băng, khiến cho sống lưng nàng cũng rét run.
Tuy trong phòng có chậu than nóng, cũng không đến nỗi quá lạnh, nhưng hiển nhiên là chậu than chỉ mới vừa được đốt lên thôi, ấm áp vẫn chưa thể lan đến vách tường.
Vách tường bị cái lạnh mạnh mẽ của tháng mười một xâm nhập vào, rét lạnh đến cực điểm.
Lệ Nam Khê liền muốn tránh đi cái lạnh này, nhưng nam nhân trước mặt cách nàng quá gần.
Nếu nàng nhích về phía trước, không tránh khỏi sẽ phải đụng chạm với hắn.
Nàng rũ mắt nhìn sang hai bên trái phải, trong lòng liền có quyết định, chuẩn bị dịch về phía bên trái vài bước.
Nhưng bước chân chỉ mới nhấc lên, nàng đã bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp lại, cường thế ôm nàng hướng về phía trước.
Lệ Nam Khê lảo đảo, ngã vào lồng ngực của người trước mắt.
Nàng giãy dụa muốn thoát ra, hắn liền nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh nàng, sau đó cánh tay trái mạnh mẽ ôm lấy vai của nàng, kéo về phía trước.
Lệ Nam Khê nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ, muốn thoát khỏi khống chế của hắn giống như lần trước, nhưng hiển nhiên lần này hắn đã sớm có sự chuẩn bị, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng đè lại vai nàng, khiến nàng cho dù có muốn trốn đi cũng đành lực bất tòng tâm.
Lúc này Lệ Nam Khê đã hoàn toàn tức giận, vừa bị hắn mang đến phía trước, vừa muốn tranh thủ dẫm chân hắn một cái.
Ai ngờ ý niệm này vừa động, hắn đã nghiêng đầu nhìn nàng cười cười.
“Tiểu nha đầu, đừng làm loạn.” Trọng Đình Xuyên buồn cười nhìn bộ dáng tức giận của nàng, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, nói: "Có tin là nếu nàng dẫm chân ta, ta sẽ không đau, mà nàng lại bị đau chân không?”
Lệ Nam Khê đang tức giận, đâu chịu để ý đến hắn nói gì.
Lập tức liền nhấc chân lên, dùng sức dẫm xuống.
Nhưng không ngờ gót giày của hắn giống như làm bằng sắt, giày vải lót bông của nàng căn bản là không thể làm gì được hắn, ngược lại một chân đặt lên chân hắn, một chân còn lại mất trọng tâm khiến nàng suýt chút nữa liền ngã xuống.
….May mà có hắn đỡ, nên mới không bị dập đầu xuống.
Nhưng mà, nếu hắn buông tay ra, nàng còn cần phải dẫm lên chân hắn sao? Để cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lúc này Lệ Nam Khê đã thật sự túng quẫn, đôi mắt cũng phát ra lửa, vạn phần ảo não, nói: "Ngươi mau buông tay ra.”
Trọng Đình Xuyên thấy tiểu nha đầu đã thật sự tức giận, suy nghĩ một chút, sau đó cũng thu tay lại.
Lệ Nam Khê nhét cái tráp nhỏ vào trong ngực hắn, sau đó liền lập tức chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy đến cửa, trước mắt chợt lóe, một thân ảnh tiến đến chặn nàng lại.
“Ta mời nàng uống trà.” Trọng Đình Xuyên siết chặt cái tráp trong tay đến nỗi các ngón tay cũng trắng bệch.
Nhưng ngữ khí của hắn lại thập phần bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên nói: "Bên ngoài trời lạnh lắm.
Uống ly trà cho ấm một chút rồi đi.”
“Không cần đâu.
Trên xe ta có trà nóng.” Ngữ khí của Lệ Nam Khê so với gió thổi bên ngoài còn lạnh hơn ba phần: "Mẫu thân đang ở nhà chờ ta, ta phải nhanh chóng trở về.”
“Cho dù vậy, uống một ly trà cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
Trọng Đình Xuyên vừa nói xong, Lệ Nam Khê cũng không để ý đến, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay hắn rất vất vả mới có thể tranh thủ đến đây chờ nàng, nếu đã gặp được, thì cũng không thể để cho nàng đi ngay được.
Như vậy, sau này sợ là khó có cơ hội nào nữa.
Trọng Đình Xuyên vội vàng đi đến, duỗi tay ra ngăn nàng lại.
Tuy không đến mức động chạm vào nàng, nhưng ít nhất cũng có thể khiến nàng đi chậm lại.
“Ta là một người thô lỗ, làm việc gì cũng lỗ mãng, mong tiểu thư đừng để bụng.”
Giọng nói trầm ấp thuần hậu truyền vào trong tay.
Bước chân của Lệ Nam Khê bỗng ngừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã biết hắn là một võ tướng, một võ tướng khí độ cao ngạo, mặc dù mang theo sát khí thị huyết, nhưng cũng không liên quan đến ba chữ “người thô lỗ”.
Nhưng mà…
Người như hắn mà lại có thể cúi đầu nhận sai, thật sự là hiếm thấy.
Lệ Nam Khê cũng không phải là người không biết đúng sai.
Nếu như đối phương biết lỗi, nàng đương nhiên sẽ thông cảm.
Nhưng cố tình người này không có việc gì cứ động tay động chân với nàng, thật sự là nàng không muốn tha thứ chút nào.
Nhất thời, trong lòng liền rất rối rắm, không biết nên làm như thế nào.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng rũ mắt suy nghĩ, nhưng cũng không bài xích hắn giống như vừa rồi nữa, lúc này ngón tay mới có thể thả lỏng một chút.
Hắn liền phát hiện ra tiểu nha đầu này, ăn mềm không ăn cứng.
Tiểu cô nương hay mềm lòng, nếu nói chuyện thành khẩn, nhẹ nhàng với nàng, nàng sẽ đối lại giống như vậy.
Nhưng nếu dùng phương thức mạnh bạo, nàng còn có thể mạnh bạo hơn so với hắn.
…Tính tình này thật là.
Phải nói gì mới tốt đây.
Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đưa tay thủ thế “mời” với Lệ Nam Khê, nói với nàng: "Tại hạ muốn mời tiểu thư uống một chén trà, để bồi tội cho sự lỗ mãng trước đây, không biết tiểu thư có thể nể mặt một chút?”
Tuy lời nói của hắn rất khéo léo, nhưng hiển nhiên, hắn cũng không hay làm chuyện như vậy.
Mặc dù bày tỏ sự nhường nhịn hối lỗi, nhưng tư thái vẫn mang theo ung dung, cao cao tại thượng như thế, thanh âm trầm thấp, không giống như đang bồi tội, nhìn như đang hưng sư vấn tội thì đúng hơn.
Nhưng may mà nàng còn có thể thấy được ánh mắt của hắn cũng nhu hòa hơn, hơn nữa còn mang theo một chút bất đắc dĩ và xin lỗi.
Nói cách khác, nếu hắn chỉ dùng bộ dạng như vậy mà tạ lỗi với người ta, có khi không tạ lỗi được còn có thể kết thù.
Nhưng mà chính hắn cũng không phát hiện ra điểm này.
Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ của nam nhân cao lớn trước mặt, bỗng nhiên Lệ Nam Khê lại có chút buồn cười, không nhịn được khóe môi chậm rãi cong lên.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng vui vẻ, tâm tình của hắn cũng liền sung sướng lên.
Hắn rất muốn giữ tiểu nha đầu ở lại thêm lúc nữa, nhưng lại không biết phải nói gì.
Đột nhiên liền nhớ đến hôm qua Tiêu Viễn có khoe với hắn mới tìm được một loại trà mới, liền nói: "Hôm qua Tiêu Viễn có mang đến đây mấy lá trà Quân Sơn ngân chậm và Bích Loa Xuân, nàng thích loại nào? Để ta đi pha.”
Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng biết pha trà sao?”
Câu này của nàng mang theo hoài nghi và kinh ngạc khó thể che giấu.
Trọng Đình Xuyên nghe vậy, vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, nặng nề ừ một tiếng, nói: "Nàng chờ một lát.
Xong nhanh thôi.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa, nhưng thỉnh thoảng cũng không quên quay đầu lại trông chừng Lệ Nam Khê, giống như sợ nàng sẽ bay mất.
Đến khi thân ảnh của hắn biến mất sau cánh cửa, Lệ Nam Khê bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức liền bước đến trước cửa.
Nhưng nơi này làm gì còn thân ảnh của hắn.
Lệ Nam Khê đỡ lấy khung cửa, nhịn không được lẩm bẩm: "Nói ta chọn trà.
Nhưng ta còn chưa chọn, đã đi mất rồi.”
Sau đó, nàng bỗng nhiên nghĩ ra, bây giờ hắn không có ở đây, chi bằng đi ngay bây giờ?
Ý niệm này vừa động, Lệ Nam Khê theo bản năng liền đi đến cửa phòng.
Nhưng đi được một nửa, bước chân lại ngừng lại, nàng đột nhiên nhớ đến ánh mắt trông chừng của hắn lúc nãy.
Không biết làm sao, bước đi cũng bắt đầu có vẻ gian nan.
Đi, hay ở lại?
Đột nhiên Lệ Nam Khê lại cảm thấy hơi do dự.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Lệ Nam Khê nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy người mà nàng đang nghĩ đến đang đứng cách bảy, tám thước trước mặt nàng.
Vóc người cao lớn của hắn làm che đi ánh sáng mặt trời, hằn lên một chiếc bóng thật dài trên sàn nhà.
Hơi thở của hắn có vẻ dồn dập, thậm chí còn có thể nhìn thấy được lồng ngực đang phập phồng dưới lớp quần áo của hắn.
Trong ấn tượng của nàng, người này trước nay luôn luôn trầm ổn hữu lực, trấn định ung dung, làm gì có lúc khẩn trương như vậy?
Lệ Nam Khê đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lại thấy hắn bỗng nhiên cười lên, trầm tĩnh và đạm mạc cũng liền khôi phục lại.
“Nàng không đi?” Hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt quá rồi.”
Sau đó, một câu cũng không nói thêm nữa, hắn liền lắc mình một cái, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa đang mở toang kia.
Lệ Nam Khê ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu mới nhận ra, hắn vội vàng chạy ra như vậy là để xem thử nàng có còn ở đây hay không.
Nhất thời, trong lòng không biết là cảm giác gì, bước chân muốn rời khỏi cũng vô thức thay đổi phương hướng.
đến khi phản ứng lại, nàng mới phát hiện mình đã quay lại trong phòng.
Nàng xoay đầu lại, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng, cuối cùng vẫn không đi ra ngoài nữa.
…Nếu đã ở lại, vậy thì chờ một chút vậy.
Không bao lâu sao, tiếng bước chân cũng đã vang lên lần nữa.
theo âm thanh, hương thơm ngát của trà cũng nhẹ nhàng bay đến.
Mỗi tay Trọng Đình Xuyên bưng một bình trà, nhấc chân đá cánh cửa ra, đi đến đặt bình trà lên bàn: "Ta pha hai chén giống nhau.
Nàng thích chén nào thì uống chén đó, chén còn lại của ta.”
Lệ Nam Khê nhìn kỹ hai chén trà, sau đó nói: "Trà ngon, nước tốt.
Chỉ là cách pha chế có một chút đơn giản thô ráp.”
Ấn đường Trọng Đình Xuyên chau lại, nhìn hai chén trà còn đang tỏa ra hơi nóng lượn lờ kia.
Trà và nước đều do Tiêu Viễn chuẩn bị từ trước, chỉ có pha là do hắn tự mình làm.
Khác biệt rõ ràng như vậy sao?
Lệ Nam Khê thấy hắn nhìn chằm chằm hai chén trà nóng, trong lòng cũng hiểu rõ, liền an ủi: "Tuy rằng tay nghề không tốt, nhưng nó lại chứa đựng thành ý, nên hương vị chắc hẳn là không tồi.” Dứt lời liền tùy ý cầm một chén đưa đến trước mặt mình.
Trọng Đình Xuyên vẫn bất động ở đó.
Hắn nâng tay chạm vào ly trà trước mặt Lệ Nam Khê.
Thấy nàng nhìn lại, sắc mặt cũng dãn ra, nói: "Nàng đang an ủi ta sao?”
Lệ Nam Khê không nghĩ hắn sẽ thản nhiên nói ra như vậy.
Nghĩ một chút, nàng cũng không phủ nhận, ừ một tiếng thật nhẹ.
Trọng Đình Xuyên bật cười lắc đầu, cũng bưng lên chén trà còn lại, hơi gật đầu nhìn nàng: "Uống đi.” Thấy nàng đã nhấc nắp li lên, lại nhịn không được nói: "Cẩn thận một chút, nóng.”
Lệ Nam Khê không nghĩ hắn sẽ cẩn thận nhắc nhở nàng như vậy, vội vàng cười nói cảm ơn.
Trọng Đình Xuyên cảm thấy nàng quá mức khách khí với hắn, rất muốn nói với nàng, trước mặt hắn không cần lễ nghĩa chu đáo như vậy.
Nhưng không khí lúc này rất tốt, hắn không muốn phá hỏng sự hòa hợp này, cuối cùng đành mím môi, không nói gì nữa.
Chiều cao của hai người chênh lệch rất lớn, mà cái bàn trong phòng này lại rất cao.
Lệ Nam Khê đứng bên cạnh bàn, miệng nhỏ thổi vài cái, sau đó uống vào.
Trọng Đình Xuyên vốn dĩ có thói quen đứng thẳng sống lưng.
Nhưng thấy mình đứng quá thẳng như vậy hình như cách tiểu nha đầu quá xa, liền thả lỏng thân thể, nghiêng nghiêng dựa vào một cạnh bàn, vừa uống trà vừa thỉnh thoảng ngắm nữ hài nhi bên cạnh.
Một chén trà nhỏ rất nhanh đã uống xong, Lệ Nam Khê áng chừng thời gian cũng đã muộn, dù sao cũng phải đi, liền suy nghĩ từ ngữ chuẩn bị cáo từ với hắn.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, nam nhân đã hỏi trước: "Phải đi rồi?”
“Vâng.” Lệ Nam Khê đáp.
Cạch một tiếng, như có thứ gì đó được đặt ở trên bàn.
Sau đó lại vang lên tiếng ma sát rất nhỏ.
Chớp mắt, cái tráp gỗ tơ vàng kia đã bị đẩy đến trước mặt nàng.
“Nàng đem về đi.” Trọng Đình Xuyên nói: "Ta đã tặng nàng, thì bây giờ nó là của nàng.”
Lệ Nam Khê vội vàng từ chối: "Lục gia, chuyện này không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp?”
“Nếu ta nhận, ta sẽ ăn nói với người nhà thế nào đây? Nếu bọn họ thấy vòng tay này, sao ta có thể giải thích rõ ràng được?”
Nữ nhân lén lút trao nhận đồ vật với một nam nhân xa lạ là một hành vi cực kỳ không ổn.
Cho dù thân phận của nữ nhân đó thế nào, cũng đều phải chịu sự chỉ trích và phê bình của người khác.
“Đơn giản.” Trọng Đình Xuyên cũng không để ý đến chuyện này lắm, đẩy cái tráp đến gần nàng hơn: "Nàng đến đây mua vòng tay.
Nhìn trúng được cái này, nên mua về.”
Lệ Nam Khê cười nói: "Dựa vào bản lĩnh của ta, làm sao có thể khiến Tiêu chưởng quỹ đem vật này ra bán? Cho dù có đem ra bán được đi chăng nữa, ta cũng không thể mua nổi.
Nếu có mẫu thân ở đây còn dễ nói, có thể mua cho ta.
Nhưng ta chỉ mang một ít tiền mặt, làm sao đủ?”
Lời nói này, rất chí lý.
Trọng Đình Xuyên không nghĩ đến tiểu nha đầu lại có thể nhìn ra giá trị của vòng tay này.
Nếu một tiểu cô nương như nàng có thể nhìn ra, người nhà nàng đương nhiên cũng sẽ nhìn ra.
Nâng ngón tay gõ lên mặt bàn, Trọng Đình Xuyên chậm rãi nói: "Cho nên, không phải là nàng không muốn nó, mà là không có một lý do thích hợp, sợ bị người khác chất vấn.”
Ngữ khí thập phần chắc chắn của hắn khiến Lệ Nam Khê vừa tức vừa buồn cười, vội nói: "Ngài đã hiểu lầm rồi.
vật quý giá như vậy, đương nhiên ta không thể nhận.
Huống chi, cái này không phải là ngài muốn mua tặng cho người nhà hay sao?”
Trọng Đình Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cong cong khóe môi, đi vòng qua Lệ Nam Khê, đến bên kia bàn.
Trong phòng có đốt chậu than, rất ấm áp.
Lúc nãy Lệ Nam Khê nghĩ vào trả đồ xong sẽ đi ngay, cho nên sau khi bước vào phòng cũng không cởi áo choàng ra.
Nhưng sau khi hai người bắt đầu uống trà, nàng cảm thấy mặc như vậy thì hơi nóng, liền cởi áo choàng đặt trên bàn.
Lúc này, ý niệm muốn đi vừa phát sinh, cánh tay đã bị người ta kéo đến một vị trí cách xa bàn.
Không đợi nàng kịp phản ứng, áo choàng đã được khoác lên người.
Lệ Nam Khê ngẩn ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn kia cúi xuống, khoác áo choàng lên cho nàng, cẩn thận sửa sang lại góc áo, sau đó cẩn thận buộc lại dải lụa trên cổ áo.
Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, dải lụa mảnh khảnh bay mua trên ngón tay, không bao lâu đã buộc thành một chiếc nơ xinh đẹp.
Lệ Nam Khê rũ mắt nhìn, nhịn không được khen: "Lục gia thắt dây lụa đẹp thật.”
Lời khen ngợi của nàng rất thật lòng.
Hiếm có nam nhân có thể làm được như vậy, bọn họ đều quá cẩu thả.
Trọng Đình Xuyên nghe vậy liền thấp giọng cười: "Lúc đóng quân dựng trại, thường xuyên phải buộc dây như vậy.” Hắn đội mũ áo choàng lên cho nàng, lại xoa nhẹ đỉnh đầu nàng hai cái: "Sau này sẽ kể cho nàng nghe.”
Lời này khiến người ta quá mơ hồ, động tác này cũng quá mức thân mật.
Lệ Nam Khê vội vàng nghiêng đầu tránh đi.
Trọng Đình Xuyên cũng không làm ra hành động gì quá đáng nữa, chỉ gọi nàng lại, cùng nhau đi đến cạnh cửa với nàng.
“Nàng về đi.” Hắn chăm chú nhìn nàng, có chút khó khăn nói: "Trên đường cẩn thận một chút.”
Từ lúc nãy, trên mặt Lệ Nam Khê đã bắt đầu nóng lên.
Lúc này sợ bị hắn phát hiện ra sự bối rối của mình, nàng chỉ tùy ý gật đầu ừ một tiếng, sau đó cúi đầu, vội vàng bước đi.
Trọng Đình Xuyên thấy bước chân vội vàng hoảng loạn của nàng, sợ nàng sẽ ngã liền nhanh chóng đi sát phía sau.
Lại vô ý phát hiện ra gương mặt ửng đỏ dưới lớp mũ áo choàng bay bay của nàng…
Hắn không khỏi mỉm cười, thả lỏng thân mình dựa vào vách tường cạnh cửa, bình tĩnh nhìn thân ảnh dần xa của nàng.
Lệ Nam Khê vốn định về nhà, nhưng trước khi ra khỏi Phỉ Thúy lâu, nàng lại sửa lại chủ ý.
Xoay người quay trở lại căn phòng bán vòng tay, Lệ Nam Khê chọn một cái vòng không tệ.
sau đó mới đi ra khỏi lâu, lên xe về nhà.
-----Nếu mẫu thân hỏi sao lại đi lâu như vậy, có cái vòng tay này, dù sao cũng có vịn vào nó để viện cớ.
Tối hôm nay, có một tin tức khiến Lệ phủ náo nhiệt hẳn lên.
Đại phòng Lệ đại thiếu gia nhận được công văn do quốc tử giám gửi đến, chữ nghĩa trên đó tất cả đều cho thấy, hắn có thể đến quốc tử giám học tập.
Tin tức này vừa tới, cũng vừa vặn đến lúc lên đèn.
Trời vẫn còn chạng vạng.
Có một nha dịch mặc đồng phục quốc tử giám đến gõ cửa lớn của Lệ phủ, đưa công văn giao cho người giữ cổng.
người giữ cổng thấy đồ vật quan sai đem đến, đối phương cũng không nói rõ muốn gửi cho ai, mà chỉ nói đưa cho chủ tử Lệ phủ, hắn liền trình công văn lên cho lão phu nhân.
Lệ lão phu nhân sau khi đọc tin tức bên trong thì thực sự kinh hãi.
Vội vàng gọi tất cả người đại phòng đến, hỏi rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc là như thế nào.
Cả ngày hôm nay Vương thị còn vì chuyện này mà sầu lo không dứt, làm sao có thể nói ra được lý do gì? Lệ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân tất nhiên là vô cùng vui mừng sung sướng.
Chỉ có ngũ tiểu thư còn có vẻ bình tĩnh một chút, tuy cũng rất vui mừng, nhưng vẫn còn có thể phân tích: "Chuyện này thật kỳ lạ.
Vài ngày trước chúng con vốn tưởng không được, nên cũng không nhắc đến nữa.
Mấy ngày qua, vì chuyện của con, mẫu thân và ca ca mới bắt đầu thử một lần nữa.
Trùng hợp là, hiện tại đúng là tâm nguyện đã được đền đáp.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải thời gian khảo thí của quốc tử giám, cũng không phải lúc nhận bạc để vào học, đột nhiên lại được như vậy, đương nhiên là bởi vì gần đây đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho việc này thay đổi như vậy.”
Ngũ tiểu thư nói một hồi, bỗng dưng cảm thấy hình như mình đã đoán ra được chút gì, tâm tình liền có chút nhảy nhót, có chút vui sướng, vừa muốn tin tưởng, lại càng không dám tin tưởng.
Nàng hơi thẹn thùng, cúi đầu, nhưng ngữ khí lại tràn đầy đắc ý: "Nếu nói bây giờ có khác gì so với trước, hẳn chính là quan hệ giữa phủ quốc công và nhà chúng ta.
Chuyện này, chẳng lẽ cũng liên quan đến quốc công phủ?”
Ngũ tiểu thư vừa nói xong, Lệ đại thiếu gia cũng ha ha tiếp lời: "Muội muội nói đúng lắm.
trừ bỏ quốc công phủ ra, ta cũng nghĩ không ai có thể làm được việc này.”
Hắn đã qua tuổi nhược quán, tướng mạo đoan chính, còn để râu lún phún, nhìn qua so với tuổi thực tế của hắn còn già hơn.
Lệ đại thiếu gia nhanh chóng bước lên vài bước, khom người cung kính trước mặt lão phu nhân, cao giọng nói: "Tuy là có sự giúp đỡ của quốc công phủ, nhưng một phần cũng nhờ con biểu hiện tốt trong kỳ thi lần trước, khiến cho các đại nhân trong quốc tử giám có ấn tượng.
Nếu không, sự việc sẽ không nhanh chóng đạt thành như vậy.”
Lệ lão phu nhân cũng cảm thấy chuyện này quá kì lạ.
bà cũng đã nghĩ đến khả năng quốc công phủ có tham gia vào chuyện này.
Nhưng ý nghĩ này vừa nhảy ra, bà liền lập tức bác bỏ.
___ Mặc dù Trọng đại phu nhân coi trong ngũ tiểu thư như thế nào cũng sẽ không bao giờ nhúng tay vào những chuyện như thế này.
Bà ấy không phải là người cao thượng đến nỗi giúp tân nương sắp gả đến tăng thêm thể diện.
Như vậy, là ai?
Lão phu nhân thật sự nghĩ không ra đáp án khác.
Bây giờ nghe xong lời của tôn nữ và trưởng tôn, bà lại suy nghĩ thêm một lần nữa.
Đại thiếu phu nhân là chất nữ của nhà mẹ đẻ Vương thị, tính tình rất giống cô cô của nàng, thậm chí so với Vương thị còn trầm mặc ít nói hơn.
Sau khi nghe ngũ tiểu thư và phu quân nói xong, nàng chỉ ngồi ở một bên cười cười, một chữ cũng không nói.
Còn Vương thị đã khá hơn một chút, sống lưng càng thẳng hơn một chút: "Mẫu thân minh giám, tuy chúng con vẫn