Lệ Nam Khê vô cùng kinh ngạc, cũng không màng đến cái gì mà lễ nghi lễ giáo, vội vàng xách váy chạy thật nhanh đến chỗ các thiếu niên đang đứng, vui mừng nhìn bọn họ: "Đại ca, nhị ca, sao mọi người lại đến đây?"
Hai nha hoàn, ngay cả Quách ma ma cũng rất ngạc nhiên.
Ai cũng không nghĩ đến hai ca ca của Lệ Nam Khê đang ở Giang Nam lại đột nhiên đến kinh thành liền vội vàng bước đến, cùng nhau hành lễ: "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia."
Bởi vì do thói quen, nên bọn họ đều theo bản năng mà dùng cách xưng hô như lúc còn ở Giang Nam.
Lệ tam thiếu gia đỡ lấy muội muội: "Chậm một chút kẻo ngã."
"Đương nhiên là vì muội mà đến." Lệ tứ thiếu gia đứng một bên, cười nói: "Tư Tư khỏe không?" Rồi sau đó lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì, liền hỏi tiếp: "Trúc nhi làm sao vậy?"
Nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ, Lệ Nam Khê liền khó nén được nỗi lo lắng, kể lại đại khái mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Có các ca ca ở đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng cũng vơi đi một chút.
Ngay lúc này, Thẩm Thanh Ninh liền đi đến.
"Chuyện này là lỗi của nhà chúng ta." Thẩm Thanh Ninh nhìn hai thiếu niên đĩnh đạc tuấn tú, chắp tay thủ lễ với hai người.
Có lẽ là do làn da trắng nõn, dung mạo sáng ngời, vì thế tuy nói một người gần mười tám, người còn lại cũng đã mười sáu, nhưng xem bộ dáng bên ngoài còn có vẻ nhỏ hơn một chút, giống như là mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng mà, vóc dáng hai người rất cao, lại thêm khí chất trầm ổn bình tĩnh khiến người đối diện không thể xem thường.
Đặc biệt là Lệ tam thiếu gia.
Tuổi hắn không tính là quá lớn, nhưng lại có thể toát ra khí độ lỗi lạc, giỏi giang.
Nhất là những lúc thu liễm nụ cười, khoanh tay mà đứng, dáng vẻ rất giống với Lệ tri châu.
Thẩm Thanh Ninh nghiêm túc nói: "Tam thiếu gia, tứ tiểu thư sợ là đang gặp phiền toái."
Vừa rồi Lệ Nam Khê nghe kể, hai người cũng đã hiểu được nên đi đâu tìm.
Tuy rằng đã lâu không ở kinh thành, nhưng lúc ấy Lệ tam thiếu gia cũng đã nhận biết được thế giới xung quanh, nên vẫn còn nhớ rất rõ cách thức phân bố miếu điện trong chùa Sơn Minh, vẫn nhớ được điện Thiên Vương và điện Tam Thánh nằm ở đâu.
Nhưng lúc này rất đông người, chỉ đi đến một khoảng cách ngắn ngủn thôi cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Nếu lại trì hoãn, chỉ sợ là thời gian tìm người sẽ không đủ.
Cũng may là lần đi đến kinh thành này, Lệ tứ lão gia đã phái bảy, tám gia đinh cùng đi với hai người.
Những gia đinh này đều thông hiểu một chút võ nghệ, muốn tìm người đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng hơn một chút.
Lệ tam thiếu gia nói ra vị trí đại khái, Lệ tứ thiếu gia liền lập tức phân phó bọn họ nhanh chóng đi tìm.
Bọn gia đinh đồng thời lĩnh mệnh mà đi.
Lệ Nam Khê và các ca ca cũng không dám chủ quan, càng nhiều người đi tìm đương nhiên sẽ hiệu quả hơn nhiều, liền chuẩn bị cùng nhau tiếp tục đi tìm.
Lệ tam thiếu gia nghĩ, nếu biết được rõ ràng mọi chuyện thì sẽ tốt hơn, liền đi đến phía trước, thủ thế "thỉnh" với Thẩm Thanh Ninh: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Dứt lời, hắn đã nhanh chóng sải dài bước chân đi đến điện Tam Thánh.
Lệ tứ thiếu gia và Lệ Nam Khê thì cùng nhau đi đến điện Thiên Vương.
Bọn họ vừa mới đi được vài bước, tách ra còn chưa đến một trượng, bên kia đã có người đi đến, cao giọng gọi: "Lệ thất tiểu thư".
Ngay sau đó, đã thấy hai người một cao một thấp đang vội vàng đi đến.
Người cao thì Lệ Nam Khê nhìn rất lạ mắt, dường như chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng người thấp, lại đúng là Thẩm Vĩ.
Lúc nãy Lệ Nam Khê đã nghe được Thẩm Thanh Ninh kể lại, lúc này thấy được Thẩm Vĩ liền sầm mặt xuống, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đã bảo tỷ tỷ ta đi đâu?"
Thẩm Vĩ thu lại bộ dáng ngông nghênh vô lễ thường ngày.
Lúc này, hắn cúi đầu, nắm lấy góc áo, mặt đỏ hồng, nói: "Con cũng không biết.
Chuyện này là do con không đúng.
Thật xin lỗi."
Nói xong, hắn liền khom người thật thấp xuống.
Lúc này, nam nhân phía sau nó mới bước đến.
Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi thấp, lại hơi mập.
"Vừa rồi nhận ra khuyển tử có chút bất thường, hỏi thêm vài câu mới biết được đầu đuôi sự tình." Hắn nhìn Lệ Nam Khê, áy náy thở dài: "Khuyển tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ta thay mặt nó xin lỗi tiểu thư." Lại nói: "Ta đã hỏi đại khái chuyện này, đã sai người đến hai điện đó tìm Lệ tứ tiểu thư, Lệ thất tiểu thư đừng lo lắng."
Lệ Nam Khê mới biết được người này đúng là thế tử của Khánh Dương Hầu phủ, Thẩm Thanh Tử.
Thẩm Thanh Tử đột nhiên chụp lấy đầu Thẩm Vĩ ấn xuống, bộ dáng tươi cười hiền hòa nháy mắt trở nên phẫn nộ, quát lên: "Còn không mau xin lỗi đi!"
Thẩm Vĩ sợ đến không dám khóc.
Bẹp bẹp miệng, cao giọng nói: "Là lỗi của con, xin lỗi!"
Lửa giận trong lòng Lệ Nam Khê làm sao có thể nguôi.
Thẩm Vĩ này năm lần bảy lượt làm xằng làm bậy, còn luôn đẩy tỷ tỷ vào hoàn cảnh nguy hiểm, nàng làm sao có thể không tức giận?
Nàng bước lên một bước, đang muốn chất vấn, cánh tay đã bị túm lại.
Quách ma ma vội vàng nói: "Tiểu thư, trời hơi lạnh, gió cũng đã bắt đầu nổi lên rồi.
Không bằng mặc thêm xiêm y trước, tránh bị cảm lạnh."
Làm sao Lệ Nam Khê lại không biết Quách ma ma là đang lo sợ nàng đắc tội với Khánh Dương Hầu phủ? Nhưng tình hình tỷ tỷ lúc này như thế nào còn không biết được, sao nàng có thể bình tĩnh cho được?
Lệ Nam Khê đang muốn cự tuyệt, Quách ma ma đã nhanh chóng sai Kim Trản mở tay nải, lấy áo choàng ra cho Lệ Nam Khê.
Lệ tứ thiếu gia thấy muội muội còn muốn phản bác, lập tức câu môi cười, nói: "Cứ mặc vào đi.
Lỡ đâu cảm lạnh thì phiền toái lắm."
Hắn không trầm ổn được như Lệ tam thiếu gia, sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa cong cong, toàn thân toát ra khí chất danh sĩ phong lưu.
Sợ Lệ Nam Khê vẫn không chịu nghe lời Quách ma ma, Lệ tứ thiếu gia liền tự mình tiến đến, cầm lấy áo choàng mặc vào cho muội muội, lại dịu dàng khuyên nhủ: "Tư Tư không cần lo lắng.
Tám gã hộ vệ mà phụ thân chọn lựa cho chúng ta đều có thân thủ rất lợi hại.
Tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm được Trúc nhi thôi."
Buổi sáng lúc xuất phát, Lệ Nam Khê cũng có khoác áo choàng.
Nhưng sau khi lên núi, vận động nhiều, người lại đông nên có chút nóng bức, liền tháo cởi choàng ra đưa cho Kim Trản cầm.
Cũng không biết từ khi nào, ánh mặt trời chói chang đã bị mây đen che khuất, gió lớn cũng dần nổi lên, thật sự cũng có chút giá lạnh.
Nếu là Quách ma ma nói như vậy, Lệ Nam Khê còn có thể từ chối.
Nhưng người nói lúc này là nhị ca, nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thấp giọng "vâng" một tiếng, tùy ý để Lệ tứ thiếu gia buộc áo choàng lại cho nàng.
Lúc này, Thẩm Vĩ bên cạnh lại bỗng nhiên "A" một tiếng, cao giọng nói: "Thất biểu di, áo choàng của ngài giống hệt như của tứ biểu di nga."
Người khác còn chưa phản ứng lại, Lệ tam thiếu gia đang đứng ở một bên đã nói: "Vốn chính là giống nhau.
Nhưng chỉ khác nhau về kích cỡ thôi." Lại hỏi: "Thẩm tiểu thiếu gia cảm thấy lạ lắm sao?"
Áo choàng màu đỏ, viền lông cừu trắng, được làm khi còn ở Giang Nam, hai tỷ muội mỗi người một cái.
Thẩm Vĩ gật đầu: "Lúc đó người kia có chỉ cho con xem, nói con tìm người mặc chiếc áo choàng này.
May mà thất biểu di lúc ấy không ở đây, nếu không con cũng chẳng biết chọn ai nữa."
Đây chỉ là một lời nói bình thường của trẻ con nhưng khi vào tai người lớn thì lại khác.
Thẩm Vĩ vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đều đột nhiên thay đổi.
Lệ tam thiếu gia lập tức hỏi: "Ngươi chắc chắn lúc ấy người kia đã chỉ vào áo choàng này?"
"Đúng vậy." Thẩm Vĩ không nhịn được mà gật gật đầu, lại trộm nhìn phụ thân của mình, sau đó nói tiếp: "Lúc nhìn thấy áo choàng, tứ biểu di đang đưa lưng về phía con.
Đến gần con mới nhận ra được thì ra là tứ biểu di."
Nó vừa nói xong, trên đầu liền giáng xuống thêm một cái tát.
"Biết là tứ biểu di mà vẫn làm bậy!" Thẩm Thanh Tử giận sôi máu, chỉ vào nó nói: "Tổ mẫu con nuông chiều con đến hỏng rồi! Đợi xem về phủ ta có đánh chết con hay không!"
Thẩm Vĩ sợ đến mức ngoác mồm khóc lớn.
Lệ tam thiếu gia và Lệ tứ thiếu gia không rảnh để ý đến Thẩm Vĩ, lập tức quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư, bây giờ muội không nên đi tìm nữa, nhanh đi tìm tổ mẫu, đi theo sát bên cạnh người, một khắc cũng đừng rời ra."
Bọn họ cũng không xác định được người đối phương muốn hướng đến là ai? Lệ Nam Khê hay là tứ tiểu thư? Hay là cả tứ phòng? Nhưng dù sao đi chăng nữa, lúc này Lệ Nam Khê ở bên cạnh lão phu nhân mới an toàn nhất.
Lệ Nam Khê biết mình cũng không giúp được gì cho các ca ca, có khi còn làm ảnh hưởng đến bọn họ, trì hoãn tốc độ tìm kiếm tỷ tỷ, lập tức liền từ biệt mọi người, đi đến điện thờ mà lúc nãy lão phu nhân đã bước vào.
Trước khi đi Lệ tam thiếu gia còn cố ý dặn dò nàng, trước tiên đừng nên nói ra chuyện tứ tiểu thư bị lạc đường cho người thân trong nhà biết, ngay cả chuyện hai huynh đệ bọn họ đã đến đây cũng không được nói.
"Chuyện Trúc nhi sợ là có liên quan đến người nào đó trong nhà." Lệ tam thiếu gia thấp giọng nói: "Trước khi tìm được Trúc nhi, không được rút dây động rừng."
Lệ Nam Khê hiểu ý, yên lặng gật đầu.
Xung quanh rất ồn ào.
Mọi người đều đang làm chuyện của mình, hoặc là đang trò chuyện với bằng hữu, hoặc là đang niệm Phật hiệu, cũng có người đang dâng hương cầu phúc.
Lệ Nam Khê đi xuyên qua bọn họ, nghe được những thanh âm hỗn tạp xung quanh, lại nghĩ đến tỷ tỷ không biết bây giờ thế nào, đáy lòng liền lạnh lẽo một mảnh.
Lúc tìm được nhóm Lệ lão phu nhân, bọn họ vừa vặn đã dâng hương xong, đang đi ra từ điện thờ kia.
Thấy Lệ Nam Khê, mọi người rất kinh ngạc.
"Tư Tư, sao lại đến đây?" Lệ lão phu nhân hỏi: "Trúc nhi đâu? Ta nhớ các con đi cùng nhau mà."
Lệ Nam Khê cố gắng nở một nụ cười, nói: "Người đông quá, con bị lạc với tỷ tỷ, chỉ có thể đến tìm tổ mẫu."
"Vậy thì cùng đi thôi.
Nhưng phải cẩn thận, đừng để lạc chúng ta một lần nữa đấy." Lệ lão phu nhân vỗ vai nàng nói hai câu.
Lúc quay sang tiếp tục đàm luận với đại phu nhân, đôi mày đã hơi cau lại: "Chuyện của ngũ nhi, nếu con không ý kiến gì, liền giao cho ta đi." Lại nói với nhị phu nhân Trịnh thị: "Lục nhi xác thật là không cần ta quản?"
Sắc mặt Trịnh thị hơi kém, nhưng thật ra nụ cười vẫn nhẹ nhàng hơn so với đại phu nhân rất nhiều: "Không cần ạ.
Nhà mẹ đẻ con vẫn đang hỗ trợ lưu ý chuyện này, lão phu nhân nhọc lòng rồi."
Lão phu nhân nghe thấy Trịnh thị muốn giao chuyện này cho Trịnh gia, rõ ràng rất không vui, nhưng cũng không nói thêm gì, ngược lại nhìn qua Trang thị: "Còn tứ nhi thì sao?"
Người khác không nhận ra, nhưng Trang thị vừa liếc mắt liền biết tâm tình của Lệ Nam Khê đang rất kém.
Trang thị liền đi đến cạnh Lệ Nam Khê, thấy lão phu nhân hỏi, bà vội vàng nói: "Còn phải xem ý tứ của lão gia.
Một mình con không quyết định được."
Chuyện của tứ phòng dù lớn hay nhỏ, nếu Trang thị lưỡng lự không quyết được đương nhiên sẽ hỏi ý kiến của Lệ tứ lão gia.
Từ khi hai người thành thân đã như vậy.
Lệ lão phu nhân cũng không nói thêm gì, chỉ thúc giục: "Chuyện này phải quyết định mau chóng một chút, nếu có thể trước sang năm là tốt nhất.
Như vậy năm sau mọi chuyện mới thuận lợi được, dù sao Trúc nhi là tỷ tỷ lớn nhất trong nhà."
Trang thị vội vàng gật đầu đồng ý.
Đến khi lão phu nhân không để ý đến bên này nữa, Trang thị mới kéo Lệ Nam Khê lại.
Hai mẹ con thoáng đi chậm lại một chút, kéo ra khoảng cách với mọi người, sau đó liền hỏi: "Con sao vậy? Nói ta nghe xem.
Vừa nãy Lệ Nam Khê đã đồng ý với ca ca, cho nên vô luận lúc này Trang thị hỏi cái gì, nàng chỉ có thể lắc đầu nói không sao.
Trang thị tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng lão phu nhân và các phu nhân đều ở phía trước, bà cũng không thể hỏi kỹ càng, chỉ nói thêm vài câu rồi bước nhanh đến đi theo sát bên cạnh lão phu nhân.
Mọi người chậm rãi đi đến một điện thờ khác.
Lục tiểu thư, bát tiểu thư và ngũ tiểu thư, còn có tam phu nhân đều đang chờ ở đó.
Lúc Lệ lão phu nhân và phu nhân ba phòng đi đến, mọi người liền tụ lại với nhau, vừa cùng nhau trò chuyện vừa chờ đến lượt vào dâng hương.
Lúc Lệ Nam Khê đối mặt với ngũ tiểu thư, nàng rõ ràng thấy được sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn trong mắt ngũ tiểu thư.
Nhưng bởi vì hai người không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nói thêm, nên chỉ liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó liền quay mặt đi.
Nhưng, bởi vì một màn này, khiến nàng càng để ý ngũ tiểu thư hơn một chút.
Lại nghe được câu hỏi ngũ tiểu thư với đại phu nhân: "Sao Tư Tư lại ở cùng với mọi người vậy?"
Đại phu nhân đang có ưu sầu trong lòng, căn bản không để ý đến chuyện này, liền nói: "Tư Tư bị lạc với tứ nhi, nên mới đi tìm lão phu nhân."
Ngũ tiểu thư cũng yên lặng không nói gì cả.
Khoảng chừng một nén nhang sau, bà tử phụ trách coi giữ đồ vật đang đứng ở bên ngoài đột nhiên chạy đến, vội vàng thông bẩm: "Lão phu nhân, tam thiếu gia và tứ thiếu gia đến đây!"
Lệ lão phu nhân đang chau mày nói gì đó với đại phu nhân, sau khi nghe được bẩm báo của bà tử, chớp mắt một cái rồi mới có thể phản ứng lại, ngạc nhiên nói: "Lăng nhi và Vân nhi đến đây? Mau, gọi chúng nó đến đây!"
Nhưng nghĩ lại nơi này đều là nữ nhân, để hai thiếu niên đi vào đây sợ là không ổn, lão phu nhân liền mang theo mọi người đi ra ngoài, muốn nhanh chóng nhìn thấy hai tôn tử đã lâu không được gặp.
Năm đó, lúc tứ phòng cò ở kinh thành, lão phu nhân thiên vị nhất chính là hài tử của tứ phòng.
Tôn tử bà thích nhất là tam thiếu gia, tôn nữ được thương nhất là thất tiểu thư.
Bây giờ bà lại vì bọn họ mà không màng công sức chờ đợi từ nãy đến giờ, muốn đi gặp tôn tử trước rồi mới vào dâng hương, khiến trong lòng những người còn lại nhất thời ngũ vị tạp trần.
Tìm được một đình hóng gió ít người ở gần đó, lão phu nhân nhón chân trông ngóng hồi lâu, cuối cùng mới thấy được hai thiếu niên đang cùng nhau đi đến.
Nhưng xem kỹ lại cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có tứ tiểu thư đang đi ở giữa hai người, bên cạnh còn có Thẩm Thanh Tử, Thẩm Thanh Ninh và Thẩm Vĩ.
Thẩm Vĩ chân ngắn chạy chậm, Thẩm Thanh Ninh sợ nó làm mất thời gian, liền không màng sự phản đối của Thẩm Thanh Tử mà bế nó lên cùng đi.
Lệ lão phu nhân không nghĩ đến người Khánh Dương Hầu phủ cũng tới, liền vội vàng bước ra đón.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, lại thấy được vẻ mặt áy náy của Thẩm Thanh Tử.
Lệ lão phu nhân dường như phát hiện ra điều gì, đang muốn hỏi rõ, lại thấy Thẩm Vĩ đang nhìn vào đám nữ nhi trong đình, đôi mắt trừng lớn.
Sau khi bị Thẩm thế tử gọi một tiếng mới không nhìn nữa.
Lệ Nam Khê còn tưởng rằng người Thẩm Vĩ nhìn chính là nàng, nhưng sau khi nghe được mấy câu lẩm bẩm của ngũ tiểu thư, nàng lại có chút không xác định.
"Đứa bé kia là ai?" Ngũ tiểu thư lẩm bẩm tự hỏi, cũng không biết là đang nói với ai.
Lục tiểu thư là người hay ra ngoài cùng với lão phu nhân nhất, nghe vậy liền nói: "Đó là tiểu thiếu gia Khánh Dương Hầu phủ."
Khánh Dương Hầu phủ, ngũ tiểu thư đương nhiên cũng biết.
Vì thế sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
Lệ lão phu nhân tìm một vị tăng nhân tiếp khách, nhờ vị tiểu sư phó kia tìm giúp một căn phòng, sau đó liền gọi tất cả mọi người đi theo.
Trang thị vẫn luôn mơ hồ, liền gọi Lệ Nam Khê đi đến bên ngọn núi giả cách đình hóng gió vài trượng, sau đó nhỏ giọng hỏi Lệ Nam Khê.
Lúc này Lệ Nam Khê mới kể lại tóm tắt mọi chuyện.
Trang thị nghe thấy tứ tiểu thư bị người ta hãm hại, nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng nhớ đến vừa rồi tứ tiểu thư trở về cùng với hai nhi tử, quần áo vẫn chỉnh tề, bà cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà, khác với hoài nghi của huynh muội Lệ Nam Khê ban nãy, lúc này Trang thị liền dứt khoát nhận định, chuyện này vốn là muốn nhắm vào Lệ Nam Khê, tứ tiểu thư mới là người bị nhận nhầm.
"Tứ nhi có gì đáng giá để người ta tính kế chứ? Tiền tài? Cũng quá đơn giản đi.
Cũng chẳng phải là xiêm y quần áo.
Chỉ có con, Tư Tư, bây giờ con rất đáng giá để người khác tranh đoạt."
Tính tình Trang thị vốn thẳng thắn, lúc nói những lời này liền hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua căn phòng bên kia," Con không cảm thấy vị trí quốc công phu nhân này có gì tốt đẹp, nhưng người khác cũng không nghĩ như vậy."
Không bao lâu sau, Cố ma ma từ căn phòng kia bước ra, gọi Lệ Nam Khê đi vào.
Lão phu nhân vẫn chưa nói gì nhiều với Lệ Nam Khê, chỉ hỏi nàng hai câu hỏi.
Một, Lệ Nam Khê mặc kiện áo choàng kia lúc nào?
Hai, tứ tiểu thư mặc kiện áo choàng kia lúc nào?
Lệ Nam Khê không hiểu được ý tứ của lão phu nhân.
Rõ ràng tứ tiểu thư đang ở trong phòng, lão phu nhân lại muốn hỏi nàng thêm câu hỏi thứ hai.
Bất quá, nàng cũng không làm gì thẹn với lương tâm, liền dứt khoát mà trả lời: "Đây là lần đầu tiên con và tỷ tỷ mặc kiện áo choàng này ở kinh thành.
Do vài ngày trước thân thể không khỏe, sáng sớm nay còn phải xuất phát trước khi mặt trời chưa mọc nên cảm thấy hơi lạnh, mới mặc kiện áo choàng kia.
Sau đó leo núi xong lại cảm thấy nóng bức, nên mới cởi ra để cho Kim Trản cất vào, sau khi các ca ca đến con mới mặc vào.
Còn tỷ tỷ bởi vì không thấy lạnh nên từ sáng sớm cũng không có mặc áo choàng, vẫn luôn cất ở trong bao quần áo, để cho bọn Phỉ Thúy cầm.
Còn khi nào tỷ tỷ mặc vào, con cũng không biết."
"Cho nên có thể nói, con đã mặc kiện áo choàng này từ sáng sớm." Lệ lão phu nhân thấy thần sắc nàng bình tĩnh ung dung, vừa lòng gật đầu, chủ động nói với nàng: "Suốt đoạn đường đi cùng con, Trúc nhi cũng không mặc.
Sau khi con đến chỗ Thanh Huệ đại sư, Trúc nhi đứng chờ, cảm thấy hơi lạnh nên mới mặc vào."
Thấy Lệ Nam Khê không có phản ứng, Lệ lão phu nhân lại nói: "Nếu có người nhìn thấy chỉ có con mặc kiện áo choàng này, lúc sau lại thấy được Trúc nhi cũng mặc giống hệt như vậy, khó tránh khỏi việc nhận lầm."
Lệ Nam Khê nghe thấy mấy câu của Lệ lão phu nhân liền mơ hồ hiểu được, tổ mẫu là đang muốn giải thích với nàng, vì sao đối phương lại nhận sai người như vậy.
Đồng thời cũng chứng minh, quả nhiên là tứ tiểu thư đã thay nàng chịu kiếp nạn này.
Lệ Nam Khê kinh hãi, vội vàng mở miệng định nói gì đó với lão phu nhân, nhưng bà