Hành động này quá mức thân mật khiến mặt Lệ Nam Khê đỏ như gấc, liền vội đứng dậy, không biểu cảm nói: “Ta đi đây.” Nói xong liền lập tức xoay người, hoang mang rối loạn muốn rời đi.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng xấu hổ đến mức trên mặt mũi đỏ bừng, biết nếu vẫn tiếp tục thêm nữa, tiểu nha đầu sợ là sẽ thẹn quá hóa giận.
Tuy rất muốn giữ nàng ở lại thêm một lúc, nhưng chỉ sợ tứ tiểu thư có lẽ sẽ nhanh chóng đi tìm nàng.
Nếu bị tỷ tỷ nhìn thấy được bộ dáng thân thiết của bọn họ, tiểu nha đầu chắc chắn sẽ thật sự trở mặt với hắn.
Một khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu ngay ngày mai là hôn kỳ thì quá tốt rồi…
Trọng Đình Xuyên âm thầm thở dài, nhưng ngữ khí vẫn thập phần bình tĩnh, nói: “Vậy nàng cứ đi đi.
Nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể tìm ta.”
Nhưng nghĩ nghĩ, nếu nàng đi tìm hắn, lại có chút không tiện.
Dù sao thì hắn với nàng cũng có hôn ước trong người, nếu như nàng tùy tiện đến quốc công phủ, sợ lại sẽ bị người ngoài quở trách, vì thế Trọng Đình Xuyên lại nói tiếp: “Nếu nàng có chuyện, cứ đến đây tìm Tiêu Viễn.
Hắn sẽ truyền lời giúp nàng.”
Lệ Nam Khê cúi đầu nói một tiếng “Được”, lại nói tiếp: “Đa tạ.” Sau đó liền vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của nàng, Trọng Đình Xuyên đưa tay nhẹ nhàng vén màn trúc lên, trong lòng rất rõ ràng, chỉ sợ là nàng sẽ không bao giờ chủ động tìm hắn.
Nhìn thân ảnh hồng nhạt đang đi xuyên qua sảnh lớn, ánh mắt của Trọng Đình Xuyên lơ đãng di chuyển, tầm mắt dừng trên ống tay áo của chính mình.
Nhìn màu xanh ngọc sáng chói kia, lại nhìn lại dung nhan kiều tiếu của nữ hài nhi, hô hấp Trọng Đình Xuyên bỗng nhiên cứng lại, trong lòng tự nhiên lại có chút khó chịu.
Nhưng mà, lại nghĩ đến, khoảng cách đến hôn kỳ cũng không còn bao xa, vẻ mặt hắn liền nhẹ nhàng giãn ra.
----------------------------------
Lệ tam thiếu gia và Lệ tứ thiếu gia trước khi hết năm liền quay về Giang Nam đón tết cùng với phụ thân.
Qua năm sau sẽ trở lại kinh thành để tham gia hôn sự của tứ tiểu thư.
Trang thị nhờ Trang thị lang giúp đỡ tìm hiểu về Thẩm Thanh Ninh.
Sau khi biết được người này học rất giỏi, rất có năng lực, ngày thường luôn thân thiện giúp đỡ mọi người xung quanh, là một hậu sinh năng lực trác tuyệt, lúc này mới có thể yên tâm hơn một chút.
Sau khi cẩn thận tìm hiểu, trong lòng mới hạ quyết định, lại viết thư gửi cho tứ lão gia.
Lệ tứ lão gia cũng đã hỏi qua đồng liêu, biết gia phong Thẩm gia không tồi, Thẩm Thanh Ninh cũng thật sự là người hiểu chuyện, liền gật đầu đồng ý.
Lục tiểu thư được định hôn sự với thiếu gia nhà Đỗ đại nhân, là nhà thân thích với Trịnh gia.
Thiếu niên kia cũng coi như là biểu ca nàng, phụ thân là học sĩ Hàn lâm viện, chức quan tòng tứ phẩm, dòng dõi thanh quý, nói chung cũng không tồi.
Thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, việc học cũng rất tốt, nhưng điều duy nhất khiến lục tiểu thư không hài lòng chính là hắn không được cao lắm, trong khi dáng người của lục tiểu thư lại thật sự quá cao.
Đối với chuyện này, Trịnh thị cũng đã nghiêm khắc trách mắng nàng một hồi.
Tuy lục tiểu thư không quá nguyện ý, nhưng cũng biết mẫu thân tất nhiên sẽ không làm hại nàng.
Cuối cùng sau khi ở xa xa thấy được thiếu niên kia phong tư cũng không tệ, nàng cũng không còn quá để ý đến những chuyện khác, một lòng một dạ đợi gả.
Phiền toái nhất chính là việc hôn sự của ngũ tiểu thư.
Người lão phu nhân tìm cho ngũ tiểu thư là hậu sinh Lâm gia, gia cảnh hơi bần hàn.
Tổ tiên Lâm gia cũng đã từng làm đến quan to tam phẩm, nhưng sau đó trong nhà cũng không còn người nào có năng lực nữa, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Mãi cho tới đời của Lâm công tử, trong nhà cũng chỉ còn bốn bức tường.
Cũng may Lâm công tử này cũng không phải là người quá kém cỏi, đã sớm thi đỗ tú tài, lại nằm trong hai mươi người đứng đầu bảng, bây giờ đang toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sắp tới.
Lâm công tử vẫn luôn vùi đầu vào học hành, chưa từng nghĩ đến chuyện chung thân đại sự nhưng bởi vì mẫu thân lo lắng cho hắn, nên mới bắt đầu sắp xếp.
Hắn cũng là môn sinh của Thanh Xa.
Lão phu nhân nghe nói người này thập phần có năng lực, các tiên sinh ở Thanh Xa thư viện cũng khen hắn không dứt miệng, biết hắn là người có tiền đồ liền nghĩ ngay đến ngũ tiểu thư.
Rốt cuộc thì thân phận của ngũ tiểu thư cũng không thể bì được với tứ tiểu thư và lục tiểu thư.
Phụ thân của tứ tiểu thư và lục tiểu thư đều có chức quan trong người, hơn nữa nhà ngoại cũng có căn cơ, có thể dễ dàng tìm được cửa hôn sự tốt cho bọn họ.
Phụ thân của ngũ tiểu thư đã qua đời nhiều năm, lại không có công danh trong người, Lệ đại thiếu gia lại không chịu tu chí học hành, cho nên ngũ tiểu thư tốt nhất là nên tìm một hậu sinh có tiền đồ, phu thê cùng nhau gánh vác, rồi cuộc sống sẽ dần dần tốt hơn.
Đáng tiếc lão phu nhân có chủ ý này, nhưng đại phu nhân và ngũ tiểu thư lại không muốn như vậy.
Từ khi lão phu nhân nhắc đến chuyện này, đại phu nhân ngày ngày liền không ngừng khóc nháo.
Sau khi Lệ đại thiếu gia “nằm liệt giường” một thời gian, không biết làm sao, lại vẫn có thể tìm được một mối khác cho ngũ tiểu thư.
Đối phương là yêu tử (*) của Tĩnh An bá, phu nhân hắn mới qua đời cách đây không lâu, hiện giờ đang tìm kế thất (**).
Tuy rằng hắn đã có một đời vợ, nhưng cũng rất tuấn tú lịch sự, tuổi tác cũng không quá lớn, cho nên cửa hôn sự này nhìn như thế nào cũng là rất tốt.
(*) Yêu tử: con trai út
(**) Kế thất: vợ kế
Lệ lão phu nhân không đồng ý.
Bà vẫn luôn cảm thấy việc này có chút cổ quái.
Nhưng đại phu nhân không có việc gì liền đến Hải Đường uyển làm ầm ĩ, một khóc hai náo ba thắt cổ, cuối cùng lão phu nhân cũng chịu không được phải đáp ứng.
Nhưng mà lão phu nhân cũng nói trước với người đại phòng.
“Mối hôn sự này, không phải là ta tìm cho các ngươi, cho nên, bất luận cuối cùng kết quả như thế nào, xảy ra chuyện gì, cũng đừng đến tìm ta.
Nếu không, ta sẽ cho người đem các ngươi đánh đuổi ra ngoài.”
Lệ đại thiếu gia vỗ ngực tự tin: “Tổ mẫu cứ yên tâm.
Nếu muội muội có chuyện gì, con sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không đến nỗi làm phiền đến ngài đâu.”
Lão phu nhân xua tay, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.
----------------------------------------------
Sang năm mới, Lệ phủ bắt đầu liên tục có hỉ sự.
Bởi vì Lệ tứ lão gia không thể bỏ cương vị để chạy về kinh thành, nên tứ tiểu thư muốn xuất giá từ Giang Nam.
Cũng may người Thẩm gia cũng rất thương yêu tứ tiểu thư, sau khi nghe được dự tính của nàng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói nàng thích là được.
Vì thế, trước hôn kỳ, tứ tiểu thư liền quay về Giang Nam.
Lệ Nam Khê cũng vốn định đi theo, muốn đưa tỷ tỷ xuất giá, nhưng lại bị tứ tiểu thư ngăn cản.
“Sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau sống ở kinh thành, lúc nào cũng có thể gặp nhau.
Đã vậy, hà tất phải đi chuyến này? Chi bằng muội cứ ở kinh thành yên tâm chờ gả, cũng tránh cho người khác nhân cơ hội nói ra nói vào.”
Khác với Lệ tứ tiểu thư, lúc Lệ Nam Khê xuất giá, Lệ tứ lão gia thật ra cũng có thể hồi kinh một chuyến.
Tuy nói là do ý chỉ của thánh thượng, muốn Lệ tứ lão gia “Cuối tháng sáu phải quay về kinh thành báo cáo công tác”, nhưng báo cáo công tác xưa nay đều là chuyện của cuối năm, vì sao lúc này lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Người sáng suốt đều nhìn ra, đó là thánh thượng đang quan tâm, cố ý để hắn quay về kinh thành một chuyến vào lúc đó, để có thể tham gia hôn sự của Lệ thất tiểu thư và Vệ Quốc công vào đầu tháng bảy.
Ý chỉ này đến khi năm mới đã qua được một thời gian, lúc đó tứ tiểu thư còn chưa tính toán quay về Giang Nam.
Vì thế, Lệ Nam Khê phải xuất giá từ kinh thành là chuyện không thể thay đổi được.
Tứ tiểu thư không muốn Lệ Nam Khê phải bôn ba đoạn đường xa xôi từ kinh thành về Giang Nam, rồi từ Giang Nam về kinh thành.
Hơn nữa, nữ nhi đang đợi gả không thể dễ dàng xuất môn được.
Nàng xuất giá từ Giang Nam đã đành, còn Lệ Nam Khê vốn đã tính toán xuất giá từ kinh thành, nếu cứ chạy loạn, ngược lại sẽ bị người ngoài cười chê.
Huống chi, lời nàng nói cũng đích xác là thật, sau này tỷ muội đều sống ở kinh thành, muốn gặp nhau cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Vậy thì cứ như vậy đi.
Chờ lúc muội xuất giá, ta đương nhiên sẽ đến chơi với muội vài ngày, đừng lo lắng.” Tứ tiểu thư nắm tay Lệ Nam Khê nói.
Trang thị là mẫu thân, tất nhiên muốn chính mắt nhìn nữ nhi lên kiệu hoa, vì thế cũng đi theo trở về Giang Nam.
Trước khi đi bà còn cố ý dặn dò Lệ Nam Khê, mọi chuyện đừng nên nghĩ nhiều, cứ lo an tâm đợi gả là được.
Lệ Nam Khê trong lòng rất không muốn, nhưng cũng biết là lời nói của tỷ tỷ và mẫu thân rất đúng, chỉ có thể lưu luyến từ biệt mọi người, ở lại Lệ phủ chờ phụ mẫu và huynh trưởng đưa tỷ tỷ đến kinh thành.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ rời khỏi mẫu thân, vì thế đoạn thời gian này thật sự rất gian nan.
Cũng may không bao lâu sau kiệu hoa của tỷ tỷ cũng đã đến kinh thành, mẫu thân và huynh trưởng cũng theo đến, lúc này tâm trạng của nàng mới thả lỏng hơn rất nhiều.
----------------------------------------
Lại qua một thời gian, ngũ tiểu thư và lục tiểu thư cũng bắt đầu xuất giá.
Ngày ngày trôi qua, y phục mùa xuân dần được trút đi, thay vào đó là y phục mát mẻ mùa hè.
Sau khi tiễn ba vị tỷ tỷ đi lấy chồng, thấy người trong phủ ít đi rõ ràng, hơn nữa tất cả mọi người còn đang tất bật vì mùng tám tháng bảy sắp tới, Lệ Nam Khê trong lòng không tự chủ được liền bắt đầu hốt hoảng.
Trang thị biết Lệ Nam Khê thích ngủ nhất nhưng lúc này thấy Lệ Nam Khê ban ngày ngủ rất ít, buổi tối lại trằn trọc khó ngủ, sáng sớm hôm sau đã thức dậy, Trang thị liền hiểu nàng như vậy là không chịu nổi nữa rồi.
Vì thế, dưới cái nắng chói chang của buổi trưa mùa hè, mọi người ai ai cũng đã đi nghỉ trưa, vậy mà Lệ Nam Khê vẫn ngồi đó đọc sách.
Trang thị liền đến phòng tìm nàng.
Tiếng ve kêu râm ran bên tai.
Bên trong viện, các chủ tử đều cảm thấy phiền chán với tiếng ve ồn ào kia, vì thế đã sớm sai nha hoàn bắt hết lại, bởi vậy trong Lệ phủ nơi nào cũng rất im ắng, chỉ có nơi này là náo nhiệt nhất.
Mấy năm trước Lệ Nam Khê cũng có cho người bắt ve nhưng năm nay bỗng dưng lại đổi khác, nói trong viện quá im ắng, ồn ào một chút mới tốt, ngược lại sai nha hoàn giữ ve lại.
Lúc Trang thị đi đến, Lệ Nam Khê đang ngẩn người cầm sách trên tay, ánh mắt căn bản không hề dừng trên trang sách.
Cũng không biết là đang lắng nghe tiếng ve, hay là bởi vì nội dung sách kia thật sự nhạt nhẽo, không thể khơi gợi hứng thú của nàng.
Nghe được tiếng nhắc nhở của nha hoàn, Lệ Nam Khê liền chậm rãi hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy: “Nương, sao ngài lại đến đây? Trưa hè oi bức, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Bởi vì trưa hè oi bức, nên mới đến thăm con.” Trang thị cảm thấy độ mát trong phòng rất vừa phải, lại nhìn đến khối băng trong góc phòng, dặn dò bọn nha hoàn vài câu, sau đó liền sai người khiêng khối băng ra ngoài, hỏi Lệ Nam Khê: “Gần đây Tư Tư đã làm gì rồi?”
Lệ Nam Khê không hiểu rõ ý tứ của mẫu thân, liền nhất nhất nói ra hết thảy.
Trang thị nghe vậy, chậm rãi nói: “Sao lại gấp gáp như vậy, còn không có thời gian nghỉ ngơi.”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến mẫu thân sẽ nói như vậy, liền cười nói: “Có gấp cũng không gấp bằng mẫu thân đâu.”
Lời này của Lệ Nam Khê thật ra cũng không sai.
Trang thị vừa mới gả đi một đại nữ nhi, bây giờ lại phải tiếp tục tiễn tiểu nữ nhi đi xuất giá, thực sự rất mệt nhọc vất vả.
Chỉ nói đến của hồi môn thôi, cũng đã đủ khiến bà gấp đến chân không thể chạm đất.
Trang thị nghe xong lời nói của tiểu nữ nhi, cũng không phản bác, ngược lại chỉ kể về một chút sự tình ở Giang Nam hiện giờ.
Nói nói, liền nhắc đến tỷ phu Lệ Nam Khê, phu quân Thẩm Thanh Ninh của tứ tiểu thư.
“Kỳ thật Trúc nhi xuất giá trước, không tránh được khẩn trương.
Nhưng mà ai cũng vậy, sắp bị gả đến một nơi xa lạ, tất nhiên sẽ không thể nào thoải mái ung dung.
Nó như thế, năm đó ta cũng như vậy.
Có điều sau đó Trúc nhi thật ra cũng đỡ hơn một chút, chỉ vì Thẩm Thanh Ninh đã làm một chuyện.”
Trang thị nói đến đây, liền nhìn Lệ Nam Khê: “Tư Tư đoán xem, hắn đã làm cái gì?”
Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Lệ Nam Khê: “Hắn đã làm gì? Con thật sự không đoán ra.”
“Hắn gửi cho nhị ca con một phong thư, trong đó còn bỏ thêm một bức thư nhỏ nữa, nhờ chuyển cho tỷ tỷ con.”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến Thẩm Thanh Ninh thư nhược mà lại có thể làm ra được một chuyện lớn mật như vậy, rất ngạc nhiên, gấp gáp không chờ được mà hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đương nhiên là nhị ca con đưa bức thư đó cho ta xem.
Nếu không, sao ta có thể biết được?”
Trang thị nói, khóe môi cũng giương lên.
Nhìn Thẩm nhị công tử kia văn văn nhược nhược, trói gà không chặt, nhưng không nghĩ lời lẽ trong thư lại thực nhiệt tình dạt dào.
Có lẽ, nguyên nhân là bởi vì nói với Trúc nhi, nên từng câu từng chữ của hắn mới có thể nóng bỏng như vậy.
“Hắn nói với tỷ tỷ con, chớ có lo lắng, sau này hắn sẽ che chở cho Trúc nhi.
Còn nói, đừng căng thẳng, có chuyện gì, hắn sẽ đảm đương thay nàng.” Trang thị nói với Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cũng không dự đoán được Thẩm Thanh Ninh cư nhiên có thể làm đến mức này, trước tân hôn còn cố ý nói với tỷ tỷ như vậy, liền ấp úng nói: “Vậy xem xong rồi, nương đã làm gì?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là giả vờ như không biết.” Trang thị cười ha ha: “Ta nói với Vân nhi, cứ lo đưa bức thư đó cho đại muội muội, coi như ta không biết là được.”
“Nương không ngại sao?” Lệ Nam Khê kinh ngạc.
“Để ý nhiều như vậy làm gì.
Sau này phu thê bọn nó tình đầu ý hợp, như vậy mới có thể sống vui vẻ với nhau cả đời.
Trong lòng hắn đã là có Trúc nhi, ta còn ước gì để Trúc nhi sớm biết mới tốt.”
Nói xong, Trang thị ngừng một chút, lại nói tiếp: “Phu thê đồng tâm thì làm cái gì cũng không sợ.
Đây là lời lúc trước cha con đã nói với ta.
Vừa mới nghe được, ta còn có chút không hiểu, nhưng bây giờ lại phải nói cho con nghe.”
Trang thị nắm lấy tay Lệ Nam Khê, sâu sắc nói: “Ta biết, ngay từ đầu con đã không thích quốc công phủ.
Lúc ấy tỷ tỷ con đi tranh, con đã năm lần bảy lượt khuyên chúng ta từ bỏ.
Nói vậy là con cực kỳ chán ghét nơi đó, đúng không?”
Lệ Nam Khê yên lặng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng mà, thế gian này, dù có chuyện gì khó khăn đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần phu thê có thể đồng tâm hiệp lực, cái gì cũng không sợ.”
Rồi Trang thị thả nhẹ ngữ khí: “Con nói cha con vì sao phải đi đâu cũng muốn dẫn theo chúng ta? Còn không phải sợ chúng ta ở đây sẽ chịu khổ sao?”
Lão phu nhân cũng coi như là một bà bà tương đối công bằng.
Nhưng, tính tình Trang thị lại thẳng thắn, hay nói chuyện mà không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cho nên quan hệ giữa Trang thị và lão phu nhân vẫn không phải là quá tốt.
“Cha con đối với ta vẫn luôn rất tốt.
Các con cũng rất hiểu chuyện nghe lời, đây là phúc khí lớn nhất của ta.” Trang thị thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lệ Nam Khê: “Nhưng ta nghĩ, sau này tương lai của Tư Tư chắc chắn sẽ so với ta càng tốt hơn.”
Lệ Nam Khê hơi chuyển thân mình, không đồng tình nhìn mẫu thân.
Trang thị liền nói: “Con xem, tất cả mọi người đều sợ hắn, chỉ có con là không, đây là vì sao? Cũng không phải là do con lớn gan lớn mật.
Ta còn không biết sao? Con là cái đứa nhát gan nhất nhà.
Nhưng, vì sao lại như vậy?”
Lệ Nam Khê trầm mặc không nói, hơi cúi đầu thấp xuống.
Trang thị nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục nói: “Tư Tư, hắn đối với con tốt, ta biết, con lại càng biết.
Nếu đã biết, vậy thì đừng nên lo lắng quá.
Chỉ cần con và hắn đồng lòng, cho dù là đầm rồng hang hổ, cũng không cần phải sợ.
Con hiểu không?”
Bà nhìn sợi tóc bên mái của tiểu nữ nhi, nhìn dung nhan tinh xảo của nàng, trong lòng lại không hề có chút vui mừng.
Trang thị duỗi tay xoa xoa đôi bàn tay đang nắm chặt khăn lụa của nàng, nhẹ nhàng mở ra, nhẹ giọng nói: “Mối hôn sự này là do chính hắn đã cố sức bày mưu tính kế mà thành, đương nhiên hắn sẽ trân trọng.
Hắn cũng không phải là một người đa tình.
Ta chỉ hy vọng con có thể quý trọng.”
Lệ Nam Khê nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tính tình của hắn, ngài biết rõ lắm sao?”
Trang thị không khỏi cười cười: “Mặc dù không biết, nhưng cũng có thể đoán được ít nhiều.
Người như hắn, vậy mà một thông phòng thị thiếp cũng không có, còn chưa đủ tốt hay sao?”
Lúc này Lệ Nam Khê cũng hoàn toàn không còn lời gì để phản bác.
Trang thị nghĩ nghĩ, đẩy đẩy Lệ Nam Khê: “Gần đây lão phu nhân buổi trưa cũng không ngủ được, con đến đó trò chuyện với bà một chút đi.”
Mùa hè rất nóng, buổi trưa còn oi bức hơn.
Lệ lão phu nhân đã lớn tuổi, cũng không dám dùng quá nhiều băng, buổi trưa là canh giờ khó khăn nhất trong ngày.
Lệ Nam Khê hơi do dự: “Nhưng con…”
“Đi thôi.” Trang thị thở dài một tiếng: “Ta cũng đã từng rất giận bà.
Không nói không rằng đẩy con vào hố lửa, một chút cũng không nói cho chúng ta biết, để rồi cuối cùng lại đột nhiên thông báo một tin tức động trời như vậy.”
Không chỉ là yên lặng đẩy Lệ Nam Khê đến trước mặt Trọng đại phu nhân để bà ấy lựa chọn.
Thậm chí là, lúc Ninh vương phi đến, Lệ lão phu nhân cũng chẳng bàn trước với Trang thị một tiếng, trực tiếp liền đồng ý mối hôn sự này.
Trang thị nắm lấy tay Lệ Nam Khê, nói: “Trong nhà, người tổ mẫu thương nhất vẫn chính là con.
Mặc dù bà làm việc hơi quá đáng, nhưng chung quy vẫn là muốn tốt cho con.”
Nếu không, cho dù Vệ Quốc công có bản lĩnh lớn đến mức nào cũng không thể liên tục tặng đồ đến trong Lệ phủ được.
Đằng này, từ cháo đến dược thiện, thức ăn Trân Vị lâu đưa đến đều vẫn còn nguyên vẹn mà được đem tới Huệ Lan uyển.
Thực hiển nhiên, đây là do lão phu nhân ngầm đồng ý.
Bởi vì người lần đầu tiên đưa đến, chính