Ly Nam Khê nghe xong lời này thì cảm thấy có chút buồn cười.
Nào có phong lưu nhân sĩ thực thụ nào lại cố tình làm ra bộ dáng như vậy?
Còn Trang Minh Dự, tuy rằng vóc dáng cao hơn nàng, tuổi cũng lớn hơn nàng, nhưng nàng lại thấy hắn như hài tử tùy hứng.
Cho nên Ly Nam Khê mỉm cười nói: “Được được được, biểu ca chính là đệ nhất phong lưu, đệ nhất lỗi lạc.
Khắp thiên hạ không ai tìm ra người thứ hai áo mũ chỉnh tề như huynh.”
Trang Minh Dự cũng nghe ra nàng đang nói cho có Ly, tay đang nắm quạt xếp liền giơ lên chuẩn bị gõ, lại bị Ly Nam Khê nhẹ nhàng lách người né đi.
Lúc Trang thị ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy một màn này, giương giọng hỏi: “Minh Dự, ngươi đây là đang làm cái gì? a”
Trang Minh Dự biết cô mẫu cùng dượng yêu thương nhất là tiểu biểu muội này, thu cây quạt, cười nói: “Cùng tiểu biểu muội đùa một chút thôi ạ.”
Ly Nam Khê nhân cơ hội cáo trạng: “Nương, hắn đánh ta.”
Trang Minh Dự quay đầu giận trừng nàng, không tiếng động khiển trách.
Ly Nam Khê căn bản không để ý tới hắn, một đường chạy tới nắm lấy tay áo mẫu thân.
Trang Minh Dự ho nhẹ một cái, có chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh nói: “Không biết Trúc muội muội đâu rồi?”
Trang thị nói: “Tứ tỷ nhi ở chỗ Tam phu nhân còn chưa có trở về.”
Ly Nam Khê nghe xong, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, hỏng rồi! Nàng như thế nào lại quên.
Năm đó, khi nàng và các ca ca tỷ tỷ đều còn nhỏ, mợ đã từng nói qua chuyện hai nhà kết thân, còn nói muốn mẫu thân đem tỷ tỷ gả cho biểu ca.
Cẩn thận ngẫm lại, Trang Minh Dự mỗi lần đi Giang Nam thăm các nàng, đều thường xuyên muốn gặp tỷ tỷ.
Tuy rằng những lời này nói ra lúc bọn họ còn nhỏ, nhưng cũng không biết hắn có để trong lòng hay không.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tính toán mẫu thân cùng tỷ tỷ chẳng phải là……
“Này? Lại suy nghĩ cái gì đâý?”
Bỗng nhiên có tiếng nói bên tai làm Ly Nam Khê chợt hoàn hồn.
Nàng vừa rồi đang nghĩ ngợi tới chuyện của Trang Minh Dự, đột nhiên thấy khuôn mặt phóng đại hắn ngay trước mặt, có chút chột dạ, vội vàng lui hai bước, trong mắt mang theo chút kinh nghi bất định.
Trang Minh Dự thấy dọa được nàng, cảm thấy thập phần mỹ mãn, lại rút ra quạt xếp chậm rãi phe phẩy, còn nhướng mày khiêu khích Ly Nam Khê.
Trang thị nhìn Ly Nam Khê chuẩn bị đáp trả, vội vàng duỗi tay ngăn cản.
Nhìn hai đứa oan gia vừa thấy mặt liền khắc khẩu, Trang thị cũng có chút bất đắc dĩ.
Cũng may là đúng lúc này Ly Trúc Khê trở lại, cùng nói chuyện với Trang Minh Dự, Ly Nam Khê cùng Trang Minh Dự mới không tiếp tục cãi nhau.
Ly Lão phu nhân nghe nói Ly Nam Khê muốn đi ra ngoài, cố ý cho người tới hỏi.
Lúc dùng điểm tâm sáng, bởi vì Trang Minh Dự còn chưa tới nên Ly Nam Khê quên nhắc tới chuyện đi ra ngài cùng Lão phu nhân.
Hiện giờ nàng liền hướng Hải Đường Uyển đi, tự mình đem sự tình nói cho tổ mẫu.
Ly Lão phu nhân biết được Ly Nam Khê chỉ là đi lên thôn trang nhìn một cái, liền yên tâm, bảo Cố ma ma làm làm thêm chút điểm tâm cho Ly Nam Khê mang theo, lại cẩn thận dặn dò một phen mới cho nàng trở về.
Trong Huệ Lan Uyển, Trang thị cùng Ly Trúc Khê cũng đã giúp Ly Nam Khê chuẩn bị tốt.
Ly Nam Khê nghe La ma ma bên người mẫu thân báo lại từng đồ vật mang theo, lại phân phó Kim Trản thấy thêm một vài thứ.
Nhìn bọn nha hoàn ôm lò sưởi tay, áo choàng, guốc gỗ, từng cái từng cái đem ra xe, Ly Trúc Khê có chút dở khóc dở cười, nói với Ly Nam Khê: “Tây Tây thật sự cảm thấy sẽ có tuyết ? Mang theo nhiều đồ vật thế này.”
Trang thị cũng có chút chần chờ.
Ly Nam Khê biết mình có nói thế nào thì mẫu thân tỷ tỷ cũng không tin.
Hơn nữa tỷ tỷ cũng chỉ là quan tâm nàng, dù sao đây là kinh thành, không quen thuộc như Giang Nam.
“Muội chỉ đề phòng chút thôi.” Ly Nam Khê cũng không giải thích nhiều, cười nói với Ly Trúc Khê.
Ba người nói chuyện xong, Ly Nam Khê mới cảm thấy có nơi nào không đúng lắm.
Cẩn thận nhìn lên mới phát hiện, Trang Minh Dự cư nhiên chưa từng phản bác, cũng không rên một tiếng mà chỉ chuyên tâm giúp nàng sắp xếp đồ.
Ly Nam Khê thấy lạ lạ.
Bất quá nếu hắn đã hảo tâm ở hỗ trợ, nàng liền không tranh cãi cùng hắn, quay đầu nói đa tạ.
Trang Minh Dự đang giúp Ly Nam Khê đem hộp thức ăn Lão phu nhân đưa qua xếp vào trong xe, nghe nàng nói đa tạ liền cười nói: “Muội cũng chớ có cảm tạ ta.
Sau này nếu ta có việc tìm muội hỗ trợ, muội đừng có từ chối là được.”
Ly Nam Khê gật gật đầu.
Trang Minh Dự thấy nàng không phản bác, cảm giác không thú vị, nhìn xem trong xe thu thập không sai biệt lắm, liền tự mình đi dắt ngựa.
Vừa ra đến trước cửa, Cố ma ma tới, cố ý nói: “Lão phu nhân nói Thất cô nương lúc trước đáp ứng cắm cho Lão phu nhân một bình hoa, liền chờ cô nương trở về thực hiện a.”
Ly Nam Khê biết tổ mẫu đây là lo lắng an toàn của nàng, cười nói: “Ma ma thay ta tạ ơn tổ mẫu quan tâm.
Ta tất nhiên sẽ cẩn thận, mau chóng trở về.”
Cố ma ma biết Ly Nam Khê hiểu rõ ý tứ của Lão phu nhân, gật gật đầu.
Trở lại Hải Đường Uyển, đem lời nói của Ly Nam Khê từ đầu tới cuối nói lại cho Lão phu nhân.
Ly Nam Khê lên xe liền ló đầu ra nhìn bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trang Minh Dự đang cùng tỷ tỷ Ly Trúc Khê nói chuyện.
Trang Minh Dự hiển nhiên vẫn luôn chú ý phía bên này, thấy nàng nhìn qua liền hướng nàng gật gật đầu.
Không đợi Ly Nam Khê mở miệng, Trang Minh Dự đã cùng Ly Trúc Khê nói một tiếng rồi hướng bên này đi tới.
Sau khi lên đường, nghe tiếng bánh xe va chạm với mặt đường, Ly Nam Khê có chút phiền lòng.
Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, bốn phía không có người ngoài, nàng liền xốc mành cửa sổ lên.
Thấy Trang Minh Dự đang đi phía trước liền hô một tiếng, “Biểu ca”.
Trang Minh Dự giục ngựa tới bên cạnh nàng, cong môi hỏi: “Tiểu biểu muội có gì sai bảo?”
Ly Nam Khê làm thế nào cũng không nói ra được suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể hỏi: “Ta cảm thấy, trên đời này tỷ tỷ chính là người xinh đẹp nhất, tính tình cũng ôn nhu nhất.
Biểu ca ngươi nói phải không?”
“Đó là đương nhiên.” Trang Minh Dự không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đặc biệt là so với ngươi, Trúc muội muội càng xinh đẹp, càng ôn nhu.”
Trong lòng Ly Nam Khê có chút hiểu được, nhẹ nhàng lên tiếng, quay vào trong xe.
Nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Trang Minh Dự, nàng không biết chính mình có phải đoán đúng rồi hay không.
Nếu là đúng, kia, rốt cuộc lời nói năm đó là ý tứ của mợ hay là của biểu ca đây?
Sau khi cân nhắc, nàng ngượng ngùng cười cười, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao đó cũng là ý tứ của người lớn, cũng không phải là chuyện mà một cô nương chưa lấy chồng như nàng có thể quản.
Trang Minh Dự nhìn mành xe, lại nhớ đến thái độ vữa nãy của Ly Nam Khê, sắc mặt hắn âm trầm bất định.
Một lát sau lại lắc đầu bật cười.
Tới thôn trang liền thấy quản sự vội vàng ra đón.
Mấy năm nay, Trang Minh Dự không ít lần chạy sang đây hỗ trợ Trang thị trông coi điền trang.
Hắn chào hỏi với quản sự thôn trang xong liền cưỡi ngựa dẫn bọn xa phu đi vào.
Đợi cho hắn đi xa, quản sự nhìn Ly Nam Khê muốn nói lại thôi, xoa xoa tay, có chút không biết làm sao.
Mấy lời sắp nói ra đây không tiện nói trước mặt nhiều người a.
Ly Nam Khê sau vào phòng liền đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, chỉ chừa lại Quách ma ma, lúc này mới hỏi quản sự: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Quản sự đầu tiên là hướng nàng hành lễ, lúc này mới có chút khó xử nói: “Trương thị vệ gặp chút phiền toái, cần xin chỉ thị của cô nương.”
Quản sự như ông là người quản chuyện làm ăn của thôn trang, còn Trương thị vệ là người phụ trách an toàn cùng sự vụ lớn nhỏ trong thôn trang.
Ly Nam Khê trước khi ra cửa đã nghe mẫu thân qua, trên thôn trang có Trương thị vệ phụ trách chăm sóc bảo vệ, nhưng vừa nãy khi nàng đến lại không thấy người này, vốn đang nghi hoặc, giờ thì biết rồi.
“Ngươi trước đừng vội.” Ly Nam Khê liền hỏi: “Trương thị vệ có chuyện gì?”
Quản sự liền đem sự tình nói cho Ly Nam Khê nói, “Có người trộm đồ trong trang, Trương thị vệ muốn hắn đền bạc, hắn không chịu, liền náo loạn lên.”
Theo lý thuyết những việc này vốn không nên kinh động đến chủ tử.
Dù sao cũng chỉ là trộm vặt mà thôi, nếu là tổn thất nhỏ thì liền đánh một trận rồi đuổi đi, nếu là tổn thất lớn thì giao quan phủ.
Nhưng nếu hôm nay quản sự đã nói ra, thì chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy.
Ly Nam Khê liền hỏi nguyên do.
Quản sự nhẹ giọng nói: “Tiểu nhân thấy y phục trên người tên trộm kia không tầm thường, cử chỉ cùng giọng điệu đều bất phàm, sợ là thiếu gia nhà hào môn nào đó đi lạc, nên có chút lưỡng lự, muốn nhìn xem ý tứ ngài thế nào.”
Ly Nam Khê nghe hắn nói trịnh trọng, liền bảo hắn dẫn đường.
Đi đến sân viện có khoảng bảy tám gian phòng ngói.
Cửa sổ của gian ngoài cùng bên trái đang đóng chặt, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng tranh chấp.
Quản sự nhìn Quách ma ma bên người Ly Nam Khê.
Quách ma ma hiểu ý, nói nhỏ với Ly Nam Khê.
Ly Nam Khê gật đầu, Quách ma ma liền chủ động thối lui đến cạnh cửa, cũng không nhìn vào trong.
Quản sự đẩy cửa ra, hướng bên trong vẫy tay.
Trương thị vệ liền đi ra.
Trương thị vệ là một nam tử to lớn, lưng hùm vai