Lệ Nam Khê như thế nào cũng không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, không khỏi kinh ngạc lui về sau hai bước: “Lục gia… Sao chàng lại đến đây?”
Vu di nương cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, sau đó lẩm bẩm hành lễ: “Quốc công gia vạn phúc.”
Lệ Nam Khê vốn là muốn ngăn bà cúi người hành lễ, nhưng lúc do lúc nãy hoảng sợ mà lui về sau hai bước, nên hiện giờ lại cách xa Vu di nương một chút, không thể lập tức ngăn bà lại.
Bước chân Trọng Đình Xuyên hơi ngừng lại, thấp giọng “ừ” một tiếng, ánh mắt không nhìn Vu di nương, mà chỉ duỗi tay giữ chặt cánh tay Lệ Nam Khê lại, ngắn gọn nói: “Đi thôi”.
Nói xong liền kéo nàng đi.
Lệ Nam Khê bị hắn mạnh mẽ kéo khiến cho lảo đảo, liền vội vàng kêu một tiếng.
Lúc này hắn mới ý thức được bước chân tiểu thê tử không dài bằng hắn, đương nhiên không thể theo kịp tốc độ của hắn, liền thả chậm lại bước chân, đợi Lệ Nam Khê cùng nhau song hành mà đi.
Lệ Nam Khê quay đầu nhìn lại Vu di nương mới phát hiện người đã không biết đi từ lúc nào rồi.
“Chàng thật là… sớm không tới, muộn không tới, thật là biết chọn thời gian.”
Lệ Nam Khê vừa bực vừa tức, liền dùng sức hất tay hắn ra, muốn giải cứu cánh tay của chính mình.
Nếu là bình thường, Trọng Đình Xuyên có lẽ sẽ thuận thế buông tay nàng ra tránh cho nàng khó chịu như vậy.
Nhưng lúc này nàng dùng sức quá mạnh, nếu hắn buông ra ngay lập tức, sợ là nàng sẽ bị ngã xuống đất theo quán tính mất.
“Nàng nhẹ một chút.” Hắn duỗi tay lôi kéo, thuận thế ôm nàng vào trong lòng, chế trụ hai tay của nàng đặt ở bên người: “Không cảm thấy đau tay sao?”
“Không.” Lệ Nam Khê bị hắn ấn vào trong lồng ngực, thanh âm nói chuyện rầu rĩ truyền đến, thiếu đi vài phần mềm mại, nhiều thêm một ít nghẹn ách.
Trọng Đình Xuyên giơ tay bóp tay cho nàng.
Người tập võ rất biết cách khống chế lực đạo.
Lúc đầu Lệ Nam Khê còn muốn phản kháng, sau đó lại phát hiện ra động tác của hắn rất mềm nhẹ, hơn nữa lực đạo cũng rất vừa phải, liền không cố kỵ gì nữa.
Nàng có chút bất đắc dĩ cọ cọ trong lồng ngực của hắn: “Chàng đến làm gì?”
Giọng nói của nàng tràn đầy oán khí, Trọng Đình Xuyên mỉm cười, thở dài: “Vậy nàng đến đây làm gì?”
Nhắc đến chuyện này, Lệ Nam Khê không khỏi giãy dụa lên, nỗ lực ngẩng đầu nhìn hắn: “Chẳng lẽ là chàng muốn như vậy cả đời? Không nghĩ đến muốn giải hòa một chút sao?”
Có nghĩ đến.
Trọng Đình Xuyên thầm than trong lòng.
Nhưng hắn cũng đã cố gắng rất nhiều năm, thật sự rất nhiều năm, vẫn không có chuyển biến.
Vì thế đành từ bỏ.
“Không cần như vậy.” Hắn không muốn đem những chuyện cũ nặng nề năm đó nói cho nàng nghe, tránh cho lòng nàng có thêm gánh nặng, chỉ nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ của bà ấy, ta không có khả năng hiểu được.
Mà yêu cầu của ta, bà cũng không muốn để ý đến.
Không hơn.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Trọng Đình Xuyên cầm lấy tay nàng, hai người cùng nhau quay về Thạch Trúc uyển: “Không phải nàng nói tối nay đã chuẩn bị đồ ăn ngon rồi sao? Đừng nói đến chuyện này nữa, muộn bữa tối bây giờ.”
Lệ Nam Khê không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, đằng sau thật sự không còn một bóng người nữa.
Nàng nuối tiếc thở dài, đuổi kịp bước chân của hắn: “Bữa tối đương nhiên là sẽ có, cái này không cần lo lắng.” Nói xong, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Ta làm sao có thể để chàng nhịn đói được a.
Thật là quá coi thường ta.”
Tuy tuổi nàng không quá lớn, nhìn qua còn có vẻ không đáng tin cậy.
Nhưng lo liệu mọi chuyện trong nhà, đối với nàng cũng không khó.
Đương nhiên, nếu không có một bà bà như Trọng đại phu nhân, mọi chuyện càng dễ dàng hơn…
Mắng thầm, mắng thầm.
Lệ Nam Khê biết mình làm như vậy tất nhiên sẽ khiến Trọng Đình Xuyên không vui.
Dù sao hắn đã sớm nói qua không muốn liên quan gì đến Vu di nương nữa, vậy mà nàng vẫn lặng lẽ trốn hắn đi gặp Vu di nương.
Nghiêng đầu nhìn xem thần sắc của hắn, thấy giữa đôi mày kiếm ẩn hiện u sầu, lại nhớ đến chuyện mình đi gặp Vu di nương lúc nãy, tuy hắn không hỏi, nhưng Lệ Nam Khê vẫn muốn giải thích: “Ta muốn quan hệ hai người có thể tốt đẹp hơn, cho nên mới tự chủ trương như vậy.”
Hai câu nói vô cùng đơn giản, lại có thể nói ra được đáp án hắn muốn.
“Ta biết.” Trọng Đình Xuyên nói: “Nếu lần sau có đi gặp bà ấy, vậy thì dứt khoát đừng nói cho ta biết.
Nếu để ta biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn, cười đến cong cong mi mắt.
“Được.” Lệ Nam Khê liên tục gật đầu: “Liền quyết định như vậy nhé.”
Dáng vẻ cười tủm tỉm của nàng khiến Trọng Đình Xuyên rất buồn cười.
Trọng Đình Xuyên kéo tay nàng qua, đem tay bàn tay mình gắt gao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Cảm thụ được nhiệt độ mềm ấm truyền đến từ những đầu ngón tay nhỏ dài mềm mại kia, tâm trạng hắn cũng dần yên ổn trở lại.
Trong lòng lạnh lẽo đã nhiều năm, bị người ruồng bỏ đã nhiều năm.
Bây giờ, lại có người đem hắn đặt ở trong lòng, lo lắng cho hắn đến những việc nhỏ nhặt nhất.
Điều này, thật tốt.
Hắn rất thỏa mãn.
Còn những chuyện khác, hắn cũng không muốn để ý đến.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trọng Đình Xuyên đã thức dậy vào cung.
Sau khi từ biệt với hắn, Lệ Nam Khê lại bò lên giường ngủ một lát.
Đến khi ngủ đủ, lúc này mới thức dậy rửa mặt thay y phục, tinh thần phấn chấn đi đến Mộc Miên uyển.
Lúc nàng đến, Hướng ma ma cũng vừa vặn mới bước ra từ phòng của Lương thị.
Thấy Lệ Nam Khê đến, Hướng ma ma liền vén màn lên nói với bên trong vài câu.
Đến khi Lệ Nam Khê tới gần, bà đã buông màn nhìn lại đây.
“Thì ra là lục thiếu phu nhân.” Hướng ma ma cười nói: “Thật không khéo, vừa rồi phu nhân nói muốn nghỉ ngơi một chút, bây giờ đã lên giường nằm.
Không bằng thiếu phu nhân đến phòng khách đợi một chút vậy.”
Lệ Nam Khê hiểu rõ, nếu mình thật sự “đợi một chút”, thì thời gian này đương nhiên không thể hình dung bằng từ “một chút” được.
Vì thế liền dứt khoát từ chối: “Thật là không khéo, ta còn có việc phải làm.
Hôm qua đã gọi mấy quản sự cửa hàng đến đây gặp ta, chắc một lát nữa họ sẽ đến ngay thôi.
Còn phải làm phiền ma ma nói với phu nhân một tiếng, ta thật sự có việc không thể chờ đợi được.
Khi nào phu nhân rảnh rỗi ta lại đến thỉnh an là được.”
Dứt lời, nàng cũng không đợi Hướng ma ma mở miệng giữ lại, lập tức xoay người rời đi.
Vừa mới đi được vài bước, đã nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ truyền đến.
Lệ Nam Khê cũng không quay đầu lại nhìn, trực tiếp đi ra khỏi viện.
Nhưng không bao lâu sau, đã có người từ phía sau vội vàng đuổi đến, nhỏ giọng liên tiếp gọi nàng.
“Đừng vội, chờ ta một chút.”
Nghe được thanh âm trong trẻo quen tai này, Lệ Nam Khê liền tạm thời dừng lại, theo âm thanh nhìn qua, lập tức thấy được một thiếu niên đang bước nhanh đến, dàng người đĩnh đạc, khí độ nho nhã.
Là cửu gia Trọng Đình Huy.
Bởi vì lúc trước Trọng Đình Huy hành xử rất đúng mực, không giống như Lương thị và Trọng Phương Linh, cho nên ấn tượng của Lệ Nam Khê đối với hắn cũng không tệ, thấy vậy liền hỏi: “Sao cửu đệ lại ở đây? Lúc nãy ta cũng không nhìn thấy.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Người mới vừa cười là đệ sao?”
Lúc này Trọng Đình Huy đã sắp chạy đến trước mặt nàng, nghe vậy thì ôn hòa cười nói: “Chính là đệ.
Bởi vì trong Mộc Miên uyển đều là người của mẫu thân, đệ muốn gọi tẩu tới nói chuyện, nhưng lại sợ gây phiền toái cho tẩu, cho nên mới phải chờ ra đến đây.”
Tướng mạo tuấn tú, mặc một thân áo dài màu nguyệt bạch gấm hoa, hắn vội vàng giải thích, nụ cười có chút ngượng ngùng, lại có chút xấu hổ.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói lóa, lúc hắn nhìn nàng, đôi mắt trong suốt kia có vẻ đặc biệt sáng.
Dường như cả người nàng đều có thể thu vào trong ánh mắt của hắn.
Đối với một thiếu niên như vậy, Lệ Nam Khê thật sự là một nửa điểm trách cứ cũng không nỡ.
“Cửu gia quá lời rồi.” Lệ Nam Khê biết quan hệ giữa hai huynh đệ Trọng Đình Xuyên và Trọng Đình Huy thật ra cũng không tồi, vì thế nàng đối với Trọng Đình Huy cũng bớt đi một chút khách khí, dứt khoát hỏi: “Không biết cửu gia gọi ta là có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì lớn.
Chúng ta vừa đi vừa nói.” Trọng Đình Huy nói, chỉ về hướng Lệ Nam Khê muốn quay về.
Gã sai vặt nhỏ tuổi đi theo bên cạnh thấy dáng vẻ khoan thai ung dung của hắn, có chút nóng nảy, liền nhẹ giọng nhắc hắn mấy câu.
Lệ Nam Khê cách đó khá xa, không nghe rõ nhưng Kim Trản đứng gần đó lại có thể nghe thấy được.
“Gia, vừa rồi ngài bỗng nhiên từ trong lớp học chạy ra, e là phu tử cũng bị ngài chọc giận đến hỏng rồi.
Nếu không nhanh quay về, sợ là, sợ là…”
Câu nói kế tiếp hắn nói quá nhỏ, nàng không nghe thấy được.
Lệ Nam Khê thấy thần sắc Kim Trản có vẻ kỳ lạ, đang muốn hỏi chuyện, lại thấy Trọng Đình Huy đã đi đến, nàng cũng quên mất ý định kia, liền trực tiếp hỏi Trọng Đình Huy: “Cửu gia đang có chuyện gấp sao?”
“Không có.” Trọng Đình Huy nói chắc nịch: “Chẳng qua là muốn sai hắn trở về lấy đến hai con cá cẩm lý mà thôi.”
Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: “Cửa gia muốn đem nó đi đâu?”
“Đã là tới tìm tẩu, đương nhiên là muốn tặng cho tẩu.” Trọng Đình Huy cười nói: “Cá đó đệ mới mua được vài ngày trước, màu sắc vô cùng rực rỡ.
Đệ còn nhớ trong viện của tẩu có một cái lu rộng ba thước? Nuôi ở bên trong đó rất hợp.”
Tuy trong viện có lu, nhưng rõ ràng cũng có hồ nước.
Hắn lại không nói nuôi trong hồ, một hai phải nuôi ở trong lu…
Chẳng lẽ là chủng loại quý hiếm?
Lệ Nam Khê có chút do dự: “Nếu để phu nhân bên kia biết được, cửu gia sợ là sẽ bị mắng mất.”
“Đừng lo.” Trọng Đình Huy cười nói: “Bình thường đệ hay đi tìm ca ca, cũng không tránh được bị mẫu thân cằn nhằn.
Dù sao những lời đó cũng đã nghe đi nghe lại cũng đã quen rồi, nghe nhiều thêm vài lần nữa cũng không sao?”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến vị cửu gia này lại thú vị như vậy, cư nhiên đem những chuyện không vui giữa mẫu thân và hắn nói cho nàng nghe, một chút kiêng dè cũng không có.
Nếu hắn đã thật tình đối đãi, Lệ Nam Khê cũng không muốn cố tình lừa gạt hay giấu diếm cái gì, liền cười nói: “Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Chờ một lát nữa cửu gia đem cá tới vậy.”
Thần sắc của Trọng Đình Huy rõ ràng đã buông lỏng ra: “Vậy được, ta lập tức cho người mang đến đó.”
Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, hắn chỉ vào gã sai vặt đằng sau, nói với Kim Trản bên cạnh Lệ Nam Khê: “Ta sẽ sai hắn đem đến.
Các ngươi chớ có nhận sai người.”
Kim Trản vội vàng hành lễ đáp ứng.
Trọng Đình Huy liền nói lời cáo từ với Lệ Nam Khê, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi trở lại Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê liền sai người đem cái lu kia đi cọ rửa sạch sẽ, lại đổ nước vào, sau đó yên lặng chờ gã sai vặt kia mang cá đến.
Ai ngờ chờ mãi cũng không có người đến.
Lại chờ thêm một lúc nữa, Lệ Nam Khê cảm thấy gã sai vặt kia có lẽ là vướng phải chuyện gì nên mới chậm trễ như vậy, dù sao sự vụ lớn bé trong phủ rất nhiều, không chừng hắn còn có nhiệm vụ khác.
Vì thế Lệ Nam Khê liền gọi Kim Trản đang nhón chân ngóng chờ ngoài cửa viện quay về, không đợi nữa.
Đại khái qua thời gian một chén trà nhỏ sau, gã sai vặt kia cũng chậm rãi đi đến.
Chẳng qua trong tay trống trơn, không có bất cứ một thứ gì cả, mồ hôi đầy đầu, biểu cảm nôn nóng đến vạn phần.
“Lục thiếu phu nhân, không tốt rồi.
Cá, cá bị người ta làm chết rồi.” Gã sai vặt vừa thấy Lệ Nam Khê, gấp đến độ thiếu chút nữa liền khóc thành tiếng.
Lệ Nam Khê vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Kim Trản thấy hắn vẫn còn ấp úng lặp đi lặp lại mấy câu vừa rồi, lập tức mày liễu dựng ngược nói: “Ngươi cứ việc lãng phí thời gian đi.
Nếu còn trì hoãn như vậy, để cửu gia biết được, xem ngươi phải làm sao bây giờ!”
Lời này hiển nhiên đã dọa được hắn.
Hắn dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu ấp úng nói: “Vừa rồi lúc đến đây, trên đường tiểu nhân gặp được ngũ thiếu phu nhân và nhị tiểu thiếu gia, nhị tiểu tiểu thư.
Nhị tiểu thiếu gia thấy tiểu nhân bưng bể cá, cảm thấy rất thú vị, liền một hai đòi xem.
Tiểu nhân không chịu, ngũ thiếu phu nhân liền trách mắng tiểu nhân, nhị tiểu thiếu gia cũng bắt đầu khóc lên.
Cuối cùng tiểu nhân không còn cách nào khác, đành để cho nhị tiểu thiếu gia nhìn một cái.
Nào biết hắn vậy mà lại, vậy mà lại…”
Gã sai vặt dùng sức quẹt mũi, những vành mắt vẫn còn đỏ hoe: “Nào biết nhị tiểu thiếu gia vậy mà lại dùng cả hai tay bắt hai con cá kia lên, chọc chọc vài cái rồi vứt mạnh xuống đất.
Đến khi tiểu nhân chạy tới ngăn cản thì đã chậm rồi.
Một con đã chết, con còn lại cũng là nửa chết nửa sống.”
Lệ Nam Khê nghe xong, giữa mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại.
Vị ngũ thiếu phu nhân và nhị tiểu thiếu gia này, nàng cũng biết được.
Trọng ngũ gia Trọng Đình Phàm là trưởng tử của Vu di nương, cũng là thứ trưởng tử của lão Hầu gia.
Lương thị vẫn luôn bắt chẹt chuyện hôn sự của Trọng Đình Phàm, tìm cho hắn một nữ nhân dòng dõi cao quý nhưng tính tình lại rất đanh đá làm thê tử.
Tuy phu thê hai người gần đây cũng coi như là hòa hợp, nhưng tính xấu của Ngô thị thỉnh thoảng vẫn phát tác.
“Vậy hai con cá đó bây giờ ở đâu rồi?” Kim Trản hỏi.
Còn giữ lại được một con cũng tốt.
Gã sai vặt ấp úng: “Tiểu nhân thấy một con đã chết, liền sợ tới mức run tay mà làm rơi luôn bể cá xuống đất, vừa lúc đè phải con còn lại nửa chết nửa sống kia…”
Vừa nói, hắn vừa cởi cái hà bao bên hông xuống.
Hà bao được làm từ vải bố trắng, cả túi đã ướt đẫm, nước từng giọt nhỏ xuống đất.
Hắn mở hà bao trút vật bên trong ra, thình lình chính là hai con cá chết kia.
Hai con cá đều đã chết, ngay cả bể cá cũng bị rơi hỏng.
Lệ Nam Khê trầm mặc không nói.
Gã sai vặt sợ đến mức quỳ xuống dập đầu với nàng: “Thiếu phu nhân giúp tiểu nhân đi.
Hai con cá này là cửu gia mua của Mai công tử mấy hôm ngày trước, vô cùng trân quý.
Bây giờ cá không còn nữa, cửu gia nhất định sẽ không tha cho tiểu nhân!”
“Chuyện này, để ta xem xét kỹ rồi hẵng nói sau.”
Lệ Nam Khê cũng muốn giúp hắn, nhưng rốt cuộc gã sai vặt này cũng không phải người trong viện của nàng.
Hắn đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà Trọng Đình Huy giao phó, nàng thật sự cũng không thể làm gì khác.
Gã sai vặt kia tuổi tác không lớn, gào khóc: “Nhưng mà, nhưng mà chuyện này là do người của ngũ gia gây ra a!” Hắn không suy nghĩ, vừa lau nước mắt vừa nói: “Lục gia và ngũ gia vốn là huynh đệ.
Lục thiếu phu nhân nói giúp tiểu nhân một câu không được hay sao?”
Quách ma ma nghe tin liền chạy đến.
Lúc đầu bà chỉ nghe nói là hình như người của cửu gia đến đây gây chuyện, cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.
Đến khi nghe xong, mới có thể hiểu rõ chân tướng.
Thấy gã sai vặt nói chuyện không ra thể thống gì, Quách ma ma lập tức quát lớn: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ngũ gia bên kia làm sai thì là chuyện của ngũ gia.
Có liên quan gì tới quốc công gia chứ? Nếu ngươi muốn tìm người giúp đỡ thì đi tìm bọn họ đi!”
Gã sai vặt vừa rồi bởi vì hoảng sợ mà nói năng không suy nghĩ gì cả nên mới ồn ào như vậy.
Lúc này bị Quách ma ma quát lớn, hắn mới tỉnh táo lại, vội vàng im miệng, lảo đảo chạy ra khỏi viện.
Đến khi hắn đã đi xa, Quách ma ma đã tức đến nỗi mặt mày xanh mét, nói với Lệ Nam Khê: “Thiếu phu nhân, ngài xem, trong phủ này, Trọng đại phu nhân coi quốc công gia là người ngoài, Vu di nương bên kia cũng coi quốc công gia như người xa lạ.
Quốc công gia… thật sự là hai bên đều không có người thân thích.”
Thật sự là như vậy.
Vừa rồi Lệ Nam Khê cũng nhận ra, lúc gã sai vặt nói ra những lời kia, ngữ khí rất là tự nhiên, giống như theo lẽ thường phải như vậy.
Dường như ngũ gia bên kia có làm sai cái gì thì lục gia bên này cũng phải có một phần trách nhiệm, rốt cuộc ngũ gia và lục gia cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Suy nghĩ của hắn cũng là suy nghĩ của Lương thị bên kia.
Nhưng ngũ gia bọn họ có khi nào xem Trọng Đình Xuyên là người một nhà chưa? Ngược lại càng giống như là tránh rắn rết vậy.
Kim Trản cũng cả giận: “Tiểu tử kia cũng thật hồ đồ.
Chính mình đã làm sai, còn dám đòi chủ tử giúp đỡ.
Cũng không biết tìm đâu ra người không hiểu lý lẽ như vậy?”
Lệ Nam Khê nhìn hai con cá chết trên mặt đất.
Đây là cá chép hoa văn dạ quang, rất hiếm thấy.
Trọng Đình Huy mua nó từ tay người khác, có lẽ là muốn dùng làm quà cưới cho nàng, cố tình lại bị người ta làm hỏng.
Nếu như còn ở Lệ phủ, gặp chuyện như vậy, Lệ Nam Khê đương nhiên sẽ trực tiếp đến hỏi đối phương, làm cho rõ ràng mọi chuyện.
--- Nhị tiểu thiếu gia đã bảy tuổi.
Tạm thời chưa nói đến chuyện hắn còn nhỏ chưa hiểu gì đi.
Rõ ràng lúc ấy ngũ thiếu phu nhân cũng ở đó, cũng không hiểu chuyện nốt sao? Biết rõ là thứ này sẽ được đưa đến Thạch Trúc uyển, vậy mà nàng lại có thể trơ mắt nhìn con mình làm xằng làm bậy.
Nhưng mà hôm qua Lệ Nam Khê vừa mới đồng ý với Trọng Đình Xuyên, sẽ không dính dáng gì đến Vu di nương bên kia nữa.
Chuyện này cũng không thể làm gì được.
Vì thế, chuyện này còn cần phải chờ hắn trở về mới giải quyết được.
Quách ma ma nhỏ giọng hỏi Lệ Nam Khê: “Cá này làm sao bây giờ?”
“Dùng khăn bọc lại, chôn dưới tàng cây đi.” Lệ Nam Khê nhẹ xoa ấn đường: “Lát nữa ma ma đến khố phòng, lấy cuộn tranh chữ trong rương thứ nhất bên trái ra, đem đến tặng lại cho cửu gia.”
Chữ kia là bút tích của danh gia tiền triều.
Cửu gia thích đọc sách, tặng thứ này là thích hợp nhất.
Thật ra, lúc Trọng Đình Huy nói muốn tặng cá cẩm lý cho nàng, nàng đã nghĩ đến việc lấy cuộn tranh chữ này đáp lễ hắn.
Bây giờ tuy cá đã chết, nhưng tâm ý của hắn vẫn còn đó, đáp lễ là chuyện phải làm.
Quách ma ma trong lòng hiểu rõ, “vâng” một tiếng, sau đó tự đi sắp xếp.
Lệ Nam Khê cũng quay về phòng xem sổ sách.
Không bao lâu liền có nha hoàn đến bẩm, nói là ngũ thiếu