Lệ Nam Khê vô cùng khẩn trương, cả người cũng căng chặt lại, đang muốn chạy trốn thì một trận trời đất quay cuồng bỗng nhiên ập đến, chớp mắt đã bị hắn bế ngang lên.
Nàng còn chưa kịp thích ứng với tình trạng của mình lúc này thì đột nhiên toàn thân bị bay lên không, ngay sau đó sống lưng lại bị hạ xuống, cuối cùng là bị hắn nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Chờ, chờ một chút." Thanh âm của Lệ Nam Khê đã có chút run rẩy: "Ta, ta vẫn chưa chuẩn bị xong."
Vừa mới dứt lời, cả căn phòng liền trở nên hoàn toàn yên lặng.
Bởi vì hắn đã cúi người ngăn lại đôi môi của nàng.
Lệ Nam Khê rất muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp làm gì, bả vai đã bị chế trụ, không có cách nào trồi lên trên.
Nhưng nếu lùi xuống dưới…
Dưới chân truyền đến cảm giác cứng rắn nóng cháy, nàng một chút cũng không dám lộn xộn.
Sợ nếu như xuống thêm một chút, sẽ không thể cứu vãn được nữa.
"Không cho phép đổi ý." Hắn cười nhẹ bên vành tai nàng, sau đó vô số nụ hôn rơi xuống bên gáy, lẩm bẩm nói: "Nếu hôm nay không làm, ngày mai sẽ làm gấp đôi."
"Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì cả." Trọng Đình Xuyên nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ kéo đi xuống.
Cằm hắn tì lên hõm vai nàng, thở dồn dập: "Nếu nàng không chịu giúp ta, ta sẽ không chịu được nữa mất."
Lệ Nam Khê biết hắn đang nói thật.
Vì thế, nàng chỉ có thể nén xấu hổ, mặt đỏ bừng đi theo chỉ dẫn của hắn…
--------------------------------------------
Yến tiệc của Mai gia được tổ chức vào ngày mười lăm.
Tuy hiện giờ đại phòng và nhị phòng của Trọng gia không sống chung một phủ, nhưng dù sao cũng chưa phân ra.
Cho nên mùng một, mười lăm mỗi tháng, Trọng đại phu nhân Lương thị sẽ dẫn theo tôn bối đại phòng đi qua Trung Môn, đến Cựu Trạch thỉnh an Trọng lão phu nhân.
"Trung Môn" là cổng nối liền giữa Cựu Trạch Trọng gia và quốc công phủ.
Bởi vì không phân gia, nên cũng không bao giờ khóa lại.
Ngày thường luôn có người canh giữ hai bên.
Đi qua Trung Môn, rẽ phía bên trái, chính là Hải Đồng uyển của các tiểu thư nhị phòng, còn rẽ bên phải sẽ là nơi ở của nhóm thứ nữ quốc công phủ - Phù Dung uyển.
Người đại phòng không nhiều, nhưng chiếm hết phần lớn nơi ở trong quốc công phủ, tất cả các sân viện đều đủ dùng.
Trọng đại phu nhân rất yêu thương thân nữ nhi Trọng Phương Linh nên cho nàng ở riêng trong một căn viện độc lập, còn lại những nơi khác thì những thứ nữ khác chia nhau ra ở.
Nhưng đại tiểu thư và tam tiểu thư đã xuất giá, bây giờ Phù dung uyển chỉ có một mình Trọng Phương Nhu.
Khác với quốc công phủ, Cựu Trạch diện tích không quá lớn.
Hơn nữa Trọng nhị lão gia có rất nhiều thị thiếp, tử nữ cũng vì thế mà đông đúc, chỗ ở cũng có vẻ hơi chật chội một chút.
Nhóm nữ hài nhi, vô luận là đích hay thứ cũng đều phải ở trong cùng một khuôn viện, gọi là Hải Đồng uyển.
Nhưng hiện giờ chỉ có tiểu thư đích xuất của nhị phòng là ngũ tiểu thư Trọng Phương Phi và tiểu thư thứ xuất lục tiểu thư Trọng Phương Đình ở trong Hải Đồng uyển.
Những vị tiểu thư khác, hoặc là đã xuất giá, hoặc là đã sớm chết yểu từ khi còn nhỏ, còn một số vị tuổi vẫn còn nhỏ, phải ở cùng với di nương của mình.
Quan hệ giữa Trọng đại phu nhân Lương thị và Trọng nhị phu nhân Từ thị vẫn luôn không tốt, vì thế cũng dẫn đến quan hệ giữa các vị đích tiểu thư cũng căng thẳng theo.
Nhưng ngược lại nhóm thứ nữ lại rất vui vẻ hòa thuận với nhau.
Từ thị không có kiên nhẫn để ý đến những thứ nữ này, bình thường cũng không quản lý quá chặt, vì thế Trọng Phương Đình thỉnh thoảng cũng có thể đi qua Trung Môn tìm Trọng Phương Nhu chơi đùa, cùng nhau thêu thùa, cắm hoa, đánh đàn.
Nhưng Trọng Phương Nhu lại không dám chủ động đi qua Trung Môn bên kia.
Bởi vì Lương thị quản giáo rất nghiêm ngặt, hơi vô ý một chút cũng sẽ bị trách phạt ngay lập tức.
Hôm nay là ngày phải đi thỉnh an lão phu nhân.
Sáng sớm Trọng Phương Phỉ đã đi tìm mẫu thân Từ thị của mình.
Trọng Phương Đình cũng đã sớm rửa mặt chải đầu xong, thấy Trọng Phương Phỉ ra cửa, liền lên tiếng hỏi muốn đi cùng nàng.
Nào biết Trọng Phương Phỉ lại không thèm để ý đến nàng, Trọng Phương Đình cũng không biết mình đã chọc giận Trọng Phương Phỉ lúc nào, cân nhắc trái phải một chút, liền đi qua Trung Môn tìm Trọng Phương Nhu.
Trọng Phương Nhu cũng đã sớm chuẩn bị xong, lúc này đang ngồi trong phòng thêu khăn tay.
Nghe nha hoàn bẩm báo Trọng Phương Đình đến, nàng liền đem kim chỉ cắm vào trên khung thêu, lại đặt khung thêu vào trong giỏ kim chỉ, lúc này mới khoan thai đứng dậy ra ngoài đón Trọng Phương Đình.
Lúc nàng mới vừa bước đến cửa, Trọng Phương Đình cũng đã đi vào đến cửa.
"Hôm nay thật là nóng quá đi." Trọng Phương Đình phe phẩy quạt tròn trong tay: "Đã nóng còn chán, thật là khiến người ta bực bội."
Trọng Phương Nhu sai người đem trà đến cho nàng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh: "Lại bực bội chuyện gì? Nhìn muội như vậy, cũng không giống như là bị thời tiết làm cho nóng."
Trước mặt Trọng Phương Nhu, Trọng Phương Đình liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng không muốn giấu diếm, dùng quạt tròn che nửa miệng: "Ai biết được chứ.
Sáng sớm thức dậy, nàng ta vẫn rất bình thường, còn cười chào hỏi với ta.
Ai ngờ mới ăn sáng xong, đảo mắt một cái lại bày ra sắc mặt đen thui cho ta xem."
Trọng Phương Nhu nhìn nhìn xiêm y Trọng Phương Đình đang mặc, liền đẩy nàng: "Biết hôm nay sẽ xuất môn vậy mà còn dám ăn mặc như vậy.
Mau, đi đổi xiêm y khác đi."
Trọng Phương Đình nhìn nhìn lại váy áo của mình.
Áo lụa hai vạt đối xứng màu vàng nhạt, váy dài xanh ngọc thêu hoa văn chìm, một đôi vòng tay giảo ti vàng ròng, giống như có thể xuất môn ngay lập tức, hoàn toàn không có gì không ổn cả.
Ngày thường Từ thị đều không có kiên nhẫn để ý đến mấy thứ nữ như nàng, làm sao có thể dẫn nàng đến tham gia thưởng hoa yến chứ? Chẳng qua là thấy Lương thị cũng dẫn Trọng Phương Nhu đi cùng, Từ thị không muốn thua Lương thị, cho nên mới miễn cưỡng cho nàng đi.
Cơ hội hiếm có như vậy, Trọng Phương Đình liền nói di nương trang điểm thật đẹp cho nàng.
Không ngờ cuối cùng lại bị Trọng Phương Nhu nói như vậy.
"Tứ tỷ tỷ cảm thấy như vậy không đẹp sao?" Trọng Phương Đình nghi hoặc nói.
Trọng Phương Nhu chậm rãi trả lời: "Hiếm khi phu nhân bằng lòng dẫn muội đi theo, muội chỉ cần quan sát thật kỹ, bớt mồm bớt miệng lại, tìm cơ hội quen biết với vài người là được rồi.
Chớ có thể hiện quá."
Lúc này Trọng Phương Đình mới ý thức được, Trọng Phương Nhu là đang muốn nói nàng ăn mặc quá mức chói mắt.
"Không đến mức đó chứ..." Trọng Phương Đình hơi do dự.
Váy áo và trang sức của nàng đều không phải là kiểu dáng mới nhất, nguyên liệu cũng không phải là trân quý nhất.
Làm sao có thể so được với đích tỷ?
"Có ăn mặc đẹp mấy thì cũng chỉ để làm nền mà thôi." Trọng Phương Nhu uyển chuyển nói: "Thiếu phu nhân chúng ta dung mạo cực kì đẹp, bát muội cũng chỉ lo ganh đua với thiếu phu nhân nên cũng không rảnh để ý đến ta.
Nhưng muội thì khác, muội và ngũ muội muội bình thường ăn ở chung với nhau, khó tránh khỏi bị so sánh."
Lúc này Trọng Phương Đình mới hiểu được, Trọng Phương Nhu đang nói đến dung mạo, sau đó mới là ăn mặc.
Dung mạo của nhị phu nhân Từ thị cũng không coi là quá đẹp, vì thế dung mạo thân nữ nhi của bà nhìn có vẻ khiêm tốn hơn các hài tử khác của Trọng gia rất nhiều.
Nhưng cố tình các thị thiếp của nhị lão gia đều có dung nhan xuất chúng, chỉ đơn thuần dựa vào dung mạo thôi, Trọng Phương Đình rõ ràng đẹp hơn Trọng Phương Phỉ rất nhiều.
Cẩn thận suy nghĩ, Trọng Phương Đình có chút hiểu được vì sao đích tỷ lại mặt nặng mày nhẹ với nàng.
Vì thế cũng không dám kéo dài thêm nữa, lập tức đứng dậy từ biệt với Trọng Phương Nhu: "Muội quay về thay y phục khác.
Hẹn gặp tỷ ở chỗ tổ mẫu." Dứt lời, liền vội vàng đi ra cửa.
Trọng Phương Nhu thầm than một tiếng, nhìn khung thêu trong giỏ, cũng không còn tâm trạng thêu hoa, chỉ đơn giản uống một ngụm trà, sau đó chuẩn bị đi đến Mộc Miên uyển tìm Lương thị.
Nha hoàn sửa sang lại vạt áo cho nàng: "Sao tiểu thư lại không đề cập đến chuyện bát tiểu thư cũng muốn nhằm vào ngài?" Ngược lại còn nói bát tiểu thư không vừa mắt quốc công phu nhân.
"Dù sao lục muội cũng là người nhị phòng." Trọng Phương Nhu nhàn nhạt nói: "Có một số chuyện không cần nói với nàng."
Thật ra, ngũ quan của Trọng Phương Đình xác thực rất không tệ, còn đẹp hơn so với nàng.
Tuy diện mạo cũng không phải là điểm mấu chốt để lựa chọn một người, nhưng, Trọng gia đã có Lệ Nam Khê và Trọng Phương Linh tuyệt sắc như vậy, không thể lại có thêm một người xuất chúng hơn nàng được.
Nếu không, nàng sẽ thật sự không ngóc đầu lên nổi mất.
Nha hoàn không biết nàng còn có suy nghĩ như vậy, nghe nàng nói thế, chỉ liên tục gật đầu, sau đó yên lặng không nói gì nữa.
Lệ Nam Khê biết ngày mười lăm sẽ phải đến Cựu Trạch thỉnh an lão phu nhân, vì thế bữa tối ngày mười bốn liền cố ý nói với Trọng Đình Xuyên vài câu, để hắn không được động tay động chân với nàng nữa.
Trọng Đình Xuyên cũng rất tự nhiên mà đáp ứng, nhưng đến lúc đi ngủ, mọi chuyện vẫn là như thế.
Lệ Nam Khê rất tức giận, hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay hắn.
Tuy không đến mức làm hắn đau, nhưng cũng đủ nhắc nhở hắn tiết chế một chút.
Trọng Đình Xuyên biết nếu tiểu nha đầu ngủ không đủ giấc, chắc chắn trong buổi thưởng hoa yến ngày mai sẽ ngủ gà ngủ gật, lúc này mới hậm hực buông ra, để nàng ngủ.
Cuối cùng nàng vậy mà ngủ thật, để lại một mình hắn đầy nhiệt khí không có chỗ phát tiết, ôm tiểu kiều thê trằn trọc tới nửa đêm, hồi lâu cũng không thể chợp mắt.
Bởi vì được ngủ sớm, nên sáng ngày mười lăm Lệ Nam Khê thức dậy rất sớm, hơn nữa tinh thần cũng rất tỉnh táo.
Sau khi tiễn Trọng Đình Xuyên đi, nàng mới trang điểm nhẹ nhàng một chút, mặc một chiếc váy dài lụa mềm thêu hoa hải đường đỏ viền chỉ bạc, trên đầu cài một bộ diêu phỉ thúy nạm mã não đỏ khắc hình chim phượng, mang vòng tay hoa văn tường vân bằng vàng, sau đó đi đến Mộc Miên uyển, chuẩn bị đi đến Cửu Trạch thỉnh an cùng Lương thị.
Nữ hài nhi vừa mới xuất hiện, cả căn phòng liền lập tức sáng lên.
Hoa hải đường màu đỏ rất kiều diễm, nếu không cẩn thận sẽ trở nên quá mức vũ mị.
Nhưng khi được mặc trên người nàng lại hiện ra vẻ tiếu lệ phóng khoáng đến cực hạn, lại không có một chút tà mị nào, thực sự là khó có được.
Nhìn qua bên cạnh, trang điểm thuần khiết, ăn mặc bồng bềnh như bát tiểu thư Trọng Phương Linh lại có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Nhưng Trọng Phương Linh cũng không tức giận.
Lệ Nam Khê dù có xinh đẹp như thế nào thì cũng đều là nữ nhân đã xuất giá.
Trái lại, Trọng Phương Nhu bên cạnh lại càng khiến nàng bực bội hơn… Biết rõ là nhờ mẫu thân khai ân mới dẫn theo nàng đi, vậy mà còn dám ăn mặc chói mắt như vậy… muốn cho ai xem?
Trọng Phương Linh âm thầm tức giận, đối xử với Trọng Phương Nhu cũng có chút không khách khí.
Trọng Phương Nhu vẫn bình tĩnh ứng đối với nàng, không hề bị thất thố điều gì.
Lệ Nam Khê cũng không muốn để ý đến trận tranh đấu gay gắt giữa bọn họ.
Đợi Lương thị đến, nàng liền cùng với Lương thị một trước một sau ra cửa đi đến Cựu Trạch.
Đi đến nửa đường, liền thấy Ngô thị dẫn theo Nhị tiểu tiểu thư Trọng Lệnh Nguyệt vội vàng chạy đến.
"Thật là không phải." Ngô thị liên tục xin lỗi: "Hôm qua Nguyệt nhi khóc quậy tới nửa đêm mới ngủ.
Vì thế sáng nay liền không dậy sớm được."
Dứt lời, nàng đẩy Trọng Lệnh Nguyệt đến phía trước, mày liễu dựng ngược, khẽ quát: "Còn không mau xin lỗi tổ mẫu đi."
Trọng Lệnh Nguyệt có chút ủy khuất.
Tuy nàng tới muộn, nhưng nàng đã thức dậy rất sớm, chẳng qua là do mẫu thân dậy trễ nên mới trì hoãn thời gian như vậy.
Nhưng nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể ủy khuất cúi đầu nói: "Tổ mẫu, con sai rồi."
Thanh âm mềm mại tinh tế, còn cúi đầu nên thanh âm liền có chút không rõ ràng.
Lương thị lớn lên ở tướng môn, thấy bộ dáng không có tiền đồ này của Trọng Lệnh Nguyệt thì vô cùng bực bội, chỉ có thể kìm nén tức giận, nói: "Đi nhanh một chút", sau đó lập tức đi về phía trước.
Ngô thị dặn dò Cổ ma ma bên cạnh của Trọng Lệnh Nguyệt vài câu, sau đó liền vội vàng theo sau Lương thị.
Cổ ma ma sợ Trọng Lệnh Nguyệt chân ngắn theo không kịp mọi người, vì thế liền ôm nàng lên, bước vội theo sau.
Ban nãy lúc Trọng Lệnh Nguyệt nói chuyện, Lệ Nam Khê dường như có nghe thấy một chút nức nở trong thanh âm của nàng, có chút không yên lòng, cũng không đi theo sau Lương thị nữa, mà bước chậm lại hai bước.
Không bao lâu sau, Cổ ma ma đã đi đến cạnh nàng.
Lệ Nam Khê quay đầu nhìn Trọng Lệnh Nguyệt, liền thấy một tiểu cô nương đang ghé vào trên vai ma ma, bả vai gầy yếu hơi run run một chút, giống như đang nức nở.
Trọng Phương Linh và Trọng Phương Nhu đi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm một trận.
Lương thị và Ngô thị đi đằng trước, không ai để ý đến tiểu oa nhi bốn tuổi bên này.
Lệ Nam Khê nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Trọng Lệnh Nguyệt: "Hôm nay Nguyệt nhi thức dậy lúc nào vậy?"
Trọng Lệnh Nguyệt không nghĩ sẽ có người hỏi nàng, toàn thân run run ngẩng đầu lên,đôi mắt to tròn ngập nước.
Nàng không dám trả lời, chỉ nức nở nhìn Lệ Nam Khê.
Cổ ma ma nghe Vu di nương nói vị quốc công phu nhân này là một người hiền lành, liền nhỏ giọng nói: "Bẩm thiếu phu nhân, nhị tiểu tiểu thư trời chưa sáng đã thức dậy rồi.
Còn luyện được một trang chữ lớn."
Lệ Nam Khê không nghĩ đến Cổ ma ma sẽ nói thật với nàng, liền thay đổi tầm mắt, dừng trên người bà.
Cổ ma ma ôm Trọng Lệnh Nguyệt hành lễ: "Nô tỳ vốn là người của Vu di nương.
Sau khi tiểu thư đến ở với di nương, di nương liền phân phó nô tỳ đến chăm sóc tiểu thư."
Lệ Nam Khê vốn cũng thấy rất kỳ lạ.
Tính tình của Ngô thị và Trọng Lệnh Bác đều rất ngang ngược, nhưng Trọng Lệnh Nguyệt lại nhu nhược yếu đuối, không giống Ngô thị một chút nào.
Lúc trước còn không hiểu được nguyên nhân.
Lúc này nàng mới biết thì ra là do Trọng Lệnh Nguyệt ở với Vu di nương từ nhỏ.
Lệ Nam Khê thở dài, nắm lấy tay nhỏ của Trọng Lệnh Nguyệt, hỏi Cổ ma ma: "Bình thường ngũ thiếu phu nhân có hay đến thăm Nguyệt nhi không?"
"Rất ít." Cổ ma ma thấp giọng nói: "Nguyệt nhi từ nhỏ đã rất yếu đuối, thường xuyên bị bệnh.
Ngũ thiếu phu nhân sợ tiểu tiểu thư sẽ lây bệnh cho nhị tiểu thiếu gia cho nên rất ít khi đi thăm nàng.
Hôm nay, may mà đại phu nhân nói nếu tất cả mọi người đều đi, thì dẫn tiểu thư đi theo cũng được.
Vì thế ngũ thiếu phu nhân mới đồng ý."
Lúc này, thân mình nhỏ gầy của Trọng Lệnh Nguyệt bỗng dưng rụt lại.
Lệ Nam Khê sai Kim Trản lấy ra một cây kẹo đường.
Nàng bỏ kẹo vào trong túi tiền của Trọng Lệnh Nguyệt, vỗ nhẹ vài cái, nói: "Nguyệt nhi ăn kẹo đi.
Ăn kẹo sẽ không khó chịu nữa."
Cổ ma ma vội vàng hành lễ cảm tạ Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ điểm bước chân đi về phía trước.
Đợi đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng đã đi xa, Trọng Lệnh Nguyệt lúc này mới lấy túi tiền của mình ra, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, sau đó ngậm vào miệng.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.
Trong lòng cũng bớt khó chịu hơn một chút.
Nàng quay đầu nhìn Lệ Nam Khê, sau đó lại nhanh chóng thu lại tầm mắt, chậm rãi bò trở về trên vai của Cổ ma ma.
Lúc đi qua Trung Môn, thủ vệ bà tử đã đứng ở đó, cùng nhau hành lễ thỉnh an với các chủ tử.
Đến khi mọi người đã