Gần đây, mỗi sáng thức dậy Trọng Đình Xuyên đều cố tình thả nhẹ động tác, nhẹ đến mức hầu như không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Lệ Nam Khê hoàn toàn không biết Trọng Đình Xuyên thức dậy khi nào, nên cũng không thể tỉnh dậy cùng giờ với hắn.
Mặc dù rất muốn ăn sáng cùng hắn, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Hôm nay vẫn như thế.
Lệ Nam Khê vô cùng bất đắc dĩ, ngồi dậy mơ màng nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh đến phát ngốc, sau đó mới gọi nha hoàn vào thay y phục.
Ăn sáng xong, sau khi đi đến Mộc Miên uyển thỉnh an theo thường lệ, trên đường trở về, Chung ma ma lại đến bẩm báo có Thường Phúc đại nhân tới.
“Nói là gia phân phó hắn đi theo thiếu phu nhân xuất môn, cũng không biết là vì sao.” Chung ma ma nói: “Thường đại nhân cũng không nói rõ, không lẽ là nghĩ sai rồi?”
Bởi vì Lệ Nam Khê vốn định một lát nữa sẽ đến thăm Trọng Lệnh Nguyệt, cũng chưa nói muốn đi ra ngoài, vì thế Chung ma ma mới nghi hoặc như vậy.
Nhưng mà nghe tin Thường Phúc đến lại nghe nói muốn xuất môn, Lệ Nam Khê bỗng nhớ ra một chuyện.
Hôm qua, bởi vì nghe được tin Ngô thị đã xuống tay với một trong những cửa hàng mà lão Hầu gia đã để lại cho Trọng Đình Xuyên, cho nên Lệ Nam Khê mới cố ý nhờ Trọng Đình Xuyên mời Tiêu Viễn đến giúp nàng một tay.
Thường Phúc đến có lẽ là vì chuyện này đi?
Trong lòng Lệ Nam Khê đã có chủ ý, cười nói với Chung ma ma: “Không phải là nghĩ sai đâu.
Chẳng qua là do ta muốn đến Phỉ Thúy lâu một chuyến, cho nên mới nói với gia là muốn xuất môn, chỉ là chưa quyết định được thời gian mà thôi.
Nếu bây giờ Thường đại nhân đã đến, vậy thì đi ngay hôm nay cũng tốt.”
Chung ma ma nghe xong, lập tức nhanh chóng sai người đi chuẩn bị xe.
Bởi vì phải sắp xếp đi ra ngoài, nên Lương thị ở bên kia cũng biết được chuyện này, còn cố ý sai người đến hỏi Lệ Nam Khê rốt cuộc muốn xuất môn để làm gì.
Lệ Nam Khê cũng không nhiều lời, chỉ sai người ra nói cho nha hoàn truyền lời một tiếng, chẳng qua là muốn ra ngoài một chút mà thôi, không có chuyện gì quan trọng.
Không có chuyện quan trọng lại còn muốn xuất môn, hơn nữa còn không nói rõ lý do, rõ ràng là không hề để đích mẫu này vào mắt.
Sau khi biết được tin tức này, Lương thị giận dữ đến nỗi hất hết sổ sách trên bàn xuống, một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Ngũ thiếu phu nhân Ngô thị liền khuyên: “Phu nhân sao lại tức giận thành như vậy? Nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, muốn làm gì thì làm.
Sau này lớn lên ắt sẽ hiểu được một mảnh khổ tâm của phu nhân thôi.”
Lương thị xưa nay vô cùng dung túng Ngô thị.
Đối với Ngô thị và nhi tử của ngũ gia là Trọng Lệnh Bác thì càng “yêu thương” hơn, ngay cả một câu trách cứ cũng chưa từng có.
Lúc này nghe vậy, Lương thị liền nói với Ngô thị: “Không phải ai cũng săn sóc hiếu thuận được như ngươi.”
Lời khen này khiến Ngô thị vô cùng vui mừng, lúc xem sổ sách cũng không còn cảm thấy buồn chán như lúc trước nữa.
Lương thị vốn muốn phái người đi xem thử Lệ Nam Khê rốt cuộc là muốn đi đâu.
Nhưng mà, sau khi nghe nói Thường Phúc cũng đi theo, bà liền từ bỏ ý định này.
--- Tâm tư Trọng lục sâu không lường được, người bên cạnh hắn cũng không dễ đối phó.
Nếu lúc này cho người theo dõi nha đầu kia, nói không chừng còn bị người của hắn phát hiện.
Tuy Trọng lục kia là người không không màng thế sự, nhưng nếu nổi lên xung đột, sợ là có chút phiền phức.
Lương thị lập tức từ bỏ ý định vừa mới nảy ra, người định sai đi cũng gọi trở về, lại dặn dò Ngô thị: “Lúc nào rảnh rỗi thì hãy đến thăm đệ muội của ngươi một chút đi, thỉnh thoảng cũng có thể hàn huyên được hai ba câu.”
Bà muốn mượn Ngô thị để thám thính tin tức của Lệ Nam Khê bên kia.
Ngô thị lại cho rằng Lương thị đang thử nàng, muốn ám chỉ nàng thân cận với Lệ Nam Khê, liền vội nói: “Nàng là đệ muội của con khi nào? Đệ muội thân thiết nhất cũng phải đợi cửu gia thành thân xong mới có.”
Ngô thị muốn bày tỏ sự thân thiết với Lương thị, cho nên liền đề cập đến chuyện của Trọng Đình Huy.
Nhưng như vậy lại càng chọc giận Lương thị hơn.
Huy nhi của bà đường đường chính chính là đích tử, còn phu quân của Ngô thị chẳng qua chỉ là nhi tử do thị thiếp sinh ra mà thôi, làm sao mà sánh được?
Lương thị tức giận ném cây bút vừa cầm lên qua một bên.
Bà vốn cũng không muốn trách cứ Ngô thị.
Rốt cuộc thì bao nhiêu năm nay, trù tính của bà đều đã thành sự thật, ngay cả thái độ đối với Trọng Lệnh Bác cùng với Ngô thị cũng đều dung túng như nhau.
Nhưng mấy ngày gần đây đều phải liên tục lo lắng chuyện trướng vụ, còn có Lệ Nam Khê không nghe lời đã khiến bà sầu muộn không thôi, hỏa khí đã sớm tụ lại thành một đoàn.
Giờ phút này cũng có chút không kìm nén được, một tay vỗ bàn nói: “Thê tử của Huy nhi sau này chính là tông phụ!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô thị liền nhận ra ngữ khí của Lương thị có gì đó không đúng, lại nghĩ đến hai chữ “tông phụ” kia, càng ngượng ngùng cười cười, sụp mi thuận mắt nói: “Đúng vậy.
Cửu gia là đích tử, lục thiếu phu nhân có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì có thể như thế nào? Sau này cửu thiếu phu nhân mới là tông phụ chân chính.”
Nghe Ngô thị nói xong, hỏa khí của Lương thị cũng đã vơi đi.
Ngẫm lại câu nói vừa nãy của mình, biết nói vậy là vô cùng không nên, liền nhìn lại Ngô thị.
Bà không nghĩ đến tính tình nóng nảy như Ngô thị vậy mà lại không hề cãi lại dù chỉ một câu, ngược lại là càng đồng tình với bà.
Ngô thị vẫn chuyên tâm nhìn sổ sách trước mặt.
Lương thị liền cầm bút tiếp tục phê sổ sách.
Sau khi Ngô thị ra khỏi Mộc Miên uyển, liền đi đến Thạch Trúc uyển.
Nhưng ngẫm lại, lúc này Lệ Nam Khê không có ở đó, nàng có đến cũng vô ích, chỉ có thể từ bỏ ý định, lại quay đầu nhìn Mộc Miên uyển một lúc lâu, sau đó chuyển bước quay về Lục La uyển.
Lệ Nam Khê đương nhiên là không biết được cuộc đối thoại này giữa Lương thị và Ngô thị.
Lúc này nàng đã đi đến bên ngoài Phỉ Thúy lâu, nhìn tòa nhà quen thuộc trước mắt, trong lòng lại có cảm giác khó nói thành lời.
Lần trước gặp mặt Tiêu Viễn, nàng vẫn còn là Lệ thất tiểu thư.
Trọng Đình Xuyên vẫn chưa hề liên quan gì đến nàng.
Nàng cũng không biết được quan hệ giữa Trọng Đình Xuyên và Phỉ Thúy lâu.
Hiện giờ, chẳng qua là chỉ mới trôi qua nửa năm mà thôi, vậy mà tất cả đã đều khác đi.
Còn có Thường Phúc…
Lúc đó Thường Phúc cũng có mặt trong Phỉ Thúy lâu này.
Hơn nữa, còn ở chung một gian phòng với Trọng Đình Xuyên và Tiêu Viễn.
Lệ Nam Khê quay đầu nhìn Thường Phúc.
Trọng Đình Xuyên phái Thường Phúc hộ tống nàng đến đây, chẳng lẽ là cố ý?
Nghĩ đến chuyện này, Lệ Nam Khê nhịn không được mà mắng thầm trong lòng.
Vừa cất bước đi vào, đã có một nữ hầu tiến đến chào đón.
Sau đó dẫn đường cho nàng đi đến dưới cầu thang dẫn lên lầu hai.
“Tiêu chưởng quỹ đang ở trên lầu chờ lục thiếu phu nhân.
Mời lục thiếu phu nhân đi lên.” Nữ hầu cung kính nói.
Cầu thang này không phải là cái cầu thang lúc trước nàng đi.
Hơn nữa, căn phòng mà nữ hầu chỉ, cũng không phải gian phòng lúc trước..
Lệ Nam Khê cũng đã từng nghe Trọng Đình Xuyên nói, căn phòng lần trước nàng đến là căn phòng dùng để kiểm tra sổ sách của hắn, nếu ngày thường hắn không đến, bọn Tiêu Viễn cũng sẽ không tùy ý đi vào.
Hiện giờ cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Thường Phúc vốn luôn đi phía sau nàng, nhưng lúc này đã đi trước dẫn đường.
Còn chưa đi đến nơi, cửa phòng liền mở ra, Tiêu Viễn đã đứng đón ở đó từ khi nào, có lẽ là lúc nàng xuống xe đã có người thông báo cho hắn.
”Lục thiếu phu nhân đến rồi.” Tiêu Viễn bước nhanh đến, đi tới trước mặt thi lễ với nàng: “Không nghênh đón từ xa được, thất kính thất kính.”
Lệ Nam Khê cười nói: “Mới có mấy ngày không gặp, Tiêu chưởng quỹ vậy mà đã quên ta rồi sao?”
“Đương nhiên là vẫn nhớ.” Tiêu Viễn cười ha ha, cùng nàng một trước một sau đi vào phòng: “Chẳng qua là từ khách nhân trở thành chủ nhân, lễ nghĩa vẫn là nên có.”
Tiêu Viễn vốn còn sợ Lệ Nam Khê sau khi trở thành lục thiếu phu nhân đã không còn dễ gần như lúc trước nữa nhưng hiện giờ chỉ mới dăm ba câu, những ngăn cách giữa hai người đã vơi đi hơn phân nửa.
Tiêu Viễn cũng không vòng vo, dứt khoát hỏi về việc Lệ Nam Khê muốn tìm hắn.
Lệ Nam Khê liền nói ra chuyện Trương Lai của Phúc Lai bố trang, còn có những hành động của Lương thị cho hắn nghe.
Tiêu Viễn nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi Lệ Nam Khê kể xong, mới mở miệng nói: “Cửa hàng kia là của lão Hầu gia để lại cho lục gia, chuyện này ta biết rất rõ.”
Lệ Nam Khê gật đầu đáp: “Lục gia cũng đã nói với ta.” Trọng Đình Xuyên còn nói, nếu không phải do Tiêu Viễn nhìn không nổi nữa, cũng sẽ không cố ý xuống tay hai lần với cửa hàng mà Trương Lai đang quản lý kia.
Dù sao thì hai người, một người kinh doanh trang sức, một người kinh doanh tiệm vải, chính là cách xa ngàn dặm, nước sông không phạm nước giếng.
“Trương Lai này cũng không đơn giản.” Tiêu Viễn nói: “Lục thiếu phu nhân biết thân phận của hắn là gì không?”
“Thân phận của hắn?” Lệ Nam Khê kinh ngạc: “Không phải là nhi tử của Hướng ma ma hay sao?”
“Không phải ta muốn nói về cái này mà là tác phong hành sự của hắn mấy năm nay.” Tiêu Viễn nghiêm túc nói.
Lệ Nam Khê không hiểu.
Mấy loại chuyện như thế này Trọng Đình Xuyên đều chưa bao giờ để tâm đến.
Hắn hoàn toàn không có khả năng để một người như vậy vào trong mắt.
Đừng nói là tác phong hành sự của Trương Lai, ngay cả tên gọi của Trương Lai này, hắn còn không thể nhớ rõ.
Có khi hôm qua nói với hắn chuyện này, hôm nay Lệ Nam Khê chờ hắn về hỏi lại, chắc cũng đã quên mất tiểu tử kia tên họ là gì.
Tiêu Viễn chần chừ nói: “Người này khi còn trẻ cũng đã có một thời “oai hùng”, lây dính không ít thói hư tật xấu, ăn nhậu đàn điếm cờ bạc gái gú, cái gì cũng đều thử qua.
Sau này tuy rằng có sửa đổi, nhưng cũng đã kết giao được với rất nhiều hồ bằng cẩu hữu.
Hiện giờ tiệm vải kia đều có những người kia giúp đỡ “trông coi”.”
Chuyện này Lệ Nam Khê cũng chưa hề nghe nói đến, ngạc nhiên hỏi: “Hướng ma ma vẫn mặc kệ sao?”
Nếu nàng nhìn không lầm, Hướng ma ma là một người rất có chủ ý, hơn nữa còn là phụ tá đắc lực của Lương thị.
Một người có năng lực như vậy, làm sao có thể để nhi tử của mình làm ra những chuyện như vậy được?
Tiêu Viễn liền mỉm cười, hơn nữa nụ cười này khác hẳn với ý cười ôn hòa vừa nãy, thậm chí còn mang theo một chút chê cười: “Hướng ma ma chỉ lo hầu hạ Lương thị, làm gì còn rảnh rỗi lo lắng cho nhi tử của của mình.
Lương thị bạc tình bạc nghĩa, Hướng ma ma đi theo bà ta đã lâu, đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu.”
Lệ Nam Khê phát hiện Tiêu Viễn rất có thành kiến đối với Lương thị, lúc nhắc đến bà, hắn hoàn toàn không nói đến “Trọng đại phu nhân”, chỉ xưng hô là “Lương thị”.
Có lẽ là bởi vì bất bình thay cho Trọng Đình Xuyên chăng?
“Lương thị vốn cũng không đồng ý để cho nhi tử của Hướng ma ma tiếp quản tiệm vải kia.
Nhưng mà, Hướng ma ma đã hứa son sắt là nhi tử của bà ta tất nhiên cũng sẽ rất trung thành với Lương thị, còn nói, chữ “Lai” trong tên của Trương Lai cũng giống với tên của tiệm vải, cho nên Lương thị mới đồng ý để cho hắn thử một lần.” Tiêu chưởng quỹ thấy Lệ Nam Khê trầm mặc không nói, cân nhắc một chút, hắn lại nói thêm: “Những cái khác không nói, nhưng Trương Lai một người cực kỳ thông minh, lại có người giúp đỡ, vì thế kinh doanh cũng rất khởi sắc.”
Lệ Nam Khê gật đầu nói: “Nếu như vậy thì người này sợ là có chút khó đối phó.
Cần phải phiền Tiêu chưởng quỹ để ý nhiều một chút.”
“Thiếu phu nhân quá khách khí rồi.” Tiêu Viễn nói: “Chuyện này vốn cũng là thuộc bổn phận của ta.
Nói với thiếu phu nhân những chuyện này, chỉ là để ngài cảnh giác một chút, tránh cho sau này gặp những chuyện gì liên quan đến Hướng ma ma kia, trong lòng cũng có sự chuẩn bị.”
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Từ trước đến nay gia đều không quan tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng ta thấy, đây là do những người đó nợ gia, tất nhiên cần phải đòi lại từng cái từng cái một.
Nếu thiếu phu nhân có yêu cầu gì, cứ nói với ta.”
Mấy lời này vô cùng chân thành.
Lệ Nam Khê cũng không vòng tới vòng lui nữa, dứt khoát nói: “Đa tạ Tiêu chưởng quỹ.
Sau này còn rất nhiều chuyện phải cần thương nghị nhiều hơn, Tiêu chưởng quỹ không chê phiền là được.”
Mấy chữ “thương nghị nhiều hơn”, chính là đang muốn nói, chuyện nàng muốn xen vào không chỉ có chuyện này.
Tiêu Viễn nhẹ nhàng chắp tay thi lễ với Lệ Nam Khê: “Thiếu phu nhân đừng khách khí.
Đây vốn là việc ta nên làm, thiếu phu nhân không cần như vậy.”
Sau khi hai người bàn bạc thêm một chút về Phúc Lai bố trang kia xong, Lệ Nam Khê liền đi xuống dưới lầu.
Đã lâu rồi chưa đến Phỉ Thúy lâu.
Hiện giờ nếu đã tới, nàng cũng muốn lựa chọn thêm một ít trang sức cho mình.
Tiêu Viễn nhận ra ý định của nàng, nói nhỏ: “Hay là ta đem mấy thứ tốt hơn ra cho thiếu phu nhân lựa chọn?”
“Không cần phải như vậy.” Lệ Nam Khê cười nói: “Tiêu chưởng quỹ cứ làm việc của mình đi.
Để tự ta tùy ý nhìn thử, nếu có cái nào hợp ý sẽ chọn, không thì cũng coi như là đang giải sầu đi.”
Tiêu Viễn cũng biết được nội trạch Trọng gia có chút phức tạp.
Thấy Lệ Nam Khê nói vậy, chỉ nghĩ là nàng hiếm khi xuất môn, muốn một mình yên tĩnh một chút, nên cũng không chưa nói thêm cái gì.
Thậm chí còn phân phó nhóm nữ hầu không được đi theo nàng, chỉ để một mình nàng ở đó tùy ý đi lại, muốn làm gì thì cứ làm như thế ấy.
Hắn sắp xếp như vậy, Lệ Nam Khê cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Nàng đi vào từng phòng một.
Đầu tiên là tán thưởng trang sức tinh xảo, sau đó nhìn lại cách trang trí xa hoa tráng lệ huy hoàng trong lâu, lại nghĩ đến những thứ này đều là do chủ nhân mới của Phỉ Thúy lâu đích thân thiết kế, đích thân an bài…
Nghĩ đến người nào đó, Lệ Nam Khê không nhịn được mà mắng thầm trong lòng.
Một người trầm mặc ít nói, nghẹn nửa ngày cũng nói không ra được một chữ, làm sao lại có thể nghĩ ra được một phong cách trang hoàng xa hoa lãng phí như vậy? Cũng thật kỳ lạ.
Nàng tùy ý đi về phía trước, đi đến mỗi chỗ, lại không khỏi suy nghĩ, Trọng Đình Xuyên đã phải tiêu tốn bao nhiêu tâm tư ở đây, rốt cuộc là vì sao lại trang trí nơi này thành bộ dáng như vậy.
Nhắc đến cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vốn là vì trang sức nên mới đến đây, nhưng sau khi nghĩ đến hắn, nàng lại cảm thấy cách trang hoàng của nơi này càng đáng xem hơn, đến cuối cùng đã quên mất hai chữ trang sức, chỉ chuyên tâm nhìn ngắm từng ngóc ngách ở nơi này, vừa suy nghĩ đến, lúc Trọng Đình Xuyên nhìn chúng thì sẽ có cảm giác gì.
Đang lúc đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình, bên cạnh lại đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Lệ Nam Khê cũng không nghĩ đến tiếng cười nhạo kia là dành cho nàng, hoàn toàn không để ý đến, vẫn tự mình theo đuổi suy nghĩ của chính mình.
Cho đến khi tầm mắt trước mặt bị chắn đi, một trụ đèn lưu ly cách đó không xa bị một người che lại kín mín, lúc này nàng mới ý thức được.
Sau đó giương mắt nhìn sang.
Không ngờ tới, trước mặt nàng chính là ngũ tiểu thư Lệ Đan Khê đã lâu không gặp.
Lệ Nam Khê trong nháy mắt có một chút nghi hoặc.
--- Lệ Đan Khê rõ ràng đã bị Tiêu chưởng quỹ hạ lệnh nghiêm cấm không được bước vào Phỉ Thúy lâu.
Vì sao bây giờ lại còn có thể xuất hiện ở chỗ này?
Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ lại khuôn mặt của Lệ Đan Khê, trong lòng Lệ Nam Khê liền có chút hiểu rõ, lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tướng mạo của hài tử Lệ gia đều không tồi.
Dung mạo của Lệ Đan Khê vốn cũng rất xuất chúng, cho nên lúc còn ở nhà, nàng rất ít khi dùng tới phấn son.
Nhưng nàng hiện giờ, son phấn trắng bệch dày thành một tầng, màu son đỏ tươi chói lóa.
Lông mày lá liễu mảnh khảnh, nhưng nhan sắc cũng không còn vẻ tự nhiên như lúc trước.
Cứ như vậy, thật sự có một chút nhận không ra.
Thứ nhất, nữ hầu dẫn đường của Phỉ Thúy lâu chưa biết được thân phận của Chu gia phụ chính là Lệ ngũ tiểu thư.
Thứ hai, nếu biết được thì chưa chắc nữ hầu đã nhận ra được người trang điểm dày đậm kia là Lệ Đan Khê, cho nên không cẩn thận để nàng đi vào cũng là có khả năng.
Lệ Nam Khê nghĩ, quản lý nơi này vẫn còn một chút sơ hở.
Sau này e là phải nói với Trọng Đình Xuyên, còn có Tiêu Viễn một tiếng, tránh để sau này xảy ra chuyện gì phiền phức.
Nàng lặng yên lui về sau hai bước, sau khi kéo ra khoảng cách giữa mình và Lệ Đan Khê, lúc này mới hỏi: “Ngũ tỷ cũng đến sao? Thật là trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Lệ Đan Khê thấy nàng lui về sau, cũng không tới gần, chỉ quét mắt nhìn Lệ Nam Khê từ trên xuống dưới: “Thất muội gần đây như thế nào? Đã lâu không gặp, cũng không biết được cuộc sống của muội ra sao rồi.”
Dứt lời, nàng lại che miệng cười: “Nghe nói trong thưởng hoa yến của Mai gia, người Trọng gia rời đi sớm? Hơn nữa, hình như còn xảy ra chuyện gì đó? Ta cũng không muốn nhiều chuyện làm gì.
Nhưng mà, Trọng gia phức tạp như vậy, muội lại không thể không gả đến, đúng thật là khiến người ta thương cảm.
Thất muội ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy, hiện giờ cuộc sống cũng không được như ý, thật sự là đáng tiếc.”
Lúc nàng nói chuyện, ngũ quan khẽ nhúc nhích, Lệ Nam Khê liền phát hiện ra sự mỏi mệt đã được che giấu cẩn thận dưới lớp trang điểm dày cộm kia.
Tuy rằng ban đầu Lệ Đan Khê có tâm tư rất sâu, nhưng cách nói chuyện cũng không cay nghiệt như thế này.
Lệ Nam Khê nhìn nàng, chỉ cảm thấy bi ai mà thương hại, cũng không vì lời nói của nàng mà dao động nửa phần: “Trọng gia như thế nào, ngũ tỷ không có quyền xen vào.
Cuộc sống của ta thế nào, một mình ta biết là đủ rồi.”
Nói xong, nàng câu môi cười: “Còn ngũ tỷ, cuộc sống của tỷ trôi qua như thế nào, cũng chỉ có mình tỷ có thể biết được mà thôi.
Không biết mối hôn sự mà đại đường huynh đã chọn cho tỷ, tỷ có vừa lòng không?”
Lúc trước lão phu nhân đã chọn cho ngũ tiểu thư một mối hôn sự khác, không phải mối này.
Nhà Lâm công tử kia tuy rằng không giàu có, nhưng hắn lại rất siêng năng hiếu học, tiền đồ xán lạn.
Nhưng Lệ Đan Khê lại cảm thấy nhà kia không đủ cao quý, liền nhờ huynh trưởng chọn một mối khác cho nàng.
Cuối cùng được gả cho một nam nhân thuộc chi thứ của Tĩnh An bá phủ làm kế thất.
Chu Lệ Nương là tôn nữ của Tĩnh An bá.
Chuyện của nam nhân kia, Chu Lệ Nương cũng biết không ít liền kể hết cho Lệ Nam