Mặt Lệ Nam Khê trở nên đỏ bừng lên, vừa cố gắng giãy giụa, vừa châm biếm hắn: “Ta còn không biết quốc công gia cũng biết chữa bệnh đấy.”
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên bật cười vui vẻ: “Tự học thành tài.”
Lệ Nam Khê tức giận liếc hắn một cái, liều mạng đẩy tay hắn ra ra, nhưng đẩy mãi vẫn không được, ngược lại dây lưng áo ngoài còn bị ma trảo của hắn từ từ tháo lỏng.
Trong lòng nhanh chóng cân nhắc một lát, cuối cùng nàng thấp giọng nói: “Chúng ta còn chưa ăn cơm trưa đấy.”
“Không sao.” Trọng Đình Xuyên hôn xuống bên gáy nàng: “Cũng vừa mới ăn sáng xong không bao lâu.”
Lệ Nam Khê khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng mọi khi nàng chỉ cần kêu một câu đói bụng thôi, hắn liền vô cùng sốt ruột, sao bây giờ lại trở thành như vậy rồi? Thật quá đáng.
Thân thể ngày càng nóng.
Lúc Lệ Nam Khê đang vội vàng nghĩ cách thoát thân, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng nói của Nhạc ma ma.
“Gia, thiếu phu nhân, ngọ thiện hôm nay đã lên thực đơn xong, còn phải mời thiếu phu nhân xem qua.”
Trọng Đình Xuyên đang muốn lên tiếng đuổi Nhạc ma ma đi, nhưng Lệ Nam Khê đã nhanh hơn một bước.
“Được, ta sắp xong rồi.
Bây giờ sai người đem đến đây luôn đi.”
Nhận được sự đáp ứng của nàng, Nhạc ma ma đành phải đứng canh giữ ngoài cửa.
Trọng Đình Xuyên gác cằm lên vai của nàng, bất đắc dĩ thở dài.
Cuối cùng vẫn không cam lòng, mạnh bạo mút vài cái trên gáy nàng, lúc này mới từ bỏ.
Lệ Nam Khê thầm kêu một tiếng không tốt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi chân hắn, chạy đến chỗ cái gương trong góc phòng…
Quả nhiên.
Mấy dấu đỏ rõ ràng, cứ trắng trợn táo bạo mà dần hiện ra trên cổ nàng như vậy.
Lệ Nam Khê tức giận mắng thầm Trọng Đình Xuyên không biết bao nhiêu lần trong lòng, người này cũng thật là xấu xa, có thù tất báo.
Lại nhịn không được mà oán giận hắn một câu, sau đó không tình nguyện tự tìm đến một chiếc khăn lụa thấm nước, đắp lên trên gáy, nhìn nhìn trong gương, cho đến khi không cảm thấy có gì đáng ngại nữa mới dám đi ra mở cửa.
Lúc Nhạc ma ma đi vào, Trọng Đình Xuyên đã sớm cầm sách lên ung dung đọc, trong phòng cũng không có cái gì không đúng.
Hôm nay là ngày mùng một, quốc tử giám cũng được nghỉ.
Lệ Nam Khê xem từng món ăn trong danh sách, lại chỉ vào mấy món trong đó: “Buổi tối, mỗi món này làm nhiều thêm một phần.
Đưa đến Lục La uyển.”
Nhạc ma ma là lão nhân trong phủ, ngày thường cũng rất thận trọng, rất nhiều chuyện bà đều chú ý cẩn thận.
Chưa nói đến những chuyện khác, đối với khẩu vị của từng chủ tử, bà vẫn có thể nhớ được rõ ràng.
Vừa thấy Lệ Nam Khê chỉ ra mấy món này, Nhạc ma ma liền hiểu được: “Mấy món này nhị tiểu tiểu thư đều thích ăn, còn có mấy món ngũ gia thích ăn.”
Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt của Trọng Đình Xuyên liền lướt qua trang sách, ngước lên nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê nhìn chằm chằm thực đơn, vẫn chưa để ý đến Trọng Đình Xuyên bên kia, tiếp tục nói với Nhạc ma ma: “Phải.” Mấy chuyện này, bình thường lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm, Nhạc ma ma cũng thường hay nói cho nàng nghe.
“Nhưng mà, sau khi đưa qua đó, ngươi cứ nói là đưa cho Lệnh Nguyệt là được.
Không cần nhắc đến ngũ gia.” Lệ Nam Khê cố ý dặn dò.
Nhạc ma ma liền lĩnh mệnh đi xuống.
Đợi bà đi ra khỏi phòng, Trọng Đình Xuyên vẫn nhìn chằm chằm trang sách kia, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nàng hà tất phải làm như vậy? Có đưa đến đó cũng không có ai ăn, ngược lại còn tự khiến bản thân phiền chán hơn.”
Lệ Nam Khê cười nói: “Không thử sao biết được? Không chừng còn có kết quả tốt.” Nhìn biểu cảm không cho là đúng của nam nhân kia, Lệ Nam Khê lại nói tiếp: “Có lẽ ngũ thiếu phu nhân sẽ cảm thấy ăn không vừa miệng nhưng chắc chắn Ngũ gia và Nguyệt nhi sẽ không đến nỗi như vậy.”
Nàng chậm rãi nói: “Dù sao thì ngũ thiếu phu nhân cũng chỉ quan tâm tới Trọng đại phu nhân và nhị tiểu thiếu gia.
Ngũ gia và nhị tiểu thư như thế nào, nàng cũng chẳng bao giờ để tâm đến.”
Nghe xong câu cuối cùng kia của nàng, tay cầm sách của Trọng Đình Xuyên bỗng siết lại thật chặt.
Cuối cùng lại yên lặng không nói gì cả.
Đến khi trời chiều ngả về tây, mưa nhỏ mới ngừng lại.
Lúc nhóm ma ma đang chuẩn bị bữa tối, Lệ Nam Khê thấy sắc trời vừa lúc, liền kéo Trọng Đình Xuyên ra ngoài tản bộ.
Sau cơn mưa, không khí vô cùng sạch sẽ trong lành.
Quốc công phủ vốn có rất nhiều cây cối hoa cỏ, lúc này vừa vặn mới được nước mưa gột rửa sạch sẽ, lộ ra dáng vẻ vô cùng diễm lệ tươi tắn, trên từng phiến lá cánh hoa còn đọng lại mấy hạt nước nhỏ, no tròn sáng bóng, cảnh tượng cực kỳ đẹp đẽ.
Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên vừa đi vừa nói chuyện.
Phần lớn đều là nàng nói, hắn nghe.
Hai người cứ chậm rãi mà đi, liền thấy cách đó không xa cũng có người đang đi về hướng bên này, khí độ ôn hòa, cử chỉ nho nhã.
Là ngũ gia Trọng Đình Phàm.
Trọng Đình Xuyên thấy hắn trước tiên, bước chân tức khắc dừng lại, không muốn đi về phía trước nữa.
Lệ Nam Khê hậu tri hậu giác phát hiện ra điều này, muốn kéo Trọng Đình Xuyên tiếp tục đi, hắn lại đứng yên không chịu nhúc nhích.
Lệ Nam Khê bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với hắn: “Nếu lục gia không thích thì cứ ở đây chờ ta một lát.
Ta cùng ngũ gia nói mấy câu sẽ trở lại ngay.”
Nói xong, cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nàng đã nhanh chóng buông lỏng tay ra, một mình đi về phía trước.
Bước chân Trọng Đình Xuyên hơi đổi, nghiêng người nhìn về một bên, cũng chưa từng nhìn về hướng bên kia.
Lệ Nam Khê đi được một đoạn liền chạm mặt với Trọng Đình Phàm, cười nói: “Ngũ bá đang muốn đi đến Thạch Trúc uyển sao? Thật trùng hợp, chúng ta cũng vừa mới ra khỏi cửa, đang muốn đi đến hoa viên bên kia một chút.
Nếu ngũ bá tới trễ hơn một chút, sợ là cũng không thể gặp nhau được.”
Trọng Đình Phàm nhìn Trọng Đình Xuyên đang đứng ở phía xa kia, khẽ cười, nói: “Đa tạ lục thiếu phu nhân, ta tới là để nói một tiếng cảm ơn với thiếu phu nhân.”
“Ngũ bá không cần khách khí như thế.” Lệ Nam Khê nói: “Mấy ngày trước đại ca còn sai người tới tìm ta, cố ý nhờ ta chuyển lời cảm ơn cho ngũ bá.
Những quyển sách đó rất có ích với huynh ấy.”
“Đại ca” trong miệng của nàng, chính là tam thiếu gia Lệ Lăng khê.
Chẳng qua lúc còn ở Giang Nam chỉ có tứ phòng các nàng sống cùng nhau, cho nên cách xưng hô cũng đơn giản như vậy.
Xưa nay nàng gọi hai người Lệ Lăng Khê, Lệ Vân Khê là đại ca, nhị ca vô cùng thuận miệng.
Lệ Nam Khê trong lúc nhất thời không nhận ra cách xưng hô của mình có vấn đề.
Trọng Đình Phàm suy nghĩ một chút mới hiểu được không phải nàng đang nhắc đến Lệ đại thiếu gia, ý cười bên môi liền gia tăng một chút: “Nếu đã như thế, có lẽ chúng ta cũng không cần phải nói những lời khách khí này.
Sau này sẽ thường xuyên qua lại, cũng không cần phải tính toán rạch ròi như vậy.”
Cái này đúng là hợp với ý của Lệ Nam Khê.
Nàng cười đến mi mắt cong cong, bước chân nhẹ điểm một chút.
Xoay người nhìn thoáng qua Trọng Đình Xuyên ở đằng sau, thấy hắn đã đi đến đứng ở một chỗ khá xa, lại nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận xung quanh không có người khác, lúc này Lệ Nam Khê mới đè thấp thanh âm, nói với Trọng Đình Phàm: “Ta có một chuyện muốn hỏi ngũ bá, chỉ là lâu nay vẫn chưa có cơ hội.
Bây giờ đã gặp được, hy vọng ngũ bá có thể giải thích cho ta một vấn đề.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của nàng, Trọng Đình Phàm cũng nhỏ giọng nói: “Lục thiếu phu nhân cứ hỏi, nếu ta biết, tất nhiên sẽ không giấu giếm nửa lời.”
Lệ Nam Khê âm thầm thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, Vu di nương đến tột cùng đã đến Lương gia bằng cách nào? Lâu nay bà có từng nói qua mình là người ở đâu hay không?”
Nàng cũng không phải tùy tiện hỏi Trọng Đình Phàm vấn đề này.
Nàng đã từng hỏi qua Trọng Đình Xuyên, ngũ gia là người như thế nào.
Trọng Đình Xuyên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ để lại hai chữ: “Tạm được.”
Tuy quan hệ giữa hai người thập phần không hòa thuận, nhưng Trọng Đình Xuyên vẫn đánh giá Trọng Đình Phàm như thế, vậy thì chắc chắn người này cũng không tệ.
Sợ Trọng Đình Phàm hiểu lầm những lời nói của mình, Lệ Nam Khê lại nói tiếp: “Nghe nói Vu di nương vẫn luôn muốn biết chuyện năm đó.
Nếu là có chỗ khó khăn, ngũ bá cứ nói cho ta, ta cũng có thể nhờ lục gia giúp đỡ.
Nhưng mà kết quả kia như thế nào, còn cần phiền ngũ bá tìm cách chuyển lời cho Vu di nương.”
Trọng Đình Phàm nghe xong liền hiểu được hẳn là Lệ Nam Khê cũng biết được một chút chuyện.
Hơn nữa, vì không muốn để Vu di nương suy nghĩ nhiều, có kết quả rồi nàng và Trọng Đình Xuyên cũng không ra mặt, mà để hắn đến nói cho Vu di nương.
Nàng làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Vu di nương.
Trọng Đình Phàm vô cùng cảm khái, ôn hòa cười cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Thật ra ta cũng không biết nhiều lắm.
Không chỉ có ta, thậm chí di nương cũng không biết được.
Bởi vì, chuyện năm đó, bà đã sớm quên hết.”
“Đã quên?” Đáp án này khiến Lệ Nam Khê vô cùng kinh ngạc: “Sao lại quên được?”
“Ta cũng không biết.
Di nương hoàn toàn chưa từng kể với chúng ta về những chuyện này.” Trọng Đình Phàm cười khổ: “Ta cũng chỉ là vô tình nghe được trong lúc di nương và đại phu nhân khắc khẩu mới biết.”
Lệ Nam Khê âm thầm thở dài.
Nếu có một chút manh mối, có lẽ còn có thể tìm được căn do ngọn nguồn.
Nhưng, đến một chút cơ sở cũng không có, chuyện này sợ là có mười Trọng Đình Xuyên cũng không thể làm được.
Hai người lại nói thêm vài câu, sau đó Lệ Nam Khê cũng xoay người trở về.
Nàng mới đi được hai bước, Trọng Đình Phàm lại đột nhiên lên tiếng gọi nàng.
Lệ Nam Khê ngừng bước chân, xoay người lại nhìn hắn.
Trọng Đình Phàm bước nhanh hai bước đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Ta nhớ ra một chuyện.”
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng mới mở miệng, hạ giọng nói xuống vô cùng nhỏ: “Trước đây di nương đã từng nhắc đến, trước khi đến Lương gia, bà chỉ nhớ rõ một nơi tên Kim Ngọc Kiều.”
“Kim Ngọc Kiều không phải là ở kinh thành sao?” Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói.
Nhưng Vu di nương rõ ràng không phải người kinh thành.
“Phải.” Trọng Đình Phàm thở dài một hơi: “Cho nên mới càng không tìm ra được manh mối gì.
Chỉ mong là ở một địa phương khác cũng có cái tên này.”
Hai người cũng không nói gì nữa, nhanh chóng chào tạm biệt.
Sau khi trở lại bên cạnh Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê liền kể chuyện này cho hắn nghe.
Trọng Đình Xuyên chỉ “ừ” một tiếng, sau đó liền yên lặng.
Lệ Nam Khê biết tất nhiên hắn sẽ nhanh chóng phái người đi tìm, cũng không nói thêm gì cả.
----------------------------------------------------------------------
Đảo mắt đã tới mười bốn tháng tám.
Mọi nhà đều tất bật bận rộn chuẩn bị cho tết Trung thu ngày mai.
Nhìn thời gian cũng tương đối, Lệ Nam Khê liền sắp xếp đến thỉnh an Lương thị bên kia.
Đi được nửa đường, liền có một tiểu nha hoàn đến bẩm báo, Vạn quản sự cố ý phân phó nàng đến nói với lục thiếu phu nhân một tiếng, hôm nay nhà Trang thị lang tới làm khách, bây giờ cũng đang đi đến Mộc Miên uyển.
Trang thị lang...!Lục bộ thị lang, Lệ Nam Khê chỉ có một cữu cữu họ Trang.
Lệ Nam Khê rất vui mừng, thầm nghĩ Vạn Toàn này làm việc thật thỏa đáng, lại có thể nghĩ đến chuyện sai người đến thông báo trước với nàng một tiếng.
Nàng hỏi tiểu nha hoàn: “Ngoài Trang phu nhân ra thì còn ai khác không?”
Cữu mẫu tiểu Lương thị đương nhiên đến.
Bà ấy cùng Trọng đại phu nhân Lương thị là tỷ muội ruột cùng một mẹ sinh ra.
Hiện giờ sắp đến Trung Thu, đến thăm một chút cũng là lẽ đương nhiên nhưng cũng không biết cữu cữu bọn họ có đến không.
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Vạn quản sự chỉ sai nô tỳ đến bẩm báo với thiếu phu nhân một tiếng.
Nô tỳ cũng không tận mắt thấy.”
Lệ Nam Khê sai Ngân Tinh thưởng cho tiểu nha hoàn ít bạc, nàng liền vui mừng chạy đi.
Lệ Nam Khê trong lòng có mục đích, lúc tiếp tục đi đến Mộc Miên uyển, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau đã đi đến bên ngoài viện, liền thấy được một thiếu niên đang đi qua đi lại đảo quanh dưới tàng cây bên trong sân.
Trọng Đình Huy rõ ràng nhỏ tuổi hơn so với thiếu niên kia, lại trầm ổn hơn hắn rất nhiều, chỉ khoanh tay đứng yên một bên, không nôn nóng như hắn.
Lệ Nam Khê cũng không đi vào Mộc Miên uyển ngay lập tức, ngược lại đi đến cạnh bọn họ, cười nói: “Biểu ca đến khi nào vậy? Ta lại không biết đấy.”
Trang Minh Dự đang cúi đầu vòng tới vòng lui dưới gốc đại thụ, thình lình nghe thấy được một thanh âm mềm mại cực kỳ quen thuộc, lập tức bước chân liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
“Tư Tư?” Hắn đầu tiên là khiếp sợ trừng mắt, sau đó lại chậm rãi cười: “Không nghĩ đến sẽ gặp được muội đấy.”
Trọng Đình Huy đứng một bên nhỏ giọng nói với Lệ Nam Khê: “Trang thiếu gia không chịu đi vào, vừa rồi còn hỏi thăm tẩu đấy.”
Trong lòng Lệ Nam Khê hiểu rõ, nhẹ nhàng gật đầu với Trọng Đình Huy, lại nói với Trang Minh Dự: “Muội phải vào thỉnh an phu nhân.
Biểu ca cứ ở đây, đừng đi vội.” Nói xong liền xoay người bước vào phòng.
Trang Minh Dự “ai” một tiếng, chạy đến bên cạnh nàng, cười hì hì: “Ta cũng muốn vào.”
Trọng Đình Huy ngước mắt, thần sắc lãnh đạm nhìn thoáng qua hắn.
Trang Minh Dự vẫn hồn nhiên không để ý đến, chỉ lo mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy: “Tư Tư vừa mới thức dậy sao? Nếu như vậy thì so với trước kia còn thích ngủ nướng hơn rồi hay là do trước khi đi ngủ quá lao lực dẫn đến mệt mỏi?”
Hắn nói xong, mới phát giác ra có gì đó không thích hợp.
Lúc Lệ Nam Khê còn chưa xuất giá, hắn vẫn thường xuyên trêu chọc nàng như vậy, ý muốn nói là nàng ham chơi quá nên ngủ muộn.
Trước kia như thế, thì cũng không có gì.
Nhưng người đã thành thân, buổi tối vì sao lại mệt…?
Mấy lời này không thể tùy tiện nói ra được.
Trọng Đình Huy cũng nhanh chóng quay mặt đi, có chút không được tự nhiên.
Lệ Nam Khê bị Trang Minh Dự chọc cho tức quá hóa cười.
Biểu ca sao vẫn cứ như vậy? Ăn nói không suy nghĩ, để nói ra rồi mới bắt đầu hối hận.
Lệ Nam Khê ngữ khí bình đạm nói: “Cái này đã trở thành tật xấu của muội rồi, không thể thay đổi trong thời gian ngắn được.”
Sau đó nhìn lại cây quạt hắn đang cầm trong tay, nàng cười nói: “Lại nói, Mai tam lang làm cây quạt này cũng không tệ.
Cũng có thể coi là tuyệt phẩm.
Chẳng qua là, còn cần phải xem là ai dùng, người bình thường cũng không thể so sánh với nhã sĩ phong lưu được.”
“Tư Tư quả nhiên là biết hàng.
Muội nhìn ra được cái này do Mai tam lang làm sao?”
Nói xong lại suy nghĩ một chút về câu cuối cùng kia của nàng, không vui nói: “Tư Tư là đang muốn nói ta không xứng dùng cây quạt này sao?”
Lệ Nam Khê liền cười: “Cái này là huynh nói.”
Trang Minh Dự hừ một tiếng, phe phẩy quạt xếp, bỏ lại Lệ Nam Khê bước vào phòng trước.
Lệ Nam Khê khoan thai đi phía sau.
Trọng Đình Huy đi đến bên cạnh Lệ Nam Khê, cười nói: “Đệ lại không biết tẩu tẩu còn có tính tình này nữa đấy.
Bây giờ mới thấy được, thì ra ngày thường tẩu tẩu cố ý thu liễm lại, không cho người khác xem.”
Lệ Nam Khê mỉm cười: “Cửu gia đang muốn nói ta nhanh mồm nhanh miệng không dễ trêu chọc sao?”
“Không phải như vậy.”
Trọng Đình Huy nghĩ nghĩ, cảm thấy những từ đó không thích hợp để dùng với nàng, dù sao đằng sau còn có nha hoàn đi theo, khó tránh khỏi có chút lời nói sẽ truyền đến tai Trọng Đình Xuyên.
Cho nên sau khi cân nhắc, hắn cuối cùng vẫn không mở miệng.
Tiểu Lương thị không nghĩ đến lần tiếp theo gặp Lệ Nam Khê sẽ là dưới tình huống như vậy, vô cùng thổn thức cảm khái một hồi.
Bởi vì có Lương thị ở đây, nên Lệ Nam Khê cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ ngồi một lát liền rời đi.
Nàng quay về Thạch Trúc uyển thay đổi xiêm y, sau đó sai người chuẩn bị xe ngựa, quay về Lệ phủ.
Về đến nhà thì cũng đã sắp đến trưa.
Sau khi sai người chuyển đồ vật trên xe đến Hải Đường uyển, Lệ Nam Khê vào phòng thỉnh an lão phu nhân.
“… Lễ vật này đều do lục gia tự chuẩn bị, nói là hôm nay có công việc không thể đến, cho nên để con thay chàng đến thăm hỏi tổ mẫu.”
Lệ lão phu nhân không dự đoán được quốc công phủ sẽ tặng lễ đến, vội nói: “Quốc công gia có tâm.”
Bà hỏi Lệ Nam Khê về tình hình gần đây, biết được cuộc sống của nàng cũng không tệ, liền lộ ra nụ cười từ ái.
“Tư Tư sống tốt là được.” Lệ lão phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lệ Nam Khê, cảm thán nói: “Địa phương kia nói tốt cũng không tốt, nói xấu cũng không xấu.
Quan trọng là do cách đón nhận của từng người mà thôi.”
Lệ Nam Khê cười nói: “Trước sau đều có lục gia chống đỡ, cũng không có gì quá khó khăn.”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng có một bà bà như Lương thị, lão phu nhân sao có thể yên tâm được?
Lão phu nhân giữ Lệ Nam Khê lại cùng nhau ăn cơm trưa, lại dặn dò nàng thêm vài câu, lúc này mới để nàng rời đi.
Lệ Nam Khê cũng không quay về quốc công phủ ngay lập tức mà đi đến thư phòng của ca ca.
Cơm trưa lão phu nhân không gọi ai đến cả, chỉ có tổ tôn hai người nói chuyện với nhau, Lệ Nam Khê vẫn chưa gặp được các ca ca.
Bây giờ sau khi đến đây nàng mới biết được, nhị ca Lệ Vân Khê đã ra ngoài từ sớm, chỉ còn đại ca đang đọc sách trong phòng.
Lúc Lệ Nam Khê đến, Lệ Lăng Khê đang mạnh mẽ lật xem mấy quyển sách mà Trọng Đình Phàm đã cho hắn mượn lúc trước.
Thấy muội muội tới, hắn liền nhanh chóng đặt sách xuống trò chuyện với Lệ Nam Khê.
Lúc nãy hắn cũng đã nghe thư đồng bẩm báo Lệ Nam Khê đã đến nhưng sau khi biết Lệ Nam Khê đã đến chỗ của lão phu nhân, hắn cũng không đến đó.
Huống chi, hắn vô cùng chắc chắn, nếu muội muội đã về nhà, tất nhiên sẽ đến thăm hắn.
Vì thế, tuy bề ngoài nhìn hắn giống như là đang đọc sách, kỳ thật là đang vô cùng không tập trung, thường xuyên thất thần mong ngóng động tĩnh bên ngoài.
Hai người trò chuyện một lúc, lúc Lệ Lăng Khê sắp tiễn Lệ Nam Khê rời đi, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Sáng nay Trúc nhi cũng về đây.
Nàng và tứ muội phu có nói, chờ ngày khác rảnh mời chúng ta qua đó chơi.
Chỉ không biết là muội có thể đến hay không.
Cho nên ta chỉ nói là chúng ta sẽ đến, nhưng muội thì không thể nói chắc được.
Hiện giờ xem tình hình như thế này, chắc là muội cũng có thể ra ngoài một chuyến chứ?”
Nghe thấy ngữ khí chần chờ của đại ca, Lệ Nam Khê liền biết được hắn cũng không thể nói chắc nàng có thể ra ngoài quốc công phủ được không.
Nói vậy, trong mắt của người thân, cuộc sống của nàng ở quốc công phủ thật sự là vô cùng khó khăn…
“Ca ca không cần lo lắng.” Lệ Nam Khê tươi cười trấn an: “Quốc công gia đối với muội rất tốt.
Nếu muội muốn đi, đương nhiên sẽ có thể đi.”
Tuy nàng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng Lệ Lăng khê vẫn có chút lo lắng.
Bất quá, hắn cũng không nói thêm gì cả, chỉ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Lệ Nam Khê hiểu được ý của hắn, cũng hiểu được sự lo lắng của hắn.
Năm đó lúc chưa bị gả đi, nàng cũng rất lo lắng cho cuộc sống sau này của mình.
Chẳng qua, sau khi đã thật sự đến sống trong Thạch Trúc uyển, nàng mới nhận ra, cuộc sống cũng không gian nan giống như mình đã nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, câu nói của mẫu thân cho nàng trước khi xuất giá vẫn là đúng nhất.
--- Chỉ cần phu thê đồng lòng, không gì là không thể vượt qua được.
Trước khi đi, Lệ Lăng Khê lại nhớ đến một chuyện, nói với Lệ Nam Khê: “Vân Khê có nói, giữa trưa nó sẽ đến Túy Hương lâu dùng bữa.
Nếu Tư Tư muốn tìm nó, vậy thì đến đó xem sao.
Lúc này có lẽ là vẫn còn ở đó.”
Lệ Nam Khê vốn còn có chút tiếc nuối vì không gặp được nhị ca, sau khi nghe đại ca nói xong thì rất vui mừng, liền tươi cười nói lời từ biệt với Lệ Lăng Khê.
Lệ phủ cách quốc công phủ một khoảng khá xa, bình thường đi xe cũng phải tốn một ít thời gian mới có thể đến.
Cũng may là Tuý Hương lâu gần với Lệ phủ, không cần phải tốn quá nhiều thời gian nhưng khi Lệ Nam Khê đi đến Túy Hương lâu cũng đã quá giờ cơm trưa.
Nàng vốn nghĩ chắc có lẽ nhị ca đã đi rồi, cho nên chỉ tính toán đi vào xác nhận một chút liền đi.
Không ngờ, vậy mà nhị ca vẫn còn ở đó, đang ngồi trong nhã gian ăn uống cùng với một người nữa.
Nhã gian này thật sự không tệ.
Bên ngoài có cây cối cao lớn đứng thẳng, tán cây vươn dài, che khuất đi ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, để lại một mảnh râm mát trong phòng.
Từ cửa sổ nhìn ra, có thể nhìn thấy được những dãy núi nhấp nhô phía xa xa, còn có hai bồn hoa lớn đua nhau khoe sắc.
Dưới cảnh sắc như vậy, càng khiến hai thiếu niên tuấn nhã đang đối ẩm bên cửa sổ trở nên phong lưu tao nhã hơn.
Lệ Nam Khê thấy Lệ Vân Khê đang vẫy tay gọi mình lại, liền nhanh chân đi đến: “Ca ca thật là có hứng thú, vậy mà lại ngồi đây uống rượu đến tận bây giờ.”
Lệ Vân Khê thở dài chỉ vào người đang