Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lệ Nam Khê đi tới đi lui một lúc lâu cũng không chịu đi ngủ.
Lúc thì sắp xếp lại mấy quyển sách còn nằm loạn trên bàn, lúc thì ngẩn người trước rương y phục cả nửa ngày, xem thử ngày mai nên mặc bộ váy áo nào mới thích hợp.
Mà cho dù không còn chuyện gì để làm nữa, nàng cũng muốn nhìn chằm chằm mấy cái góc tường.
Tóm lại, chính là không dám nhìn về chỗ giường ngủ.
Trọng Đình Xuyên xiêm y lỏng lẻo treo ở trên người, đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Nhưng mà, hắn chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy tiểu nương tử nhà mình lại đây.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn liền xoay người bước xuống giường, ba bước dài đi đến bên cạnh Lệ Nam Khê, theo tầm mắt của nàng mà nhìn vào góc tường: "Có cái gì ở đây sao?"
Lệ Nam Khê thoáng lui về sau hai bước, miễn cưỡng cười chống chế: "Không có gì cả.
Chỉ cảm thấy… hình như chỗ này vẫn chưa được quét tước sạch sẽ cho lắm?"
Nhìn dáng vẻ cố tình kéo dài thời gian của nàng, còn có ngữ khí cứng nhắc kia, Trọng Đình Xuyên liền lập tức hiểu ra, nhàn nhạt nhìn nàng: "Nàng đang sợ cái gì?"
"Không có sợ a." Lệ Nam Khê trả lời vô cùng nghiêm túc: "Sao lục gia lại nghĩ như vậy?"
Trọng Đình Xuyên cũng không nói lời nào, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như có như không, nhìn chằm chằm nàng.
Lệ Nam Khê dần dần không thể chống đỡ được nữa, gương mặt đỏ ửng lên, cúi đầu nhìn mũi chân dưới đất, lẩm bẩm nói: "Cho dù có thừa nhận là sợ, thì cũng vô dụng a."
Hắn chắc chắn sẽ bôi thuốc cho nàng.
Còn có chuyện kia…
Ngay từ khi bắt đầu, hắn liền không thể ngừng lại được.
Huống chi, đêm vẫn còn dài như vậy.
Lệ Nam Khê càng nghĩ càng căng thẳng, bả vai cũng rụt lại.
Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng không đành lòng dọa sợ tiểu kiều thê nhà mình, lấy tay ôm lấy bả vai nàng: "Sợ cái gì chứ? Chỉ đau lần đầu tiên thôi, sau đó sẽ không sao nữa.
Huống chi, thuốc Trương lão thái y đưa rất tốt, chỉ cần bôi một chút thì sẽ hết đau ngay."
Lệ Nam Khê hoàn toàn không tin.
Cái kia vừa to vừa dài, thiếu chút nữa đoạt đi nửa cái mạng của nàng, sao có thể không đau?
Trọng Đình Xuyên véo lên eo của nàng một cái, cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn trong lòng lập tức co rúm lại, liền vội vàng xoa nhẹ hai cái: "Ta nói thật.
Chỉ đau lần đầu thôi, bôi thuốc rồi sẽ không có gì đáng ngại nữa."
Từ trước đến nay hắn đều chưa từng lừa dối nàng nhưng mà, đó là đối với những chuyện khác mà thôi…
Còn liên quan đến vấn đề này, ai biết được lời hắn nói thật hay là giả?
Lệ Nam Khê bán tín bán nghi: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Trọng Đình Xuyên từ nãy đến giờ vẫn luôn lén lút nhìn trộm dáng người mềm mại thướt tha của nàng, lúc này đã sớm có chút không nhịn được nhưng bởi vì cố kỵ thân thể của nàng đang không được tốt lắm, cho nên mới nhịn xuống xúc động muốn đem người ôm lên giường ngay lập tức: "Đợi ta bôi thuốc cho nàng xong, nàng sẽ biết lời ta nói là thật."
Lệ Nam Khê rốt cuộc cũng yên tâm hơn,ại bị hắn dụ dỗ một lúc, lúc này mới chần chừ gật đầu.
Nàng đã đồng ý, Trọng Đình Xuyên cũng không kiêng dè gì nữa.
Sau khi ấn nàng xuống giường, đầu ngón tay liền quét một lượng thuốc mỡ lớn, nhẹ nhàng vẽ loạn lên "miệng vết thương".
Tuy Lệ Nam Khê biết bôi thuốc thì bắt buộc phải bôi lên chỗ đó, nhưng cũng không nghĩ đến, cảm giác này lại cực kỳ khó có thể hình dung như vậy.
Vừa chạm vào, có chút đau, có chút lạnh, nhưng cũng rất dễ chịu.
Mấu chốt là đầu ngón tay linh hoạt của hắn.
Vừa xuất trận liền khuấy động ra hàng vạn vui sướng khó có thể miêu tả, khiến nàng có muốn tránh cũng không được.
Lệ Nam Khê bám vào bờ vai của hắn, ban đầu còn cắn môi ép buộc chính mình không thể phát ra âm thanh, nhưng sau đó ngay lập tức liền không thể kiềm chế được, nức nở rên rỉ một hồi.
Nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mấy lần trước bị hắn đối đãi như vậy, cảm giác cũng rất rõ ràng nhưng lần này lại không giống.
Sau khi cảm thụ được xúc cảm này, tự đáy lòng lại sinh ra một loại khát vọng kỳ quái.
Đôi tay đang đặt trên vai hắn theo quán tính muốn đẩy ra, nhưng mà, phản ứng của thân thể lại khiến nàng muốn ôm hắn càng chặt hơn.
Trọng Đình Xuyên vốn đang rất kiềm chế, nhưng sau khi nhận ra nàng đã động tình, hắn liền không thể nhẫn nại được nữa, lập tức động thân mình, mạnh mẽ xỏ xuyên qua.
Vẫn là quá lớn.
Lệ Nam Khê hừ nhẹ một tiếng, mày liễu nhíu chặt, thân mình xoắn lại muốn né tránh.
Trọng Đình Xuyên vốn đang sung sướng tới cực hạn, lại bị nàng xoắn đi xoắn lại hút chặt lấy, vì thế càng không thể khống chế thân mình, lập tức mạnh mẽ rong ruổi trước sau, nhất thời không thể ngừng lại.
Vô số cái hôn nóng bỏng rơi xuống trên môi, trên gáy nàng.
Trong thân thể cũng dấy lên một trận lửa nóng.
Lệ Nam Khê muốn né tránh, lại hoàn toàn trốn không thoát, chỉ có thể vô lực chịu đựng.
Tuy rằng có thuốc hỗ trợ, nhưng thân thể nàng vốn nhỏ nhắn, khẩn hẹp.
Đối với nàng mà nói, cái kia của hắn thật sự là quá "hùng vĩ", vui sướng có, nhưng khó chịu cũng có.
Dưới sự kích thích của hai luồng cảm giác đối lập, đầu óc của Lệ Nam Khê liền bắt đầu có chút mê loạn, nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.
Từng tiếng rên rỉ rơi vào tai Trọng Đình Xuyên lập tức biến thành một thứ xuân dược mạnh mẽ nhất, khiến hắn càng không thể khống chế, ôm chặt nàng vào trong ngực, kịch liệt đong đưa.
Trời đã sắp sáng, Lệ Nam Khê cuối cùng chỉ có thể hôn mê bất tỉnh trong nước mắt.
Trọng Đình Xuyên vừa tự trách vừa thỏa mãn, sau khi ôm nàng đi tắm rửa sạch sẽ, lại bôi thuốc cho nàng thêm một lần nữa.
Thấy cũng không có máu, lúc này hắn mới yên tâm hơn một chút nhưng nhìn chỗ đó dường như lại sưng hơn không ít, tâm hắn hơi trầm xuống, không biết đến tối hôm sau có thể hồi phục lại được không.
Lúc Lệ Nam Khê tỉnh lại, cả người đều mềm nhũn vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Nhưng mà, đến lúc thức dậy thì phải thức dậy.
Nếu không, không bệnh không trạng, chắc chắn sẽ bị người ta biết chính mình vậy mà lại bị phu quân làm đến mức không thể xuống giường, cái này mới thật sự xấu hổ.
Bởi vì Trọng Đình Xuyên không cho phép bọn nha hoàn trẻ tuổi vào hầu hạ cho nên người gác đêm đều là ma ma và các bà tử.
Các bà tử ở phòng bếp chuẩn bị nước ấm, còn nhóm ma ma thì canh giữ ở bên ngoài phòng.
Tối hôm qua Quách ma ma và Nhạc ma ma trực đêm.
Nghe thấy động tĩnh cả đêm, hai người đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy được tình trạng của Lệ Nam Khê, Quách ma ma vẫn không nhịn được mà đau lòng: "Sao gia lại vẫn không biết nặng nhẹ như vậy?"
Quách ma ma đau lòng mặc xiêm y vào cho Lệ Nam Khê, thấp giọng oán giận: "Thiếu phu nhân nói với gia một tiếng, đừng có chuyện gì cũng nghe theo ngài ấy.
Việc giường chiếu quá độ, đối với thân thể cũng không tốt lắm."
Thật ra tâm tình của Nhạc ma ma lại tốt hơn nhiều.
Đối với bà mà nói, không có chuyện gì có thể tốt hơn chuyện mau chóng có một tiểu thiếu gia.
"Bà cứ yên tâm." Nhạc ma ma ở bên nhỏ giọng khuyên Quách ma ma: "Gia rất thương yêu thiếu phu nhân, đây không phải là chuyện nên vui hay sao?"
Hơn nữa, đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được.
Thân thể của quốc công gia cường tráng, tinh lực cũng dồi dào.
Hơn nữa lại không có bất kì một thị thiếp thông phòng nào, đương nhiên muốn tương thân tương ái với thiếu phu nhân nhiều hơn.
Quan hệ phu thê tốt đẹp đúng là một chuyện nên vui mừng.
Có lẽ là qua sang năm, Thạch Trúc uyển sẽ nhiều thêm một vị tiểu chủ tử không chừng.
Quách ma ma muốn nói nhưng lại thôi, một lúc lâu sau, cuối cùng đành thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục mặc xiêm y vào cho Lệ Nam Khê.
Nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện, Lệ Nam Khê cũng cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Nàng cũng đâu có muốn mỗi sáng phải thức dậy một cách thảm thương như thế này.
Nhưng nếu nói nàng đi chống lại Trọng Đình Xuyên, làm sao có thể đánh thắng hắn?
Nhưng mà…
Ngẫm lại tối qua chính mình vậy mà mê loạn đến mức kêu vang khắp phòng, Lệ Nam Khê không khỏi mặt đỏ tai hồng, cảm thấy chột dạ vô cùng, vội vàng chuyển đề tài, nói với hai vị ma ma: "Sáng sớm nay lão phu nhân có cho người đến đây không?"
"Có." Nhạc ma ma nhìn thần sắc lo âu của Quách ma ma, biết Quách ma ma hẳn là không để ý đến Lệ Nam Khê đang hỏi cái gì, liền vội vàng đáp: "Sáng sớm nay đã cho người đến, hỏi thiếu phu nhân đã thức dậy chưa.
Nghe nói thiếu phu nhân còn chưa thức dậy, hơn nữa quốc công gia đã phân phó không được đánh thức thiếu phu nhân dậy, nên lão phu nhân đã chuyển lời lại, nói thiếu phu nhân sau buổi trưa rồi qua đó."
Sau bữa trưa lão phu nhân cũng phải nghỉ ngơi.
Đợi qua giờ ngủ trưa nàng đến là được.
Lệ Nam Khê lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, nghỉ trưa xong, cảm giác mệt mỏi bủn rủn cả người có lẽ sẽ vơi đi một ít.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Lệ Nam Khê liền đi đến Mộc Miên uyển của Lương thị.
Vừa nhấc chân ra khỏi phòng, nàng rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của thân thể.
Thật ra, hôm nay thật sự là không đau bằng hai ngày trước, nhưng mà có lẽ cảm giác bủn rủn trong thân thể quá mức rõ ràng, khiến bước chân nàng hư nhược, giống như là đang đi trên mây.
Vừa đi, Lệ Nam Khê vừa chửi thầm người nào đó trong lòng vô số lần.
Bỗng nhiên lại nghe được cách đó không xa có người đang gọi nàng, liền theo tiếng gọi mà nhìn qua.
"Ngũ bá.
Sao hôm nay trễ như vậy mà vẫn còn ở đây?" Lệ Nam Khê tươi cười chào hỏi với đối phương, lại nhìn thấy Vu di nương đang ôm Trọng Lệnh Nguyệt đi đằng sau, liền tươi cười nhìn bọn họ.
Hôm qua là mùng một, là ngày nghỉ của quốc tử giám.
Tuy tối hôm qua Trọng Đình Phàm có thể hồi phủ, nhưng sáng sớm hôm nay đáng lẽ là nên quay lại quốc tử giám.
Hiện giờ hắn vậy mà vẫn còn ở trong phủ, thực sự khiến Lệ Nam Khê có chút ngạc nhiên.
Trọng Đình Phàm hiểu được Lệ Nam Khê là đang quan tâm đến mình, liền ôn hòa cười nói: "Hôm nay phu tử cho chúng ta nghỉ thêm nửa ngày nữa để làm bài thưởng cúc, làm cúc, viết cúc.
Hôm nay sau giờ ngọ lại phải trở về rồi."
Thưởng cúc, chính là ngắm hoa cúc.
Viết cúc, đương nhiên là sáng tác thi từ văn chương có liên quan đến hoa cúc.
Còn làm cúc thì…
Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: "Không biết là phải cắm hoa cúc, hay là làm trà hoa cúc, rượu hoa cúc?"
"Đều được." Trọng Đình Phàm mỉm cười: "Phu tử không yêu cầu cụ thể.
Nhưng mà, ta nghĩ là cắm cúc có lẽ là thuận tiện hơn."
Trà hoa cúc và rượu hoa cúc đều cần phải chế tác rất công phu, nửa ngày căn bản là không đủ.
Lệ Nam Khê suy nghĩ một lát, cười nói: "Cắm cúc cũng được, còn có làm thức ăn từ hoa cúc cũng rất thuận tiện."
Trọng Đình Phàm đương nhiên là không thể am hiểu kiến thức hoa cỏ bằng Lệ Nam Khê, nghe xong hai mắt liền sáng lên, hỏi: "Lục thiếu phu nhân còn biết cách dùng hoa cúc nấu ăn sao?"
"Đương nhiên là biết.
Không bằng chúng ta vừa đi, vừa chậm rãi nói chuyện." Lệ Nam Khê nhìn hướng đi của Trọng Đình Phàm, biết được hắn hẳn là cũng đang muốn đến Mộc Miên uyển thỉnh an Lương thị.
Cũng không biết tình hình của Lương thị gần đây thế nào.
Ban đầu bà còn thức dậy sớm, sau đó càng ngày càng thức dậy muộn.
Canh giờ thỉnh an của mọi người cũng vì thế mà cũng trễ hơn so với bình thường.
Như thế càng thuận tiện cho Lệ Nam Khê.
Cho dù nàng có thức dậy trễ như thế nào thì cũng đều gặp được một hai người cũng đang thỉnh an Lương thị.
Mặc dù Lương thị có muốn châm chọc nàng đi trễ về sớm, đều không tìm được cái cớ thích hợp.
Lệ Nam Khê vốn cũng chẳng muốn để ý đến bà ta nói như thế nào, coi như không nghe thấy là được.
Nhưng mà, nếu thiếu đi mấy câu ồn ào đương nhiên tâm tình sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
Trọng Đình Phàm nghe Lệ Nam Khê nói sẽ chỉ cho hắn mấy món ăn làm từ hoa cúc, liền sang sảng cười, nghiêng đầu nói với Lệ Nam Khê: "Vậy đa tạ lục thiếu phu nhân."
Lệ Nam Khê liền đi song song với hắn, vừa đi vừa nói.
Vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên có tiếng bước chân cộp cộp tiến lại gần.
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Trọng Lệnh Nguyệt đang chập chững từng bước đi đến chỗ này.
Bọn họ liền ngừng lại, cùng nhau chờ.
Trọng Lệnh Nguyệt chạy tới trước mặt hai người, đầu tiên là nhìn Trọng Đình Phàm.
Thấy Trọng Đình Phàm giang hai tay ra muốn ôm mình lên, tiểu cô nương do dự một lát, cuối cùng liền lắc đầu: "Thẩm thẩm đã nói, phải tự đi."
Nàng chậm rãi di động bước chân nhỏ tiến đến trước mặt Lệ Nam Khê, trông mong nhìn nàng, nói: "Con có thể đi cùng thẩm thẩm không?"
Tiểu cô nương mới hơn bốn tuổi, đôi mắt to tròn trong suốt, dáng vẻ thập phần đáng yêu.
Lệ Nam Khê gật đầu, vươn tay ra.
Trọng Lệnh Nguyệt vui vẻ cầm lấy ngón trỏ của nàng, tay nhỏ nắm lại gắt gao, một chút cũng không buông lỏng.
Trọng Đình Phàm lẳng lặng nhìn một màn này, thấy Lệ Nam Khê cố ý thả chậm bước chân để phối hợp với bước chân nhỏ nhắn của của Trọng Lệnh Nguyệt, liền cười cười nhìn Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân rất thương yêu hài tử."
Đây là lần đầu Lệ Nam Khê nghe được người khác nói mình như vậy, có chút xấu hổ: "Ta nhỏ nhất trong nhà, bình thường cũng không biết cách chăm sóc trẻ con như thế nào."
Trọng Đình Phàm cũng biết chuyện Lệ tứ lão gia mang theo cả gia đình đến Giang Nam nhậm chức, một câu "nhỏ nhất trong nhà" của nàng, hiển nhiên là đang chỉ một nhà tứ phòng mà thôi.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ của Trọng Lệnh Nguyệt, cười nói: "Chỉ là chưa biết mà thôi.
Lục thiếu phu nhân thật sự là một người rất yêu trẻ con."
Lời nói khẳng định chắc nịch khiến Lệ Nam Khê mặt đỏ tai hồng.
Lúc này phía sau bọn họ cũng truyền đến một thanh âm thật nhẹ: "Ta cũng cảm thấy lục thiếu phu nhân rất thích trẻ con."
Ai cũng không nghĩ đến Vu di nương lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Vừa rồi lúc Lệ Nam Khê và Trọng Đình Phàm nói về chuyện làm thức ăn từ hoa cúc, Vu di nương vẫn ôm Trọng Lệnh Nguyệt yên lặng đi theo phía sau.
Hai người biết nếu bà đã quyết làm như vậy thì dù có khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng.
Vì thế bọn họ cũng liền từ bỏ ý định gọi bà đến cùng nhau đi, chỉ có thể chính mình đi về phía trước.
Ai có thể nghĩ đến hiện giờ Vu di nương vậy mà lại chủ động tiến đến, lại còn chủ động mở miệng nói chuyện?
Trọng Đình Phàm thấy Vu di nương nói xong lời này thì lập tức lui về sau, liền nghiêng đầu nói với Lệ Nam Khê: "Một người nói thì không tính là gì, nhưng nếu tất cả mọi người đều nói như vậy thì khẳng định đây là sự thật."
Nhìn như thuận miệng nói một câu mà thôi, nhưng lại kịp thời hóa giải tình huống xấu hổ hiện tại giữa Vu di nương và Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê thầm nghĩ Trọng Đình Phàm thực sự là một người ôn hòa trầm tĩnh, cũng không chuyển đề tài khác, nói với hắn: "Trong hoa viên có không ít hoa cỏ, nếu ngũ bá muốn tìm hoa cúc thì cứ việc đến đó hái."
Nhớ đến vừa rồi, dường như hắn cũng không quen thuộc lắm đối với các loại hoa cỏ, liền nói: "Nếu ngũ bá không biết nên dùng loại nào thích hợp, thì hãy đến đại hoa viên tìm Diêu nương tử.
Nàng ấy rất tinh thông mấy thứ này, hẳn là có thể giúp ngũ bá."
"Vậy đa tạ lục thiếu phu nhân."
Hai người vừa nói xong, cách đó không xa liền có một thân ảnh yểu điệu lượn lờ đi lại đây.
Hôm nay Ngô thị mặc một chiếc áo lụa màu đỏ thắm, phối với váy dài thêu hoa ngũ sắc, nhìn vào bớt đi vài phần sắc bén, nhiều thêm vài phần nhu mỹ.
Chẳng qua lúc nhìn lại hướng này, ánh mắt nàng vẫn vô cùng bén nhọn.
Sau khi thấy Lệ Nam Khê, tầm mắt Ngô thị quét trên người nàng một vòng, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Trọng Đình Phàm.
Cuối cùng khinh thường hừ lạnh một tiếng thật mạnh, nói: "Ngũ gia thật là có hứng thú.
Mới vừa nãy còn một mình đi trước không để ý gì đến ta, hóa ra là vì thấy được lục thiếu phu nhân nên mới chạy lại đây."
Tuy rằng câu chữ rất bình thường, nhưng khi phối hợp với ngữ điệu cạnh khóe kia, vừa nghe liền cảm nhận được ý tứ không có gì tốt đẹp.
Trọng Đình Phàm tức khắc nổi giận, chỉ vào Ngô thị, giận dữ mắng: "Ngươi nói bậy bạ cái gì thế?"
"Ta nói cái gì, trong lòng ngươi hiểu rõ." Ngô thị cầm khăn xoay người lại, giơ tay giống như muốn phủi sạch bụi bẩn trên người Trọng Lệnh Bác, cười xuy nói: "Cả ngày không về nhà, cũng không biết ngươi ở bên ngoài đã làm những chuyện tốt gì rồi."
"Quốc tử giám có quy định mười lăm mỗi tháng trở về nhà một lần.
Trước nay ta vẫn trở về rất đúng giờ, nàng…"
"Vậy còn hôm qua thì sao?" Ngô thị đột nhiên cao giọng ngắt lời: "Hôm qua ngươi về trễ như vậy, trên người còn có mùi dong chi tục phấn!"
"Đồng môn mời ta đi uống rượu.
Ta cũng không nghĩ đến hắn sẽ gọi người tới xướng khúc.
Ta cũng chưa làm cái gì cả!"
"Làm hay chưa làm, chẳng qua chỉ là một lời của ngươi mà thôi.
Ai mà tin được?" Ngô thị lạnh lùng hừ nói.
Trọng Đình Phàm vốn cũng không phải là người giỏi tranh cãi, nhất thời tức giận đến xanh mặt, tay cũng phát run, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Vu di nương ở bên cạnh ôn hòa nói: "Ngũ thiếu phu nhân đừng nên nói như vậy.
Tính tình của ngũ gia như thế nào ngài cũng biết.
Ngũ gia sao có thể là một người buông thả như vậy được?"
Trọng Lệnh Bác cao giọng hét lên: "Bà chẳng qua là một di nương mà thôi, nơi này có chỗ cho bà mở miệng sao?"
Sắc mặt Vu di nương lập tức trắng bệch, lúng ta lúng túng không nói được lời nào.
Bang một tiếng giòn vang, Trọng Đình Phàm nhanh như chớp cho Trọng Lệnh Bác một bạt tai.
Trọng Lệnh Bác lập tức khóc òa lên, chùi nước mắt nói với Ngô thị: "Phụ thân đánh con! Phụ thân vì một di nương mà đánh con! Con phải đi nói cho tổ mẫu biết!"
Tổ mẫu trong miệng nó, đương nhiên là Trọng đại phu nhân Lương thị.
Vu di nương vội vàng cúi đầu.
Trọng Đình Phàm tức giận mắng Ngô thị: "Nhìn nhi tử ngoan ngươi đã dạy dỗ đi!"
"Nhi tử của ta? Nga, hóa ra hắn không phải con của ngươi?" Ngô thị tiến lên nửa bước tới gần Trọng Đình Phàm: "Thế nào, hắn nói sai cái gì sao? Ngươi nói xem, hắn nói sai cái gì? Chúng ta cùng đến chỗ mẫu thân, xem bà phân xử như thế nào!"
Trọng Đình Phàm tức giận vô cùng, hai tay nắm chặt lại, đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Trọng Lệnh Nguyệt vô cùng sợ hãi, trốn phía sau Lệ Nam Khê lặng lẽ khóc, cũng không dám khóc ra tiếng.
Trọng Đình Phàm nhìn nữ nhi như vậy thì đau lòng không thôi, yên lặng đi đến ôm lấy Trọng Lệnh Nguyệt, dùng tay lau nước mắt cho nàng.
Vu di nương vội vàng lấy khăn của mình nhét vào tay Trọng Đình Phàm, để hắn lau nước mắt cho tiểu cô nương.
Vừa rồi bởi vì phải che chở cho Trọng Lệnh Nguyệt, sợ tiểu cô nương bị dọa bởi một màn cãi nhau của người lớn, cho nên Lệ Nam Khê vẫn luôn chậm rãi lui về sau, tránh ra khỏi vòng tranh cãi kia.
Hiện giờ Trọng Lệnh Nguyệt đã được Trọng Đình Phàm bế lên, nàng cũng không có gì phải cố kỵ nữa, nhàn nhạt cười một tiếng, bước đến hỏi Ngô thị: "Vừa rồi ngũ thiếu phu nhân có nói ngũ gia bởi vì nhìn thấy ta nên mới cố ý chạy đến đây?"
Ngô thị trào phúng nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Vượt ngoài dự kiến của mọi người, Lệ Nam Khê vậy mà lại lập tức gật đầu: "Đúng vậy.
không sai."
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của nàng, liền khiến ý tứ của chuyện này lập tức khác đi: "Ngũ gia thấy ta vội đi đến, là vì nhớ đến tình cảm huynh đệ giữa lục gia và ngài ấy.
Huynh đệ tình thâm, thấy thê tử của huynh đệ, đương nhiên là phải đến chào hỏi một tiếng.
Có gì không được?"
Ánh mắt Ngô thị hơi nghiêng một chút, nhìn Trọng Đình Phàm, lại nói với