Khi Lệ Nam Khê đến Vĩnh Yên cung thì Trọng hoàng hậu đang dựa vào tháp nghe cung nữ đọc sách.
Trọng hoàng hậu mặc bối tử đoàn hoa màu tím nhạt, cổ áo liên châu dựng đứng, gối gấm đệm sau lưng.
Trong tiếng đọc sách nhẹ nhàng, một tay đỡ trán, nhắm mắt lắng nghe.
Thỉnh thoảng nghe được chỗ cảm thấy hứng thú, cũng không cần mở mắt, bà chỉ cần ra hiệu, giọng nói nhẹ nhàng sẽ dừng lại và lặp lại nơi chỗ bà muốn nghe một lần nữa.
Đến khi công công tiến lên bẩm: "Quốc công phu nhân tới", Trọng hoàng hậu mới từ từ mở mắt.
Cung nữ đang đọc sách gấp sách lại đặt lên giá sách bên cạnh.
Thấy Trọng hoàng hậu muốn đứng dậy liền vội vàng đi tới đỡ bà ngồi lên, rồi quỳ dưới chân bà cẩn thận sửa lại vạt áo.
Lúc Lệ Nam Khê bước vào, những gì nàng thấy chính là khuôn mặt thanh tú của cung nữ đang rất nghiêm túc và cẩn thận.
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương thiên tuế." Lệ Nam Khê tiến lên hành lễ, vừa nói xong hai câu còn chưa kịp hành lễ đã được hoàng hậu đích thân đỡ lên.
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.” Trọng hoàng hậu kéo tay nàng, tỉ mỉ quan sát: “Ừm.
Dung mạo xinh đẹp, tư thái cũng tốt.
Chỉ là quá gầy.”
Sai người dọn chỗ ngồi cho Lệ Nam Khê, Trọng hoàng hậu thật lòng nói: "Thường ngày ăn nhiều một chút.
Không được kiêng ăn, dù sao thì trong quốc công phủ cái gì cũng có, muốn ăn cái gì cứ sai người làm.
Cũng không được ăn quá ít, miễn cho thân thể không được bảo dưỡng tốt."
Lệ Nam Khê muốn nói mình cũng ăn không ít, thân thể cũng không có gì đáng lo ngại.
Lại nói thể chất nàng thiên hàn, lời này của hoàng hậu cũng không sai biệt lắm liền cười đáp ứng.
Hoàng hậu nói: "Hà Châu, mang một tách trà cho quốc công phu nhân."
Cung nữ đọc sách lúc nãy lên tiếng trả lời rồi ra ngoài.
Không lâu sau, nàng bưng trà đến cung kính đưa cho Lệ Nam Khê.
Lúc trước Lệ Nam Khê tiến cung đã gặp qua nàng.
Hà Châu này luôn đứng cách Trọng hoàng hậu không xa, hiển nhiên rất được hoàng hậu tín nhiệm.
Có điều nàng xưa nay ít nói, cung kính nhu thuận, chỉ khi Trọng hoàng hậu có chuyện phân phó mới đi làm cho nên Lệ Nam Khê đã gặp nàng vài lần nhưng cũng không quá quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên hoàng hậu sai Hà Châu bưng trà cho Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê biết nha hoàn có thể hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nhất định có địa vị không thấp, vì vậy lúc nhận trà nàng liền nhẹ giọng nói một tiếng "đa tạ".
Nàng vốn là chú trọng cấp bậc lễ nghĩa nên nói một tiếng cảm ơn.
Nhưng một tiếng này lọt vào tai của hoàng hậu lại làm cho bà cười khẽ.
"Tư Tư nếm thử xem.
Trà nghệ của Hà Châu vô cùng tốt, người bình thường không được nếm thử đâu."
Lệ Nam Khê nhấp môi, quả thật không tệ liền khen mấy câu.
Trọng hoàng hậu cười nói: "Nàng cũng sắp đến tuổi xuất cung rồi.
Đến lúc đó nếu ngươi không ngại thì có thể cho nàng tới quốc công phủ hầu hạ.
Ngươi nghĩ thế nào?"
Lệ Nam Khê lập tức sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Vốn dĩ nàng cho rằng lần này mình tiếng cung là bởi vì Trọng Đình Xuyên cầu hoàng hậu, cho nên mới có an bài này.
Nhưng không ngờ hoàng hậu có chuyện tìm nàng.
Nếu là trước đây, có lẽ Lệ Nam Khê sẽ không có cảm giác gì lắm với việc "phái người tới hầu hạ" này.
Dù sao Trọng Đình Xuyên thỉnh thoảng cũng pháo vài người đến bên cạnh nàng.
Nhưng sau một chuyến đến Khánh Dương Hầu phủ, sau khi biết dụng ý đằng sau của Thẩm phu nhân khi cố tình sai Hương Xảo đến hầu hạ Lệ Trúc Khê và Thẩm Thanh Ninh, Lệ Nam Khê mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều gì đó không ổn.
Nhưng vì an toàn, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.
Lệ Nam Khê nói: "Sau khi Hà Châu rời khỏi đây tự có phụ mẫu nàng an bài.
Làm sao chúng ta có thể để nàng vừa xuất cung lại đến quốc công phủ làm nha hoàn được chứ.
Đa tạ ý tốt của nương nương nhưng mà chuyện này e là phải hỏi qua người nhà của Hà Châu trước mới phải lẽ." Có thể hầu hạ trước mặt hoàng hậu thì thân phận của Hà Châu chắc chắn không thấp, nói không chừng nàng không phải nữ nhi thế gia cũng là nữ nhi quan gia.
Trọng hoàng hậu cười nói: "Không sao.
Chỗ của nàng là do ta làm chủ.
Huống chi quốc công phủ không thể so với các nhà khác.
Nếu có thể vào quốc công phủ, gia tộc nàng đương nhiên sẽ không phản đối."
Một câu "vào quốc công phủ" khiến tim Lệ Nam Khê đập loạn.
Nàng biết lời của hoàng hậu không thể tùy ý phản bác nên chỉ dịu dàng cười: "Tuy là hoàng hậu nương nương có ý tốt nhưng chuyện này cần phải hỏi qua quốc công gia trước đã.
Trong phủ mọi chuyện lớn nhỏ đều do chàng làm chủ, ta không thể đảm đương không nổi."
Nàng nói dối cực kỳ thuận miệng một chút chần chừ cũng không có, lấy Trọng Đình Xuyên làm cớ cũng dùng đến trôi chảy.
Chỉ vì trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ Trọng Đình Xuyên cũng thật là, sao có thể chọc ra...! mấy chuyện phiền toái như vậy.
Tằng Văn Linh như thế, Hà Châu cũng vậy.
Nếu là hắn trêu chọc rước lấy thì đương nhiên hắn phải chịu.
Hoàng hậu nương nương không biết Trọng Đình Xuyên đã giao cho nàng trông coi mọi việc lớn nhỏ trong viện, nên nàng mượn hắn dùng một lát.
Trọng hoàng hậu không ngờ Lệ Nam Khê lại đẩy vấn đề sang cho Trọng Đình Xuyên, hơn nữa còn nói như đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng ngẫm lại, vị tiểu thư này tuổi còn nhỏ, nói là đảm đương không nổi cũng đúng, bà liền nói: "Ngươi không cần hỏi hắn.
Nếu như ngươi đáp ứng, ta liền thuận nước giong thuyền để nàng đến hầu hạ bên cạnh ngươi."
Đây là muốn đưa người của mình cho Lệ Nam Khê, còn muốn nàng làm chủ chuyện này.
"Đa tạ ý tốt của nương nương.” Trong lòng Lệ Nam Khê âm thầm oán trách Trọng Đình Xuyên vô số lần, ngoài mặt thì cười nói: “Chỉ là chuyện này ta không được phép làm, thế nào cũng phải hỏi qua quốc công gia một chút.
Ngày thường chàng ở trong phủ đều không cho bọn nha hoàn tùy ý vào trong phòng, ngay cả người của ta cũng không được.
Nếu như ta tùy tiện đưa thêm người vào, chọc giận quốc công gia, làm sao ta có thể chịu nổi?"
Trọng hoàng hậu không ngờ tới còn có chuyện này, quay đầu nhìn Hà Châu, tiểu cô nương đã xấu hổ đến mức nước mắt sắp trào ra, có chút mềm lòng: "Sao những chuyện liên quan đến mình mà ngươi cũng không được làm được cơ chứ?"
Hà Châu vẫn luôn đi theo hầu hạ bên người bà cho nên chuyện sau khi nàng xuất cung sẽ đi đâu, bà cũng hỏi ý Hà Châu về dự định của mình, vốn nghĩ rằng quốc công phu nhân tuổi còn trẻ, bên cạnh có những người lớn tuổi một chút như Hà Châu chiếu cố, thật ra cũng không tệ.
Hơn nữa tính tình Hà Châu nhu thuận, bình thường sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không ầm ĩ khiến chủ mẫu không được yên bình.
Vậy mà tiểu cô nương này vẫn không chịu hiểu ý tốt của bà.
Trọng hoàng hậu rốt cuộc vẫn yêu thương Hà Châu, không đợi Lệ Nam Khê trả lời, lại nói: "Xuyên nhi trông có vẻ như lạnh nhạt, nhưng thật ra hắn đối với người thân rất tốt.
Nếu như ngươi gật đầu, hắn cũng không đến mức sẽ làm trái ý tứ của ngươi đâu."
Trọng hoàng hậu nóng ruột như vậy, còn Lệ Nam Khê ngược lại không vội, nàng biết chỉ cần Trọng Đình Xuyên có chút dấu hiệu có thể nhận người thì Trọng hoàng hậu cũng không đến mức từng bước ép sát tới hỏi nàng, nhất định là Trọng Đình Xuyên không chịu nên mới ở đây hạ thủ từ phía nàng.
Trong lòng Lệ Nam Khê bốc lửa nhưng ý cười trên mặt lại càng thêm chân thành: "Nương nương nói không sai, quốc công gia đối xử với ta rất tốt.
Nhưng càng như vậy thì ta lại càng không thể hỏi qua chàng một câu mà đã dễ dàng đáp ứng được."
Trọng hoàng hậu cũng không tiện ép quá chặt.
Bà muốn cài người của mình vào bên cạnh Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê, ít nhất như vậy cũng có thể để cho lòng bà có chút cân nhắc, không để chuyện gì cũng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Hơn nữa, Xuyên nhi giữ mình cực kỳ chính trực, là một người rất tốt để dựa vào.
Bà cũng phải khen Hà Châu có mắt nhìn.
Nhưng bà càng hy vọng có thể nhìn thấy Trọng Đình Xuyên hòa thuận vui vẻ với Lệ Nam Khê, đồng thời cũng không muốn chọc giận Lệ gia, dù sao thì Lệ gia cũng dính líu rất nhiều đến các quan trong triều.
Thấy Lệ Nam Khê cố chấp như vậy, Trọng hoàng hậu cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, ngược lại nói đến những chuyện bên lề.
Không lâu sau, thời gian Trọng Đình Xuyên đổi ca trực cũng đã đến.
Nghe cung nhân bẩm báo nói là tả thống lĩnh đại nhân tới, Trọng hoàng hậu không khỏi thở dài tiếc nuối: "Thật là đáng tiếc.
Những năm qua Hà Châu cũng từng hầu hạ Xuyên nhi, từ ăn uống đến mặc y phục nàng đều tự tay làm."
Lệ Nam Khê sau khi nghe xong liền hơi khựng lại, nụ cười càng thêm quyến rũ.
Thật sao? Ăn uống, mặc y phục nha...
Lúc Trọng Đình Xuyên bước vào phòng, nhìn thấy vẫn dáng vẻ tươi cười của Lệ Nam Khê như thường lệ.
Có điều tuy là nụ cười xán lạn, nhưng theo hiểu biết của hắn với nàng thì nhìn bộ dạng này của nàng trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Đến giờ ăn, loại cảm giác không đúng này càng ngày càng rõ ràng.
Tiểu nha đầu thậm chí không thèm để ý đến hắn, nhưng mỗi lần cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, nàng chỉ im lặng ăn, chứ không như trước đây len lén nhìn hắn sau đó cũng lặng lẽ gắp cho hắn một ít.
Trọng Đình Xuyên cau mày, quay lại nhìn Diệp ma ma.
Diệp ma ma không hiểu ý hắn, nhìn thấy ánh mắt hỏi ý của hắn bà cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc chuẩn bị xuất cung trở về.
Trọng Đình Xuyên muốn ngồi cùng Lệ Nam Khê ngồi trong xe ngựa.
Hắn đã quen ôm nàng vào lòng, tựa vào nhau ở trên xe, cảm giác đó rất yên tĩnh mà lại ấm lòng.
Nhưng hôm nay trong lòng Lệ Nam Khê cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Đầu tiên, mình và người nhà gặp nhau bị Trọng Phương Nhu phá rối, sau đó lại tới hoàng hậu có ý định để Hà Châu vào quốc công phủ.
Kế hoạch một ngày tốt đẹp ban đầu của nàng hoàn toàn bị phá hỏng không còn cái gì, tâm trạng tốt cũng không còn.
Mặc dù việc giận chó đánh mèo Trọng Đình Xuyên như vậy là sai nhưng bây giờ nàng thực sự chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Vì vậy, Lệ Nam Khê quyết định nhanh chóng cự tuyệt yêu cầu của Trọng Đình Xuyên, đóng chặt cửa xe không cho hắn bước vào, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Quốc công gia tự có người hầu hạ, trên xe ta cũng không chiếu cố được quốc công gia cho nên thỉnh ngài cứ tự nhiên đi."
Trọng Đình Xuyên làm sao có thể để nàng cứ tiếp tục khó chịu như vậy? Hắn đưa tay lên gõ nhẹ vào thành xe, rung chấn khiến tay Lệ Nam Khê tê dại buông lỏng ra, hắn liền nhân cơ hội này đi vào trong.
Thần sắc tiểu kiều thê vẫn như cũ, ánh mắt có chút không thích hợp, Trọng Đình Xuyên cố ý muốn hỏi, trong lòng Lệ Nam Khê bị nghẹn một hơi, rất không thoải mái liền quay người không thèm để ý đến hắn.
Trọng Đình Xuyên ôm nàng ngồi yên lặng, cũng không nói nữa.
Một lúc sau, Lệ Nam Khê lại không chịu nổi trước, nàng cũng không phải tính tình thích đoán mò với những người thân cận, thích gì đều mở miệng nói thẳng, lập tức hỏi: "Rốt cuộc chuyện Hà Châu là thế nào?"
Trọng Đình Xuyên không ngờ Trọng hoàng hậu vẫn nhắc chuyện với Lệ Nam Khê.
Lúc hắn cự tuyệt Trọng hoàng hậu còn cố ý nói rõ với bà là chuyện này không được nói cho tiểu nha đầu biết, tránh cho nàng khó xử.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy...!
"Nàng ta sắp đến tuổi xuất cung, hoàng hậu nương nương thấy nàng ta không còn nơi nào để đi nên muốn cho nàng ta đến quốc công phủ.
Có điều, ta cự tuyệt rồi."
Hắn vốn nghĩ sau khi hắn nói xong bốn từ cuối cùng thì Lệ Nam Khê sẽ hài lòng một chút.
Thế nhưng Lệ Nam Khê đã sớm dự liệu hắn sẽ từ chối cho nên nghe hết lời này, tâm tình nàng vẫn không thay đổi.
Nàng cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, tiếp tục truy hỏi: "Vậy thì trước đây nàng ta đã từng hầu hạ chàng sao? Ăn uống, mặc y phục đều là một tay nàng ta lo liệu?"
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên nói: “Đó là lý do tại sao nương nương mới muốn nàng ta đến quốc công phủ.”
Vừa nghe hắn thừa nhận, trong lòng Lệ Nam Khê càng cảm thấy không thoải mái.
Nếu trước mặt hắn cũng có nha hoàn hầu hạ thì thôi, có lẽ nàng cũng không phản ứng lớn như vậy.
Thế nhưng ban đầu lúc thành thân bên cạnh hắn ngay cả một nha hoàn cũng không có, nàng thập phần vui mừng.
Cái kiểu vui mừng này ngay cả nàng cũng không thể nói ra được.
Giống như hắn chỉ thuộc về một mình nàng, những người khác đều không thể mơ ước tới.
Đến tận lúc này nàng mới biết trước đây có một cung nữ từng hầu hạ hắn, cũng đích thân lo liệu mọi chuyện ăn mặc của hắn.
Lệ Nam Khê cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là nàng để tâm hơi nhiều một chút.
Mặc dù không phản đối sự thân cận của Trọng Đình Xuyên, nhưng lại không thể thoải mái như trước đây.
Trọng Đình Xuyên phát hiện thân thể nàng căng cứng, cũng không nói nhiều.
Sau khi về đến nhà, Trọng Đình Xuyên ôm nàng muốn vào phòng nói cho rõ ràng.
Ai biết hắn đã dự định tốt từ trước, nhưng tiểu nha đầu lại không chịu cho hắn toại nguyện.
Ánh mắt Lệ Nam Khê lướt qua ngực hắn một vòng, sau đó liếc nhìn đai thắt lưng, cảm thấy trong lòng như nghẹn lại, cúi đầu nói: "Tứ tiểu thư và phu nhân chắc cũng đã trở về.
Ta đi qua xem thử một chút." Mặc dù nàng đã quyết định không dính dáng đến chuyện này nhưng dù sao nàng cũng là cùng đi đến Thẩm gia với Trọng Phương Nhu.
Cho dù nàng không chủ động qua đó thì Lương thị cũng sẽ sai người mời nàng đến hỏi chuyện.
Chẳng thà nàng chủ động đi còn hơn, miễn gặp phiền phức.
Sau khi nói chuyện với Trọng Đình Xuyên, trước khi rời đi Lệ Nam Khê không khỏi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào vạt áo của hắn một lúc lâu, sau đó chuyển tầm mắt về phía đai thắt lưng của hắn.
Sau đó Lệ Nam Khê mặt không đổi sắc quay người sang chỗ khác, nhanh chóng rời đi.
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, lại thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm vào vạt áo và thắt lưng...
Ban đầu Trọng Đình Xuyên có chút nghi hoặc.
Đợi đến khi nhớ lại mấy lời của nàng trong xe, cuối cùng hắn cũng hiểu được một chút.
Trọng Đình Xuyên cúi đầu nhìn xuống thắt lưng của mình, không khỏi cười nhẹ.
Hóa ra là vì chuyện này.
Hóa ra, nàng không thích hắn thân cận với nữ tử.
Tiểu nha đầu này...!phải nói sao với nàng mới tốt đây?
Lúc trước Trọng Đình Xuyên sợ Lệ Nam Khê phiền não chuyện của Trọng Phương Nhu, cho nên lúc ở trên xe hắn mới không nhiều lời.
Vốn là thời khắc nàng và người nhà tương phùng, kết quả lại bị Trọng Phương Nhu quấy đến mất vui.
Trong lòng hắn cũng rất hổ thẹn.
Nhưng không ngờ lại là vì chuyện này.
Đúng rồi.
Nàng sẽ không vì chuyện của người khác mà giận chó đánh mèo lên người hắn.
Nàng để ý duy nhất cũng chỉ có chuyện liên quan đến hắn mà thôi.
Có điều...
Bộ dáng thở phì phò tức giận của tiểu nha đầu quả thật rất khiến người ta thương yêu.
Trọng Đình Xuyên nhớ lại dáng vẻ tức giận vừa rồi của Lệ Nam Khê, trong lòng vui mừng, bước nhanh về phía thư phòng.
Lúc Lệ Nam Khê đến Mộc Miên uyển, trong viện là một mảnh tĩnh lặng.
Kỳ thực Mộc Miên uyển vẫn luôn rất yên tĩnh, bà tử nha hoàn đều vội vàng làm việc, không có một tiếng động.
Chỉ có giọng nói của Lương thị thỉnh thoảng vang lên trong phòng.
Nhưng lúc này lại cực kỳ vắng vẻ.
Ngay cả tiếng gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạc đều đặc biệt rõ ràng.
Bên cạnh bỗng nhiên truyên đến có tiếng chim tước hót líu lo cũng khiến cho tim không khỏi nhảy lỡ nhịp.
Khi Lệ Nam Khê bước vào viện, nàng dừng lại hỏi bà tử đang canh giữ cổng viện: "Phu nhân và tứ tiểu thư đều ở trong phòng?"
“Đều ở trong phòng.” Bà tử nghiêm túc hành lễ một cái, sau đó hạ giọng: “Tiểu thư là bị kiệu khiêng đến cửa phòng.
Lúc phu nhân trở về, sắc mặt rất không tốt, nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Bây giờ đã sắp tới một khắc rồi mà vẫn không thấy một tiếng động nào."
Bà tử này là người của Trọng Đình Xuyên, được xếp vào chỗ này để tiện thời thời khắc khắc nghe ngóng tin tức.
Hơn nữa, bà phụ trách canh giữ cổng viện, chỉ cần có người lui tới Mộc Miên uyển, bà đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngày thường Lệ Nam Khê sẽ không nói chuyện với bà, tránh cho nói quá nhiều dẫn đến người khác chú ý.
Chuyện hôm nay không bình thường cho nên nàng nghĩ vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn.
"Hiện tại đi vào có thích hợp không?"
Bà tử giả vờ nhặt một chiếc lá rơi dưới chân Lệ Nam Khê, cung kính khom người liếc nhìn xung quanh: "Thích hợp.
Lúc này là thời điểm thích hợp nhất.
Trễ một chút nữa thì tới chỗ của lão phu nhân bên kia mọi người chắc chắn sẽ không được an bình."
Trong phủ xảy ra chuyện như thế này, tuy rằng có thể giấu diếm người ngoài, nhưng mà quốc công phủ chỉ cách Cựu Trạch Trọng gia một cái Trung Môn, nhất định sẽ không gạt được.
Lão phu nhân quả thực sẽ sớm biết.
Lệ Nam Khê gật đầu, chậm rãi đi vào trong.
Canh giữ cửa phòng chính là Trương di nương.
Bà nhìn thấy vừa rồi Lệ Nam Khê dừng lại bên cạnh bà tử liền thuận miệng hỏi: "Thiếu phu nhân đến rồi.
Bà tử làm việc không tốt sao?"
"Có chiếc lá dính vào giày, bà ấy giúp ta lấy ra.
Người của phu nhân đúng là được dạy dỗ rất tốt."
Trương di nương nghe thấy hai chữ "phu nhân", lông mày liền nhảy dựng lên, bà chỉ vào cửa phòng nói nhỏ: "Phu nhân ở bên trong.
Không cho người nào được phép tiến vào.
Bây giờ chỉ có phu nhân, Hướng ma ma và Trịnh di nương đi vào.
Còn có tứ tiểu thư." Năm chữ cuối cùng bà nói cực kỳ nhẹ.
Lệ Nam Khê thực sự không biết về sau Trọng Phương Nhu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn là có thể hỏi Trọng Đình Xuyên, hắn tự nhiên có cách để tra ra được.
Nhưng sau đó nàng với hắn lại không nói một lời nào nên đương nhiên nàng không thể biết được.
Tuy nhiên nội tình thế nào thì chỉ cần gặp được Lương thị nhất định sẽ có thể rõ ràng.
Loại chuyện này Lương thị chắc chắn sẽ không giấu giếm nàng.
Suy cho cùng nó cũng liên quan đến vinh nhục của Trọng gia, dù Lương thị có thế nào đi nữa cũng không đến mức lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Đại tiểu thư do Trương di nương sinh từ lâu đã gả cho người ta cho nên trong phủ không có chuyện gì khiến bà phải bận tâm, cũng không cần lo lắng cho danh tiếng của nữ nhi.
Vừa nghĩ đến sắc mặt xám xịt của Trịnh di nương lúc đi vào, Trương di nương lại nhẹ giọng nói với Lệ Nam Khê: “Tứ tiểu thư phạm sai lầm.
Ngay cả Trịnh di nương cũng không biết có thể sống sót được hay không.” Ý tứ chính là sợ Trịnh di nương nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát.
Lệ Nam Khê lắc đầu, khẽ thở dài.
Trương di nương cao giọng nói: "Phu nhân, lục thiếu phu nhân tới."
Một lúc lâu, cánh cửa vẫn im lặng.
Thật lâu sau, bên trong mới chậm rãi mở ra.
Lệ Nam Khê bước vào, lúc nàng vừa bước vào, cánh cửa cót két một tiếng rồi đóng sầm lại.
Trong phòng không có chút ánh sáng, đến cửa sổ cũng đều đóng chặt, chỉ có một ít ánh sáng từ khe cửa sổ lọt vào nên rất u ám.
Sau khi cánh cửa đóng chặt lại, Lệ Nam Khê đứng một lúc, đợi cho mắt thích ứng với tình hình trong phòng mới chậm rãi đi về phía trước.
Đi được một hai bước, nàng nhìn thấy trên mặt đất có người.
Người nọ nằm giang rộng tứ chi, nhìn xiêm y thì loáng thoáng là tứ tiểu thư Trọng Phương Nhu.
Sở dĩ nói là "loáng thoáng" là bởi vì xiêm y không hoàn chỉnh, xộc xệch lại nát vụn, chỉ khoác trên người nên không thể phân biệt rõ ràng được.
Người này trên người có chút vết máu, xiêm y cũng không hoàn chỉnh, rõ ràng là khí trời lạnh như vậy, trên mặt đất lạnh như vậy, nàng lại không có một chút động đậy, cũng không biết có phải là hôn mê hay không.
Bên cạnh là một mớ lộn xộn, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ, chậu hoa vỡ, còn có hoa cỏ bị vứt đầy trên mặt đất.
Lệ Nam Khê nhìn sang một bên liền thấy đồ sứ trên kệ bác cổ đã thiếu hơn phân nửa, trên kệ hoa cỏ cũng chỉ còn lại một hai chậu hoa.
Trong lòng nàng lập tức cân nhắc nhưng bước chân vẫn chưa hề dừng lại, vòng qua người trên mặt đất, cẩn thận không đạp trúng mảnh vỡ đi tới trước mặt Lương thị.
Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận của Lương thị mới hòa hoãn lại đôi chút, nhàn nhạt nói: “Ngươi đến rồi.” Giọng nói bà vì vừa rồi phẫn nộ quát lớn mà khàn khàn.
Lệ Nam Khê lên tiếng đáp rồi tìm một chỗ ngồi, sau đó khẽ hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó ta không dám tự chủ trương nên đành phải kêu người đi mời phu nhân tới."
"Làm tốt lắm, làm tốt lắm.” Lương thị mệt mỏi nhắm mắt lại, lần đầu tiên nói chuyện với Lệ Nam Khê mà không hề xen lẫn bất cứ đối địch hay mâu thuẫn nào, "Chuyện này ngươi quản không được.
Ngươi chỉ vừa mới lập gia đình được mấy ngày, quản thế nào?!"
Nghĩ đến chuyện xấu xa bẩn thỉu mà Trọng Phương