Phượng Tiên tuổi còn nhỏ thiếu trầm ổn lúc này nghe Quách ma ma nói như vậy lập tức phản bác: "Ta là nô tỳ, bà cũng là nô tỳ.
Bản thân ta sẽ không nói mấy lời xằng bậy về chủ tử.
Bà chửi bới tứ tiểu thư như thế lẽ nào không thấy thẹn trong lòng sao?"
"Nói như ngươi thì.” Quách ma ma cười nói: “Coi như ngươi hiếu thắng cũng không nên ép buộc thiếu phu nhân đồng ý với yêu cầu của các ngươi chứ, thân là nô tỳ nhất định phải làm đúng bổn phận của nô tỳ.”
Phượng Tiên nghe xong mấy lời của Quách ma ma, há miệng nhưng rốt cuộc vẫn không thể phản bác.
Lệ Nam Khê cho kéo nàng xuống dưới.
Sau này lúc đi dạo hoa viên, nàng nhất định phải mang theo hai tỷ muội Sương Ngọc, Sương Tuyết đến để các nàng bảo vệ sân viện, phàm là người của Trọng Phương Nhu đến đều cản lại hết.
Như vậy thật sự sẽ thanh tịnh hơn nhiều.
Thuốc của Trương lão thái y đúng là rất hiệu nghiệm, bảy ngày sau Lệ Nam Khê quả nhiên khỏi hẳn.
Mặc dù vết sẹo trên người đã đóng vảy còn chưa hoàn toàn tróc ra nhưng cơ thể đã không còn gì đáng lo ngại nữa.
Mấy ngày nay ngày nào lão phu nhân cũng sai người đến hỏi thăm tình trạng của nàng.
Bây giờ đã ổn rồi cũng nên đến thỉnh an lão phu nhân.
Lệ Nam Khê nghỉ ngơi ở Thạch Trúc uyển thêm một ngày, đến ngày thứ tám thì đi tới chỗ của lão phu nhân.
Tưởng thị tính tình hiền hòa, trước đây việc quản lý vật dụng do nàng đảm nhiệm, hôm nay cách ngày đãi khách không còn được mấy ngày, Tưởng thị giành ra nửa ngày để nói chuyện với Lệ Nam Khê, từ bộ đồ ăn nào nên dùng ở đâu, chỗ nào dùng tách trà nào đến các phu nhân bên kia dùng màu sắc hoa văn thế nào, các tiểu thư thì dùng loại nào, còn khách nam thì là cái nào.
Lệ Nam Khê ghi nhớ hết những thứ này, rồi đi tới khố phòng kiểm kê một loạt, phân ra từng loại.
Sau đó lại đến các trù phòng xem qua, hỏi trù nương quản lý lúc đó chuẩn bị món gì, suy nghĩ xem nên kết hợp chúng như thế nào cho phù hợp hơn.
Thời gian trôi qua, thoắt cái đã đến ngày thiết yến.
Thật trùng hợp, thời điểm này là ngày thích hợp nhất để mở tiệc chiêu đãi và cưới hỏi.
Thẩm phu nhân nói Trọng Phương Nhu dù gì cũng là nữ nhi quốc công phủ nên nhất định phải chọn một ngày lành tháng tốt, vốn là bà có dự định để Trọng Phương Nhu tiến vào của Thẩm gia vào chính ngày này.
Về sau lại nghe nói hôm nay trong phủ có yến tiệc nên đành từ bỏ.
Ngẫm lại chỉ là một cái thiếp thị mà thôi, ngày lành tháng tốt có hay không cũng không quan trọng nên thương lượng với Lương thị sau yến tiệc mấy ngày sẽ trở lại khiêng người đi.
Ngày mai Trọng Phương Nhu sẽ tiến vào đại môn Thẩm gia, Lương thị vẫn không cho phép nàng tùy ý đi lung tung.
Mặc dù hôm nay trong phủ thiết yến nhưng Lương thị vẫn giam nàng trong viện với lý do "bị bệnh" nên không được phép ra ngoài.
Trọng Phương Đình không thích một số điệu bộ của Trọng Phương Nhu, nhưng mấy ngày trước Lệ Nam Khê bị bệnh, sau đó lại bận rộn sắp xếp vật dụng cho yến tiệc nên không rảnh rỗi nói chuyện với nàng.
Trong phủ đồng trang lứa với nàng tổng cộng có hai người, mà thứ nữ thì chỉ có mình Trọng Phương Nhu.
Sáng sớm hôm nay nàng đã tới tìm Trọng Phương Nhu đi dự yến tiệc, lại nghe nói nàng bị bệnh không thể tham gia liền vào phòng nói chuyện với nàng.
Lương thị vẫn cho phép những người khác đến gặp Trọng Phương Nhu.
Thứ nhất không ai muốn đến thăm vị tứ tiểu thư này, thứ hai, bà không tin Trọng Phương Nhu có thể kể cho người khác nghe những chuyện xấu xa mà nàng ta đã làm.
Dù sao cũng phải vào cửa Thẩm gia, người ngoài biết sớm biết muộn một chút cũng không quá khác biệt.
Hai ngày trước quốc công phủ bên này cũng đã thả tiếng, nói rằng tứ tiểu thư sẽ đến Khánh Dương Hầu phủ làm thiếp cho tam thiếu gia.
Chuyện này khiến trên dưới phủ đều phải khiếp sợ.
Tuy chỉ là thứ nữ nhưng tốt xấu gì nàng cũng là muội muội của quốc công gia.
Ai có thể nghĩ nàng sẽ đi làm thiếp?
Làm thiếp thì cũng thôi đi, đã vậy mà còn làm thiếp cho tam thiếu gia bất tài, quần áo lượt là, đến giờ vẫn không có chút công danh trên người.
Mọi người đều không thể hiểu nổi nên không khỏi nghị luận một phen.
Lúc Lương thị đến thỉnh an lão phu nhân cũng đem chuyện này nói đại khái: "Chuyện này cũng không thể trách ta được.
Khi biết chuyện mọi thứ đều đã thành kết cục đã định.
Thẩm tam thiếu gia muốn nạp nàng, mà nàng cũng đồng ý ủy thân làm thiếp.
Chuyện này...!ai."
Lão phu nhân đương nhiên biết sự thật thế nào.
Nhưng những người khác thì không biết.
Nghe Lương thị nói xong vừa không khỏi phỏng đoán lý do, vừa oán thầm tứ tiểu thư thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghi, sao có thể dính dáng đến tam thiếu gia.
Trọng lão phu nhân nghiêm nghị liếc mắt nhìn Lương thị một cái, đầy hàm ý uy hiếp.
Lương thị cười cười không nói nữa.
Bà biết lão phu nhân đang trách bà vì đã nói ra.
Mặc dù bà không giải thích chuyện tình xấu xa cực độ kia, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đang ám chỉ điều gì đó.
Theo ánh mắt lão phu nhân, người vừa được khiêng vào cửa, sao còn muốn nói ra chuyện làm tổn hại thanh danh như vậy?
Nhưng Lương thị không thèm quan tâm lão phu nhân có thái độ gì.
Bà chỉ muốn mình có thể đạp nha đầu chết tiệt kia thêm mấy đá để giải tỏa mối hận vì đã làm ảnh hưởng đến hôn sự của Linh Nhi ở trong lòng bà.
Hai ngày sau khi Lương thị nói chuyện này, Trọng Phương Đình cũng đã biết một chút.
Hôm nay đến thăm Trọng Phương Nhu, chỉ nghĩ là nàng bởi vì phải ủy thân làm thiếp cho nên trong lòng không thoải mái mà sinh bệnh.
Nhớ lại thời gian những năm trước tình nghĩa hai người các nàng không tệ nên Trọng Phương Đình muốn khuyên nàng mấy câu.
Trọng Phương Nhu chỉ thờ ơ lắng nghe, nét mặt không buồn không vui.
Đợi cho Trọng Phương Đình ngừng lại uống trà Trọng Phương Nhu mới khẽ cười nói: "Cũng chỉ là giả từ bi mà thôi.
Mồm mép thì nói gì chả được nhưng lúc cần các ngươi giúp đỡ, các ngươi lại nhất quyết không chịu giúp."
Trọng Phương Đình nghe vậy thì không thoải mái, liền vặn lại: “Ta có ý tốt đến thăm tỷ, nhưng tỷ lại cho rằng ta giả từ bi, vậy thì ta cũng không thèm quan tâm nữa.” Nói rồi nàng toan đứng dậy bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Trọng Phương Nhu bỗng giật mình, gọi nàng lại hỏi: "Muội nghĩ hôm nay có ai tới?"
Trọng Phương Đình bất quá chỉ là thứ nữ chi thứ hai mà thôi.
Nhị phu nhân Từ thị không quá quan tâm đến nàng, cũng không thân cận.
Hai vị thiếu phu nhân kia đối với nàng cũng không thân thiện.
Nàng làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?
"Chắc cũng chỉ là khách quen trong phủ thôi." Trọng Phương Đình hàm hàm hồ hồ nói.
Trọng Phương Nhu lúc này lại đang mỉm cười hiền hậu, bước tới nắm lấy cánh tay nàng nói: "Mấy ngày nay ta cảm thấy buồn bực, nên có hơi bực mình mới lỡ lời.
Muội muội chớ để ý."
Nghe vậy, Trọng Phương Đình cảm thấy có chút mềm lòng, một lần nữa khuyên nhủ: "Cho dù là gả cho người ta, tốt xấu gì cũng là mạng người? Từ nay về sau ở nhà Thẩm gia tỷ cẩn thận hơn chút, ngược lại sống qua ngày cũng không quá khó khăn."
Nàng nhìn tình cảnh di nương nhà mình thì biết Trọng Phương Nhu nghe xong, thầm cười giễu cợt, trên mặt lại ân cần nói: "Đó là chuyện đương nhiên.
Chỉ là phu nhân lại cho ta hai người không bớt lo ở bên cạnh, ta sợ rằng cuộc sống cũng không được tốt lắm."
Trọng Phương Đình không biết chuyện này, nên hỏi cặn kẽ.
Trọng Phương Nhu kể cho nàng nghe chuyện hai tỷ muội.
Hai người kia một người gọi là Thược Dược, trẻ trung đáng yêu, một người gọi là Tường Vi, dịu dàng động lòng người.
Cả hai đều có sở trường, cho dù là ai được lựa chọn kỹ càng mới đưa đến đây.
Chỉ nghe nàng nói, Trọng Phương Đình vẫn không cảm thấy quá đáng.
Trọng Phương Nhu liền vén tấm màn chỉ về phía hai người cho nàng xem.
Lúc này hai nha hoàn vừa vào phủ, quy củ trong phủ có chút không hiểu rõ.
Lương thị liền sai một ma ma họ Phòng đến dạy các nàng quy củ.
Phòng ma ma vốn hầu hạ trong viện của Lương thị, chỉ là không hầu hạ trong phòng mà là quản vật dụng, lại nói cũng được xem là tương đối trọng dụng.
Phòng ma ma đối xử với hai nha hoàn mới này có chút nghiêm khắc, dạy có nề nếp, nửa điểm cũng không được phạm sai lầm.
Nhắc tới cũng kỳ, rõ ràng động tác của Phòng ma ma thập phần cứng nhắc nghiêm túc, vậy mà tới hai tỷ muội cũng những động tác đó lại mang theo vài phần lả lướt, cảm giác riêng.
Đến một tiểu thư như Trọng Phương Đình nhìn cũng thấy đẹp.
Trọng Phương Đình tấm tắc thở dài.
Trọng Phương Nhu tố khổ với nàng: "Muội xem hai người họ đi theo ta thì ta còn có thể được chỗ tốt nào chứ? Mà bây giờ ta lại không thể ra khỏi đây, không thể tìm người đến làm chủ cho ta.
Chỉ cầu muội muội có thể giúp ta nói chuyện này cho lão phu nhân biết, xin lão phu nhân đổi hai người khác giúp ta." Nói rồi Trọng Phương Nhu liền lấy khăn tay lau khóe mắt: "Ta không cầu gì hơn, chỉ mong hai yêu tinh này đừng đi theo ta là được."
Lúc đầu Trọng Phương Đình vẫn còn đang thở dài, nghe thấy Trọng Phương Nhu muốn nhờ nàng hỗ trợ, ánh mắt lóe lên, nói: "Ta nhất định sẽ nói với tổ mẫu một tiếng.
Tỷ tỷ cứ việc yên tâm."
Trọng Phương Nhu nín khóc mỉm cười, ôn nhu nói: "Đành phải dựa vào muội muội rồi."
Trọng Phương Đình lại cùng nàng hàn huyên mấy câu rồi rời khỏi Phù Dung uyển, đi qua Trung Môn về Tuyết Liên viện.
Nàng không giấu được chuyện trong lòng, ngồi trong phòng mình một lát vẫn có chút hốt hoảng liền gọi người đi xem thử lục thiếu phu nhân đang ở đâu.
Sau khi biết Lệ Nam Khê đang ở chỗ thiết yến chiêu đãi tân khách Ngọc Lan viện, Trọng Phương Đình liền đi qua đó.
Ngọc Lan viện khá thưa thớt, trong viện có một thủy tạ, bên cạnh có một ao sen, trong đó nuôi cẩm lý.
Bây giờ đã bước sang tháng mười đầu đông, hoa sen đã héo tàn từ lâu, trong ao chỉ còn có cẩm lý rất sinh động, bơi lội tung tăng dưới nước khá thú vị.
Tuy nhiên, điều hấp dẫn nhất ở Ngọc Lan viện là mấy hòn núi giả bằng đá Thái Hồ.
Những viên đá Thái Hồ này được lão Hầu gia năm đó bố trí, đều là tự nhiên chưa từng qua tạo hình.
Tìm khắp kinh thành cũng không thể tìm ra nhiều thứ có thể so sánh với nó.
Sau khi Trọng Đình Xuyên khai phủ khác, lão phu nhân từng nói hắn lấy đá Thái Hồ về trang trí sân viện.
Trọng Đình Xuyên từ chối.
Bởi vì nó là do phụ thân hắn tự mình bố trí, hắn cố ý lưu lại chỗ cũ.
Cho nên hắn cho chuyển một số Hoàng Thạch khác đến đặt trong quốc công phủ.
Mặc dù chúng không tinh xảo và phức tạp như đá Thái Hồ, nhưng những viên Hoàng Thạch này lại có đại khí hùng hậu, đặt trong quốc công phủ của Trọng Đình Xuyên lại càng thích hợp hơn nên lão phu nhân cũng không nhắc lại chuyện này.
Do đó, những viên đá Thái Hồ này đã ở đây chừng mấy thập niên.
Hôm nay khách khứa ra vào đều dừng lại quan sát cẩn thận, thỉnh thoảng lại trầm trồ cảm khái một phen.
Lệ Nam Khê ở bên bận rộn, thỉnh thoảng có bà tử nha hoàn đến xin chỉ thị.
Hầu hạ nữ quyến bên này thì không sao, Lệ Nam Khê tùy thời đều có thể nhìn thấy tình hình.
Các nàng vừa nói, nàng nhìn qua là có thể tức khắc giải quyết.
Còn nếu là nam khách bên kia xảy ra chút chuyện thì nàng không thể tự tiện qua lại, chỉ có thể hỏi han cặn kẽ rồi tính tiếp.
Cũng may, hôm nay nàng dẫn theo Nhạc man ma bên người.
Nam khách bên đó phân phó cho Nhạc ma ma đi hỗ trợ coi chừng cũng tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Hà thị đảm nhiệm trang trí, trước khi tân khách đến đã xử lý thỏa đáng.
Bây giờ, nàng không còn nhiều việc phải làm.
Thấy Lệ Nam Khê đang bận rộn, nàng ở bên cạnh nói: "Có người sinh ra đã phải làm việc vất vả, không thể hưởng phúc.
Vốn dĩ lục thiếu phu nhân không cần phải như thế này, chỉ là nhận quản dụng cụ rồi thì không thể không bôn ba một chút."
Lệ Nam Khê nghe thấy nàng trong ngoài lời nói đều đang bất mãn, vừa tra xét những chén trà bọn nha hoàn bưng lên, vừa thản nhiên nói: “Nhị thiếu phu nhân có mệnh phú quý, ta tự nhiên không thể so sánh được với ngài." Dứt lời, thấy Ngân Tinh cách đó không xa đang vẫy tay gọi liền xoay người đi qua.
Hà thị nghe Lệ Nam Khê nói, chỉ cảm thấy vị lục thiếu phu nhân này đang châm chọc nàng liền siết chặt khăn tay.
Sau một lúc lâu thấy Lệ Nam Khê còn chưa phản ứng thì vung khăn tay nhăn nhúm quay đầu đi.
Lệ Nam Khê mặc kệ Hà thị đi đâu.
Nàng hỏi Ngân Tinh có chuyện gì xảy ra.
Ngân Tinh chỉ về phía Trọng Phương Đình, Lệ Nam Khê mới phát hiện lục tiểu thư đang chờ nàng ở gần đó, hình như có chuyện muốn nói.
Lệ Nam Khê mỉm cười, vẫy tay với Trọng Phương Đình: "Lục muội muội đứng đó làm gì? Đến đây."
Vừa rồi Trọng Phương Đình nhìn thấy Hà thị cũng ở đó nên không đi tới.
Lúc này nhị tẩu đã rời đi, nàng liền không cố kỵ đi về phía Lệ Nam Khê.
Thấy xung quanh không có người ngoài, Trọng Phương Đình nói nhỏ vào tai Lệ Nam Khê: "Ta nghe ý tứ của tứ tỷ tỷ thì hình như nàng bất mãn với hai nha hoàn mới được đưa đến bên cạnh, muốn tổ mẫu làm chủ đổi hai người khác.
Cũng không biết đại phu nhân có chủ ý gì?"
Lệ Nam Khê lập tức hiểu bảy tám phần duyên cớ tại sao Trọng Phương Đình hỏi như vậy, trầm giọng nói: "Chủ ý của phu nhân ta cũng không biết.
Nhưng hai người kia nhất định phải đi theo, ta tự nhiên không thể nhiều lời."
Trọng Phương Đình nghe ý tứ của nàng, biết chuyện này nàng không cần quan tâm không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thật: "Vốn là tứ tỷ tỷ muốn ta nói với tổ mẫu một tiếng.
Nhưng ta lại nghĩ, chuyện của nàng thì sao ta quản được? Cho nên mới đến xin chủ ý của lục thiếu phu nhân trước."
Lệ Nam Khê cười nói: "Chủ ý của ta không chính xác.
Nhưng nếu ngươi không nhúng tay, không đi quản thì tóm lại sẽ không có chuyện gì."
Trọng Phương Đình lại càng kiên đinh, tự tin hơn, gật đầu nói: "Gần đây ta sẽ không đi Phù Dung uyển."
Lệ Nam Khê có việc phải làm, nên Trọng Phương Đình không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Nhưng thấy Lệ Nam Khê bận rộn, chợt nhớ cách đây mấy ngày Lệ Nam Khê vừa bị bệnh thì cười nói: "Ta không có việc gì để làm, lục thiếu phu nhân thương tiếc phân cho ta một ít chuyện để làm đi thôi, miễn cho ta rảnh rỗi quá chọc thủng ghế."
Tuy nói vậy, nhưng ý tứ muốn giúp đỡ lại biểu lộ rất rõ ràng.
Lệ Nam Khê biết tính tình lục tiểu thư nhiệt tình, cũng không quá khách sáo với nàng, chỉ vài chỗ trong danh sách rồi nói với Trọng Phương Đình: "Lúc bọn nha hoàn dâng trà qua bên kia, ngươi giúp ta xem thử mấy chén trà này có lỗi gì không là được."
Mở danh sách tân khách ra, Trọng Phương Đình liếc mắt xem thì ngạc nhiên nói: "A? Mai nhị công tử và tam công tử cũng tới sao?"
“Ừ.” Lệ Nam Khê trả lời: “Hình như là quốc công gia mời tới.”
"Vậy được rồi.” Trọng Phương Đình cười nói: “Ta còn đang nghĩ Mai nhị công tử thì không có gì, nhưng Mai tam lang bình thường không chịu dự tiệc vậy mà sao lại ở đây.
Hóa ra là thể diện quốc công gia lớn."
Lệ Nam Khê và Trọng Phương Đình khá thân thiết, vì tính tình Trọng Phương Đình hoạt bát ngay thẳng, nên đôi khi hai người cũng thường hay nói giỡn.
Lúc này, Lệ Nam Khê cũng không ngẩng đầu nói: "Lần trước ta đến Hầu phủ, Mai tam công tử cũng đi.
Có thể thấy được, có đôi khi lời đồn rất không đáng tin nha, có thể Mai tam lang cũng thích yến tiệc vui vẻ ăn uống thì sao.
Trọng Phương Đình bật cười, vừa mới nói một câu "lục thiếu phu nhân", còn chưa kịp nói những lời phía sau thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười khẽ.
Một người thong thả chậm rãi bước ra từ phía sau đá Thái Hồ, khẽ nhướng mày, khóe môi mỉm cười, trên tay cầm mặt ngọc bội: "Lục thiếu phu nhân đúng là rất hiểu ta.
Đến giờ ta cũng mới biết chính mình vậy mà lại thích yến tiệc vui vẻ ăn uống."
Lệ Nam Khê không ngờ Mai Giang Ảnh lại đến hậu viện.
Thấy hắn lững thững đi tới, Lệ Nam Khê ngạc nhiên nhìn xung quanh, xác nhận đây chỉ là một góc hẻo lánh trong Ngọc Lan viện, nha hoàn bà tử đi tới đi lui đều không dừng lại đây, lúc này mới có chút rõ ràng là tại sao không ai thông bẩm, cười nói với người nọ: "Bằng không tại sao tam công tử lại tham dự yến tiệc? Trước đây không phải không tham gia sao?"
Mai Giang Ảnh ném ngọc bội lên không trung, một tay bắt lấy, đeo lên hông mình, nói: "Muốn tới thì tới thôi.
Có ý muốn thì dĩ nhiên sẽ đến, lo lắng nhiều đến duyên cớ làm gì."
Trọng Phương Đình cười nói: "Hóa ra Mai tam lang tính tình hiền hòa."
Mai Giang Ảnh không để ý đến nàng, chỉ nhìn Lệ Nam Khê đang ở bên cạnh hỏi: "Ngươi ở đây làm gì? Không bằng nói với ta, ta giúp ngươi?"
Lúc này đã có nha hoàn chú ý đến Mai Giang Ảnh, đi đến hành lễ vấn an.
Trong phòng các tiểu thư nghe nói Mai tam lang đã đến thì đều nhìn qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lệ Nam Khê cảm thấy Mai Giang Ảnh vướng bận nên xua tay nói: "Ngươi ở đây ta còn phiền toái hơn.
Đừng có quấy rầy ta nữa." Sau đó lại nhớ tới một chuyện, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại đến đây? Không phải nên ở phía trước sao?"
"Còn không phải do ngũ tỷ tỷ của ngươi." Mai Giang Ảnh nói xong, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Mặc dù ngũ tiểu thư lớn hơn Lệ Nam Khê một chút, nhưng lại trẻ hơn Trọng Đình Xuyên rất nhiều.
Theo lý mà nói thì ngũ tiểu thư phải là "muội muội" của Lệ Nam Khê, lập tức sửa miệng: "Là ngũ tiểu thư kia tìm nhị ca ta có việc, gọi nhị ca đến.
Hắn thuận tiện mang ta đi cùng."
Lệ Nam Khê nghe xong, trong lòng liền rơi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ sao Trọng Phương Phỉ vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
Tuy là Mai Giang Nghị vẫn chưa đính hôn, nhưng mà Trọng Phương Phỉ đã đính thân, năm sau sẽ xuất giá.
Lúc này nếu xảy ra chuyện gì thì quả thật rất phiền phức.
Nhưng chuyện này Lệ Nam Khê không thể quản, cũng không được quản.
Vì vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói một câu "Ngài cứ tự nhiên" với Mai Giang Ảnh rồi định đi xem đĩa tròn để cơm trưa nay chuẩn bị thế nào.
Mai Giang Ảnh thấy trong phòng các tiểu thư đang lặng lẽ nhìn mình qua cửa sổ, trong lòng rất không kiên nhẫn, xoay người đi vòng qua đằng sau núi giả để hòn đá che khuất thân hình.
Chớp mắt một cái mới phát hiện đã không thấy Lệ Nam Khê.
Mai Giang Ảnh vẫn chưa nói xong, vì vậy tự nhiên không thể bỏ đi như thế này được.
Nhìn xung quanh liền thấy Lệ Nam Khê đang ở đâu, hắn đuổi theo, nhắm mắt đi theo bên người nàng, nói với nàng: "Ngươi biết là ai mời nhị ca ta đến không?"
Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên viết thiếp mời, nhưng thấy hắn hỏi như vậy liền biết vừa rồi ở sau núi giả hắn vẫn chưa nghe thấy nàng với Trọng Phương Đình nói chuyện.
Nghe giọng điệu rất tự đắc của hắn, nàng không nói mình cũng biết, chỉ liệt kê vài cái tên: "Lão phu nhân? Hoặc là có thể là nhị phu nhân."
"Đều không phải.
Căn bản không phải là người của chi thứ hai." Mai Giang Ảnh lắc đầu cười, thấy Lệ Nam Khê quay lại nhìn mình mới nói: "Thiếp mời của nhị ca ta là do quốc công gia viết.
Ngươi nói có kỳ quái hay không? Cũng không biết là có rắc rối gì không?"
Thật ra Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên đã mời mọi người tới, nhưng không hỏi Trọng Đình Xuyên nguyên do.
Nhớ tới hắn và Mai Giang Nghị không quá mức thân thiết, cũng không biết nháo ra một chiêu này là vì chuyện gì.
Nghe Mai Giang Ảnh hỏi như vậy, nàng thuận tiện gật đầu.
Tuy nhiên, nàng vẫn không nhịn được mà phản bác Mai Giang Ảnh: "Kỳ lạ thì kỳ lạ.
Có điều lục gia chàng làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ tùy tâm sở dục một lần, không có nguyên do gì cả, tam công tử không cần phải lo lắng quá nhiều.
Nếu có việc thật thì lúc đó hãy lo lắng cũng không muộn."
Bởi vì trong đang nghĩ đến Trọng Đình Xuyên nên nụ cười của nàng