Kể từ khi Trọng Đình Xuyên nhận chuyện của Trọng Đình Kiếm, không ít lần nhắc đến với những người khác.
Không bao lâu sau tin tức truyền đến tai Lương thị, bà vì chuyện này mà cố ý đi đến chỗ của lão phu nhân khóc lóc kể lể.
"Xuyên nhi luôn đối xử tệ bạc với ta, ta biết.
Nhưng bây giờ hôn sự của Linh nhi có chút trắc trở, hắn không để ý tới.
Huy nhi muốn bái Phạm lão tiên sinh làm môn hạ, hắn cũng không giúp một tay.
Vậy mà lại chỉ giúp Kiếm nhi..." Vẻ mặt Lương thị chua xót nói với lão phu nhân: "Giúp xa không giúp gần, làm gì có đạo lý như vậy.
Cái khác không nói đi, nhưng nếu không phải ta và phụ thân ta, hắn có thể được làm thế tử sao? Chỉ riêng một điểm này, hắn cũng nên nể tình chuyện cũ mà giúp đệ đệ muội muội một tay chứ!"
Lương thị biết mình không khuyên được Trọng Đình Xuyên cho nên dứt khoát tìm lão phu nhân tố khổ.
Trọng lão phu nhân biết tâm tư của Lương thị nhưng trong chuyện này lão phu nhân lại không nghĩ Trọng Đình Xuyên có lỗi: “Hôn sự của Linh nhi thật ra không khó khăn như ngươi nghĩ, hiện tại Nhu nhi đã đi rồi, sự tình vẫn có thể cứu vãn được.
Về phần Phạm lão tiên sinh bên kia, ngươi chết tâm đi."
Lương thị tiến lên phía trước, vội lớn tiếng nói: "Lão phu nhân, công khóa của Huy nhi rất tốt.
Nếu được Phạm lão tiên sinh chỉ điểm, sau này nhất cử đoạt giải nhất cũng không phải không thể."
"Phạm lão tiên sinh không thể không biết chuyện Nhu nhi đã làm!" Lão phu nhân thầm nghĩ bình thường đại nhi tức rất khôn ngoan, tại sao lúc này lại cứ để tâm đến mấy chuyện vụn vặt như vậy: "Tạm thời không nói Nhu nhi có cái tâm tư không tốt thế nào với Tư Tư, chỉ đơn thuần nhìn cách nàng đối xử với Thẩm nhị thiếu phu nhân chắc chắn không thể giấu được Phạm lão tiên sinh bên kia.
Đừng nói là Huy nhi, sợ là đến tôn tử Trọng gia hắn cũng không chịu dạy, đã như vậy ngươi cần gì phải ép buộc? Đừng nói là Xuyên nhi, ta tự mình đi thỉnh người ta cũng không thèm phản ứng!"
Trong lòng Lương thị vốn cũng hiểu đôi chút, bây giờ nghe được tin này, biết được chuyện này sẽ không bao giờ thành, nhất thời trong lòng cực kỳ khó chịu.
Lúc ra khỏi Hương Bồ viện, sắc mặt Lương thị âm trầm như mực.
Ba vị di nương đều ở bên ngoài chờ, nhìn thấy bộ dạng Lương thị như thế cũng không dám thở mạnh, chỉ rũ mắt đi theo phía sau.
Lương thị nhìn từng người các nàng giận không có chỗ phát tiết.
Những người này đều không khiến bà bớt lo, cả đám hài tử các nàng sinh cũng không bớt lo.
Cứ nhìn Trịnh di nương thường ngày thì kính cẩn nhu thuận, bây giờ Nhu nhi chết, nàng càng thêm càn rỡ, ngay cả bộ dạng cung kính bình thường cũng mất đi một nửa, chỉ còn lại phân nửa.
Nhìn thấy Trịnh di nương như vậy, Lương thị có chuyện muốn nói với nàng, nhưng trước khi vẫn hỏi Trương di nương một câu: "Lục thiếu phu nhân đâu?"
"Sáng sớm nay lục thiếu phu nhân đã đến Mai phủ.” Trương di nương nói: “Lúc nãy ta còn thấy nàng phân phó người chuẩn bị xe ngựa.”
Nghe nói Lệ Nam Khê không có trong phủ, Lương thị rốt cuộc cũng nuốt những gì trong lòng vào.
—— Có mấy lời tốt hơn là nên nói trước mặt mọi người.
Nếu đương sự không có ở đó lại tùy tiện nói ra, hiệu quả sẽ có thể bị giảm đi.
Bà nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh di nương, cuối cùng cũng không nói gì mà nói với Trương: "Cho người nhìn chằm chằm, khi nào lục thiếu phu nhân trở về thì báo ta biết."
Trương di nương nhanh chóng đáp lại.
Lúc này Lệ Nam Khê đã đến Mai phủ.
Bây giờ đã là mùa đông, đúng lúc hoa mai ở Mai phủ đang nở.
Mai Giang Uyển sớm đã cho người chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, có mai hoa hương bính, có mân côi tô, còn có quế hoa lật tử cao và đường chưng tô lạc, để nhóm nữ nhi gia vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, rồi cùng nhau thưởng mai.
Không biết là ai đề nghị trước, nói là hôm nay trời lạnh như vậy nên uống một chút rượu làm ấm người lại trợ hứng, còn có thể chơi tửu lệnh.
Mai Giang Uyển sai người đi hâm mấy hũ rượu, nhóm nữ nhi gia đi đến hồ nước bên cạnh Kim Trà viện ngồi, vừa uống vừa ngắm cẩm lý trong ao.
Nhóm nữ tử vui vẻ chơi tửu lệnh, duy chỉ có Lệ Nam Khê ở bên cười nhìn mọi người, chưa từng tham gia.
Lệ Nam Khê không thích uống rượu nên Mai Giang Uyển cho người chuẩn bị một bình trà cho nàng.
Nước trà có chút loãng, vào miệng có mùi thơm thoang thoảng, có chút vị ngọt, khá ngon miệng.
“Ngươi nghĩ trà này pha loãng à?” Mai Giang Uyển vân vê chung rượu, cười nói: “Nói, có phải ngươi nghĩ nó quá loãng đúng không?"
"Cũng được.” Lệ Nam Khê đặt chén trà lên bàn, nói: “Loãng có chỗ tốt của loãng, có thể nếm được nhiều hương vị mà ngươi không phát hiện được trong trà đặc.”
Mai Giang Uyển bật cười, uống cạn rượu trong chung, quay đầu sang núi giả bên cạnh nói: "Tam ca vậy mà thua.
Không phải huynh nói ngay cả muội cũng không thích thì sẽ không ai thích trà loãng sao? Bây giờ Tư Tư đã nói mùi vị không tệ rồi.
Lời thề son sắt lúc đầu của huynh giờ bị phá vỡ phải làm sao hả, hả?"
Từ phía sau núi giả có một người bước ra, dáng người cao ngấy, khí độ phong lưu, mặt mày đều lộ ra ý cười nồng đậm, chính là tam lang Mai gia, Mai Giang Ảnh.
Nhóm nữ tử thấy hắn đều đứng dậy.
Những người không quen hắn tự nhiên tránh đi, còn những người quen biết thì lên tiếng chào.
Mai Giang Ảnh tùy ý gật đầu, nói với Mai Giang Uyển: "Trà là ta pha.
Lúc đầu, muội ngại phương pháp này quá loãng, vì để muội vui nên ta mới nói như vậy.
Bây giờ những gì muội nói quả thật không sai.
Nhưng lục thiếu phu nhân có thể nhận định trà của ta, ta tự nhiên vui mừng khôn xiết.
Ta phải làm sao đây để cảm ơn người đã hiểu được đây?"
Sau đó, hắn thi lễ với Lệ Nam Khê: “Đa tạ lục thiếu phu nhân đã hiểu cho.” Lại nhướng mày với Mai Giang Uyển, nói: “Vậy là được rồi.”
Mặc dù các nữ tử còn lại đều quen biết Mai Giang Uyển, nhưng hầu như chưa từng thấy Mai Giang Ảnh, cho nên đỏ mặt tránh sang một bên, len lén quan sát hắn.
Mai Giang Uyển lôi kéo Chu Lệ Nương và Liễu Bình Lan nói: "Các ngươi xem hắn lại ăn vạ.
Lúc đầu hắn khẳng định chắc nịch, hiện tại không đúng lại không chịu thua.
Ta phải nghĩ cách phạt hắn mới được."
Cả hai người đều biết gần đây nàng thấy tâm trạng Mai Giang Ảnh không tốt nên mới cố tình trêu chọc tam ca nàng.
Thường ngày, Mai Giang Ảnh không chịu đến những nơi đông người, hai ngày trước đó gặp các nàng cũng phớt lờ.
Hiếm khi hắn chịu đến đây cho nên Mai Giang Uyển cố ý tranh cãi với hắn.
Chu Lệ Nương tuy biết ý tứ của bằng hữu, nhưng nàng lại đang vui vẻ ăn trái cây thì bị kéo đến mức làm rớt trái cây.
Nàng nhanh chóng đổi tay cầm lên bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Được.
Ừm...!Bình Lan có rất nhiều cách để Bình Lan nói xem nên xử phạt hắn như thế nào."
Liễu Bình Lan thực sự không dám trêu chọc Mai Giang Ảnh.
Tính tình Mai tam lang không tốt lắm, nói trở mặt liền trở mặt.
Huống chi, hai lần trước đến Mai phủ, Mai Giang Uyển cũng lôi kéo các nàng muốn đùa giỡn với Mai Giang Ảnh một chút, kết quả là bị hắn mặt lạnh đuổi về.
Bây giờ thấy thần sắc Mai Giang Ảnh nhu hòa, Liễu Bình Lan đắn đo cân nhắc nói: "Không bằng phạt hắn chơi tửu lệnh với chúng ta đi?"
Đề nghị này tương đối trung hòa.
Nếu hắn không muốn thì có thể nói là có quá nhiều người hắn không vui, còn nếu hắn đồng ý thì ở đây có nhiều người như vậy, bất luận thế nào bầu không khí cũng sẽ không quá xấu hổ.
Mai Giang Uyển nhìn Mai Giang Ảnh.
Lúc này, Mai Giang Ảnh đang nhìn Lệ Nam Khê, nghe xong thì mỉm cười: "Tửu lệnh thì tửu lệnh.
Mười người các muội cũng không bằng một mình ta."
Lời này cực kỳ ngông cuồng.
Chu Lệ Nương không nghĩ nhiều, cười ha ha nói: "Ý của Mai tam công tử là tửu lượng của ngài tốt hơn chúng ta, cao hơn hẳn mười người chúng ta hay là ngài làm thơ hay, bất luận là lệnh gì cũng có thể thắng cả mười người?"
Mai Giang Ảnh cong môi cười: "Cả hai."
Chu Lệ Nương buồn bực, nhưng chợt nhớ ra đây là Mai tam lang thì nàng hoàn toàn không còn gì để nói.
Lệ Nam Khê thấy bằng hữu của mình bị thua một bậc tất nhiên nhìn không nổi liền nói: "Mai tam lang bản lĩnh cao siêu thắng chúng ta cũng là phải lẽ.
Thường ngày không có Mai tam lang rảnh rỗi, uống rượu rất ít, hành lệnh cũng ít cho nên thua cũng không cần phải quá ảo não.
Đến đây vòng tiếp theo."
Hai cô nương bên cạnh nghe xong liền mỉm cười sát lại nói: "Lục thiếu phu nhân nói rất đúng.
Nếu Mai tam công tử chơi tửu lệnh với chúng ta thì cũng đừng so đo thắng thua quá."
Nữ tử này và Mai Giang Ảnh cũng không được coi là quen biết nhau.
Mai Giang Uyển nghe xong sợ ca ca sẽ tức giận cho nên liên tục lén nhìn hắn.
Nói thật là lúc mới vào thu, tâm tình của tam ca rõ ràng rất tốt, tốt hơn nhiều so với trước kia dễ phát hỏa, còn có dáng vẻ nhịn cười.
Mai Giang Uyển rất thích tam ca như vậy.
Nhưng mấy ngày nay, tâm trạng Mai Giang Ảnh không tốt, lại biến thành vẻ ngoài lạnh lùng như trước đây.
Nàng cũng không thể nói được hắn đột nhiên thay đổi thế này là vì cái gì, cho nên mới muốn mượn tay bằng hữu để hỗ trợ xem thử có thể khiến tam ca vui vẻ lại hay không.
Lệ Nương, Bình Lan và Tư Tư cũng đã từng gặp qua tam ca, cả ba người tính khí đều dễ gần.
Cho dù tam ca có bày ra một chút sắc mặt cũng không sợ ba người các nàng giận.
Nhưng đối với những người khác nàng thật sự không dám đảm bảo.
Cũng may Mai Giang Ảnh đang rũ mắt nhìn xuống không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không quan tâm đến nữ tử đó.
Lúc này Mai Giang Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Mai Giang Ảnh nói: "Vậy được.
Nếu ta quá dứt khoát thì cứ phạt ta chuẩn bị một đĩa hoa quả cho mọi người ăn đi.
Chỉ là không biết mọi người có chịu ăn hay không thôi."
Nữ tử tính tình thẳng thắn lúc trước cười nói: "Tất nhiên là dám ăn, chỉ cần Mai tam lang chịu làm thôi."
Mai Giang Ảnh không trả lời nàng, quay qua hỏi Lệ Nam Khê: "Không biết lục thiếu phu nhân có thể đến giúp ta một tay không?"
Mai Giang Uyển không ngờ Lệ Nam Khê lại bị điểm trúng, vội vàng đứng lên, che nửa người Lệ Nam Khê cảnh giác nói: "Tam ca đừng vì Tư Tư nói thật mà chất vấn nàng."
"Không có." Mai Giang Ảnh thở dài: "Nhìn ta giống như không biết nói lý như vậy sao? Chỉ là ta cũng chưa quen làm thanh long sợ làm hư, lại nghĩ lục thiếu phu nhân chắc là đã ăn không ít nên mới nhờ nàng giúp một tay."
Thanh long là một loại quả phía nam.
Ở Giang Nam cũng cực kỳ hiếm có chứ đừng nói đến kinh thành.
Mọi người vừa nghe thấy có loại trái cây mới mẻ chưa từng được ăn thì rất vui vẻ.
Các cô nương đều háo hức nhìn Lệ Nam Khê, đợi nàng trả lời.
Nếu là trong quá khứ, Lệ Nam Khê nhất định sẽ đi một chuyến này vì mọi người.
Tuy nhiên, sau khi trải qua mọi chuyện, tưởng tượng lại đoạn thời gian Mai Giang Ảnh không có việc gì lại đi theo phía sau nàng lúc ở Cựu Trạch Trọng gia lần trước...
Lệ Nam Khê nghĩ cho dù mình có quen biết với hắn thế nào thì cũng không nên gặp riêng như vậy.
Nàng từ chối nói: "Ta cũng chỉ mới ăn thanh long được một hai lần, cũng không qua quen thuộc.
Nếu ta qua đó nói không chừng còn loạn hơn Mai tam lang tự mình làm."
Yến tiệc lần trước ở Trọng gia, Mai Giang Ảnh đã phát hiện Lệ Nam Khê cực kỳ xa cách và không thân cận.
Lúc này bị nàng từ chối, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng, tuy nụ cười vẫn ở đó, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, chỉ khẽ "ừm" một tiếng rồi gật đầu rời đi.
Mai Giang Uyển nhìn dáng vẻ quạnh quẽ của hắn, thầm kêu lên một tiếng không xong rồi, vội vàng nói một tiếng với bằng hữu rồi đuổi theo.
Một lúc sau liền vòng lại.
Liễu Bình Lan rất lo lắng, nhỏ giọng hỏi vài câu.
Ngay cả Chu Lệ Nương cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhẹ nhàng hỏi nàng thế nào.
Mai Giang Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là có chuyện gì đó, nhưng giống như không có chuyện gì.
Ta cũng không hiểu được." Sau đó bĩu môi: "Hắn nói hắn không sao, ta cứ coi như hắn không có chuyện gì là được.
Đúng là có có lòng tốt nhưng không được hồi đáp mà.” Nói rồi liền oán giận đứng lên.
Hóa ra vừa rồi nàng hỏi thăm Mai Giang Ảnh có chuyện gì thì bị hắn khiển trách mấy câu.
Lệ Nam Khê cười nói: "Nếu tâm tình hắn không tốt, ngươi cứ để hắn yên tĩnh một chút là được rồi.
Nói không chừng mấy ngày nữa là không có việc gì nữa."
"Không đâu." Mai Giang Uyển lo lắng nói: "Tư Tư, ngươi không biết tam ca của ta thường ngày rất thoải mái, nhưng có chuyện gì hắn cũng nhất định giữ trong lòng.
Hắn không nói, chúng ta không có cách nào biết được, cũng không giúp gì được cho hắn.
Chỉ có thể đứng nhìn hắn đau khổ."
Nói đến đây, Liễu Bình Lan nhớ đến một việc, hỏi Mai Giang Uyển: "Ta nhớ lúc nhỏ ngươi có kể cho ta một chuyện, nói là tam ca của ngươi khổ tâm trồng một chậu hoa, hắn rất thích nó.
Kết quả là tất cả hoa của hắn lại bị mèo của nhị ca ngươi ăn mất.
Hắn vì chuyện này mà bị bệnh cả một mùa đông mới chuyển biến tốt, có đúng không?"
“Đúng vậy.” Mai Giang Uyển nói: “Ban đầu hắn không nói là có chuyện gì, chúng ta cũng không biết.
Sau này, cũng là nhị ca vô tình nhớ ra, chúng ta mới biết được tại sao hắn lại bị bệnh."
“Nhưng mà cho dù các ngươi biết được cũng đâu giúp được hắn.” Chu Lệ Nương cầm một trái mới chậm rãi ăn ăn, rồi chậm rãi nói: “Hoa đó cũng không về được.
Dù có lấy một chậu mới cũng không phải nó.
Hắn vẫn phải tự mình nghĩ thông."
Mai Giang Uyển biết nàng nói là sự thật, nhưng vẫn không khỏi thở dài.
Vì ba người xúm lại nói chuyện khá lâu nên những cô nương bên cạnh đều tản ra đi chơi với nhau.
Mai Giang Uyển đã cảm thấy thoải mái hơn, vội vàng đến bắt chuyện với mọi người cùng nhau chơi.
Đợi đến khi mọi người đã đông đủ, nàng mới phát hiện Lệ Nam Khê đang ngồi bên cạnh mình, cầm một chén trà uống, chỉ là nước trà đã đổi.
Mai Giang Uyển kỳ quái nói: "Không phải Tư Tư vừa nói trà của tam ca uống ngon sao? Sao không uống?"
“Không dám uống nữa.” Lệ Nam Khê cười xua tay: “Chỉ vì ta khen vài câu đã xảy ra chuyện, nếu uống thêm lại nói ra cái gì, e rằng sẽ rất phiền phức.
Ta vẫn nên uống trà bình thường thôi."
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh liền hiện lên một thân ảnh nguyệt sắc.
Một chiếc đĩa nặng nề đặt lên bàn đá trước mặt mọi người, phát ra tiếng động khó chịu.
Trong đĩa là những miếng thanh long được xếp gọn gàng.
“Thì ra là không xem trọng trà của ta.” Mai Giang Ảnh cụp mắt nói: “Ta còn tưởng lục thiếu phu nhân là người không xa cách.
Bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy.”
Dù Mai Giang Uyển đang bênh vực tam ca nhưng cũng phải xem tình hình.
Bây giờ thấy hắn trước mặt mọi người nói điều Lệ Nam Khê như vậy liền lập tức khó chịu, vặn lại: "Tam ca sao lại nói vậy? Tư Tư chọc gì huynh? Huynh không vui cũng không cần khiến mọi người không vui theo."
Mai Giang Ảnh liếc mắt nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cúi đầu nhìn chén trà không lên tiếng.
Mai Giang Ảnh cười lạnh một tiếng, dứt khoát quay người đi.
Mai Giang Uyển tức giận dậm chân, chỉ vào bóng lưng Mai Giang Uyển nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư đừng để ý đến hắn.
Hắn điên rồi."
Liễu Bình Lan và Chu Lệ Nương vội vàng kéo Mei Mai Giang Uyển ngồi xuống, khuyên nhủ: "Tam ca ngươi tính tình vốn là như vậy, hỉ nộ vô thường, tức giận cũng là bình thường.
Trước kia hắn cũng không ít lần bày mặt lạnh cho chúng ta xem ngươi không nhớ à?"
"Giang Uyển đúng là bất công!” Chu Lệ Nương lại hét lên: “Lúc chúng ta bị Mai tam lang chặn họng nàng cũng lại không một cây, chỉ nói Tính tình tam ca vốn là như vậy, đừng để ý đến hắn. Bây giờ hắn bày sắc mặt cho Tư Tư xem thì ngươi nói hắn điên, còn thay Tư Tư nói chuyện.
Quả nhiên là bất công vô lương tâm."
Giọng của Chu Lệ Nương không hề nhỏ.
Các cô nương vừa rồi còn vì Mai tam lang âm tình bất định mà kinh hãi không dám lên tiếng, bây giờ nghe nói thì đều bật cười.
Trong lúc nhất thời bầu không khí dịu xuống.
Mai Giang Uyển vội vàng chào hỏi khách nhân, chuẩn bị chia thanh long.
Chu Lệ Nương nhìn Lệ Nam Khê, muốn nói lại thôi, cầm trái cây xong lại không muốn ăn.
Liễu Bình Lan nhìn Lệ Nam Khê vẫn rũ mắt không nói gì, liền kéo nàng sang một bên nói: "Lệ Nương nói chuyện không biết nặng nhẹ ngươi cũng biết.
Chúng ta cũng biết tỷ tỷ ngươi ở Hầu phủ xảy ra chuyện, biết tâm tình ngươi không tốt.
Giang Uyển ở trước mặt Mai tam lang bảo vệ ngươi là sợ ngươi càng thêm khó chịu.
Còn chúng ta thật ra đều không quan trọng."
Lệ Nam Khê kỳ thực đã sớm nhìn ra Chu Lệ Nương cố ý nói như vậy.
Người khác không dám đảm bảo nhưng lòng của tiểu tỷ muội nàng vẫn biết, nàng không có ý xấu.
Vừa rồi nàng chỉ đang suy nghĩ một chuyện nên ngẩn người thôi.
Suy nghĩ một chút, bằng hữu vì nàng lo lắng cũng là vì muốn nàng được vui vẻ.
Hôm nay tâm tình nàng không tốt nên cũng không giải thích nhiều.
“Ta biết nàng không cố ý làm vậy.” Lệ Nam Khê mỉm cười nhìn bộ dạng nuốt không trôi của Chu Lệ Nương, nói với Liễu Bình Lan: “Nhưng mà ngươi đừng nói cho Lệ Nương, để nàng khó chịu trong lòng mà ăn không vô."
Liễu Bình Lan nghe xong thì che miệng cười: "Tư Tư nói đúng.
Lệ Nương gần đây đẫy đã lên không ít, nên ăn ít đi một chút."
Ban đầu Chu Lệ Nương vẫn còn khẩn trương sợ Lệ Nam Khê tức giận.
Bây giờ thấy hai tiểu tỷ muội nhìn nàng cười trộm, nhất thời hiểu được.
Nàng vờ tức giận bước tới, vừa mới tới thì nghe được một câu cuối cùng của Liễu Bình Lan, nhất thời mặt mày hung dữ nói: "Thật tốt nha, ta cho các ngươi dọa ta.
Đợi lát nữa chia thanh long xong cẩn thận ta giành hết của các ngươi!"
Lệ Nam Khê đứng dậy, vừa lùi lại phía sau vừa nói: "Bình Lan là vì muốn tốt cho ngươi, muốn ngươi ăn ít để gầy đi một ít.
Vậy mà ngươi lại uổng phí khổ tâm của nàng." Dứt lời liền trốn phía sau Liễu Bình Lan.
Chu Lệ Nương cười mắng một câu "Ngươi đúng là hư hỏng" rồi chạy tới đuổi theo nàng.
Ba người náo loạn một hồi thì thanh long đã được chia vào các đĩa nhỏ.
Đúng lúc Mai Giang Uyển đi chào hỏi mọi người xong thì mang lên để lên bàn bên cạnh ăn.
Không biết có phải do vừa rồi uống nhiều trà quá hay không, hay là do bị Chu Lệ Nương truy đuổi một lúc mà dạ dày của Lệ Nam Khê không khỏe.
Đến lúc ngồi xuống, nhìn hoa quả trước mắt nhưng Lệ Nam Khê vẫn không hề có một chút cảm giác