Lệ Nam Khê nghe xong hắn trả lời thì thực sự dở khóc dở cười: "Bây giờ làm gì đã có động tĩnh."
“Không có?” Trọng Đình Xuyên trầm ngâm nói: “Không phải đã trong này rồi sao?"
Nghe hắn nói, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người chỉ vào bụng của mình: "Bằng phẳng, chàng thấy không? Nó còn nhỏ, nhỏ như vậy thì có thể có động tĩnh gì?"
Lúc ở chỗ tỷ tỷ, nàng nghe Thẩm phu nhân nói phải tới bốn, năm tháng mới cảm nhận được, bây giờ còn quá sớm.
Tuy nàng đã nghiêm túc nói nhưng Trọng Đình Xuyên vẫn có chút mong đợi hỏi: "Có lẽ là có, nhưng vì quá nhỏ nên mới không phát hiện ra thôi."
Lệ Nam Khê thấy có nói hắn cỡ nào hắn cũng không thông được liền muốn tiếp tục đi ngủ.
Thái độ của nàng đã biểu lộ tất cả, Trọng Đình Xuyên thầm thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này, đỡ nàng dậy: "Trước ăn một chút đã, đừng để đói bụng."
Nhắc đến chuyện ăn uống, Trọng Đình Xuyên đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Nghe nói hôm nay Lệnh Nguyệt và những người khác tới đây? Làm sao, có quấy rầy nàng không?"
"Không có.
Hai huynh muội các nàng đều rất nghe lời, hơn nữa có ngũ gia giúp ta quản bọn hắn, hoàn toàn không có việc gì."
Lệ Nam Khê trả lời xong thì bắt đầu cho dọn lên thức ăn lên, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Nàng kể lại cảnh bọn hài tử chơi đùa, còn nói có Trọng Đình Phàm ở bên cạnh giúp một tay.
Trọng Đình Xuyên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói một hai câu, nghe nàng nhắc đến "Bởi vì thấy bọn hắn ăn ngon nên ta cũng ăn được nhiều hơn", vẻ mặt của hắn rốt cuộc cũng buông lỏng.
“Nàng thích dùng bữa với bọn chúng sao?” Hắn làm bộ lơ đãng hỏi, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Lệ Nam Khê không ngước mắt lên nhìn, cũng không để ý đến vẻ mặt của hắn, chỉ thuận miệng đáp: "Đúng vậy, ăn cùng nhau thì vui vẻ hơn là ăn một mình một chút.
Trước đây ở nhà, ta đều ăn chung với tỷ tỷ.
Trọng Đình Xuyên cân nhắc nói: "Quan hệ của nàng với Thẩm nhị thiếu phu nhân rất tốt sao?"
"Ừ."
Lệ Nam Khê nói xong liền thuận miệng nói sang chuyện khác.
Đến lúc dùng bữa xong, nàng lại nghe thấy Trọng Đình Xuyên đột nhiên nói: "Nếu ở chung với bọn hắn có thể khiến nàng ăn nhiều hơn một chút thì sau này nàng cứ thường xuyên gọi bọn hắn tới đây đi, Trọng Lệnh Bác tới hay không cũng được nhưng Trọng Lệnh Nguyệt tính tình không tệ, nàng có thể thường xuyên gọi tiểu nha đầu đó tới."
Thấy nàng lấy khăn lau khóe môi xong, hắn lại nói: "Tốt xấu gì cũng có bạn mà."
Lệ Nam Khê biết hắn đây là vì để nàng ăn nhiều hơn, dù sao thì bây giờ nàng cũng cần phải bổ sung nhiều hơn nữa, nhưng hết lần này đến lần khác cơ thể lại cảm thấy khó chịu, ăn không ngon miệng, vì vậy liền cười nói: "Được, miễn là lục gia không chê ta phiền phức là được rồi."
Trọng Đình Xuyên cười nhẹ: "Nàng là tốt nhất."
Sau khi hai người tắt đèn đi ngủ, Trọng Đình Xuyên lại nhích tới gần, đặt tay lên bụng nàng, muốn sờ thử nhưng lại sợ mình không khống chế được lực đạo sẽ làm tổn thương tiểu tử kia nên cuối cùng chỉ dám chạm nhẹ một cái rồi thu tay lại.
Lệ Nam Khê nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc không thể giải thích được, cũng không thể nói đó là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ thận trọng của hắn khiến nàng không thoải mái lắm.
Nàng quay người lại đối mặt với hắn, đưa hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, vùi mặt vào lòng ngực của hắn, thì thầm: "Nó không yếu ớt như vậy đâu, chàng sờ một chút cũng không sao." Dứt lời lại cười: "Chỉ là chàng có đụng cũng không cảm thấy được gì."
Trọng Đình Xuyên nghe nàng ôn nhu nhỏ nhẹ nói xong, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp.
Sau lại nghe được một câu kia của nàng mới hiểu được nàng là đang nhạo báng hành động của hắn lúc hắn vừa trở về.
Hắn hôn thật mạnh lên trán nàng, trầm thấp cười nói: "Đừng sờ soạng.
Sờ nữa sẽ không ngủ được đâu."
Lệ Nam Khê không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?"
Hắn cầm tay nàng đè vào bụng dưới, khàn giọng nói: "Thật sự không ngủ được."
Trương lão thái y nói trước khi thai nhi ổn định thì ba tháng đầu cái gì cũng không được làm...
Lệ Nam Khê đỏ mặt thu tay lại, nhẹ giọng "Nga" một tiếng, cũng không biết phải làm sao chỉ có thể đưa tay ôm eo hắn, không dám lộn xộn nữa.
Trọng Đình Xuyên nhìn nàng xấu hổ thì bất đắc dĩ cười khẽ, kéo nàng vào lòng rồi ôm chặt lấy.
“Ngủ đi.” Hắn cúi người nhẹ nhàng hôn nàng một cái: “Ngủ nhiều tốt cho sức khỏe."
Lệ Nam Khê vốn đã rất mệt, tuy buổi chiều đã ngủ bù nhưng vẫn không hết mệt mỏi, nghe xong lời này liền đáp ứng, trong chốc lát liền chìm vào mộng đẹp.
Buổi sáng vừa thức dậy, Lệ Nam Khê liền nghe được tin ngày hôm qua chi thứ hai cãi nhau túi bụi, có người nói còn đánh nhau, không biết là ai bị thương chỉ nghe thấy tiếng ai la hét bên kia.
Quách ma ma nghe bọn nha hoàn ở bên kia nói chuyện liền chạy tới đuổi các nàng đi làm việc: "Người nào người nấy chỉ biết ở đây nói chuyện phiếm, cẩn thận bị nhị phu nhân biết các ngươi nói huyên thuyên!"
Kim Trản cười nói: "Quách ma ma biết thiếu phu nhân sẽ không trừng phạt chúng ta, cho nên mới mang nhị phu nhân ra.
Ngài không sợ ầm ĩ đến chỗ nhị phu nhân sao?"
“Không biết lớn nhỏ.” Quách ma ma cười mắng nàng một câu rồi bảo các nàng giải tán, ai làm việc nấy.
Có điều không bao lâu sau Lệ Nam Khê liền biết được chân tướng sự việc, bởi vì Thạch Trúc uyển tiếp đón một vị khách.
Lúc Trọng Phương Đình mới tới cổng Thạch Trúc uyển, nàng vẫn còn hơi thấp tha thấp thỏm, không biết mình có nên vào hay không, nhưng đến khi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong viện, nhìn thấy Lệ Nam Khê đang cười thập phần hiền hòa, cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm đi tới bảo người thông bẩm.
Lệ Nam Khê không ngờ sẽ gặp nàng lúc này, nghe xong liền sai người mời nàng vào nhĩ phòng.
Lúc đầu hai người chỉ tùy ý nói chuyện đông chí hôm qua, nhưng một chén trà qua đi, Trọng Phương Đình rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nói ra mọi chuyện.
"Mong lục thiếu phu nhân giúp ta phân xử." Trọng Phương Đình cầm khăn lã chã chực khóc: "Di nương ta chiếu cố phụ thân nhiều năm như vậy, có thể xem như là tận tâm tận lực, có chỗ nào là không tốt? Vậy mà ông ấy không nói lời nào liền đánh liền mắng bà ấy...!Thật đúng là vô lương tâm!"
Trọng Phương Đình là nữ nhi thứ xuất của chi thứ hai, bình thường tính tình vui vẻ hoạt bát, tâm địa cũng tốt, chưa bao giờ nói nặng ai cái gì.
Ai ngờ bây giờ vừa mở miệng liền chỉ trích Trọng nhị lão gia.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng nghe vậy liền vội vàng cúi đầu, cẩn thận bưng điểm tâm, trái cây lên.
Kim Trản hầu hạ bên người Lệ Nam Khê thấy cảnh này liền đuổi nhóm nha hoàn ra ngoài, chỉ lưu lại một mình nàng đứng hầu hạ trong phòng.
Lệ Nam Khê cầm chén trà đưa cho Trọng Phương Đình, hỏi: "Lục muội muội là đang nói chuyện gì? Hôm qua ta đi ngủ sớm, chưa từng nghe nói qua."
"Phụ thân đánh di nương, nói là di nương đối xử với Sam nhi không tốt." Nói đến đây Trọng Phương Đình không khỏi rơi lệ, kể lể: "Nhưng căn bản là di nương không hề đánh Sam nhi, chúng ta cũng không biết tại sao trên người hắn lại có vết bầm.
Lúc phụ thân hỏi đến, hắn một mực chắc chắn là do di nương làm, phụ thân liền nổi giận rồi, rồi..."
Nói xong nàng lại bật khóc.
Thân mẫu của Trọng Phương Đình là Mã di nương, cũng chính là người chăm sóc Trọng Đình Sam.
Bây giờ hắn được ghi dưới danh nghĩa Mã di nương, bình thường Trọng nhị lão gia cũng để cho hắn đi theo bà.
Ai có thể nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lệ Nam Khê không có ấn tượng sâu sắc gì với Mã di nương, bởi vì Từ thị không giống như Lương thị.
Lương thị thích hễ bà ta đi đến đâu thì cũng phải dẫn theo mấy di nương để hầu hạ bên cạnh, mà Từ thi lại rất ít khi để di nương theo sát mình.
Lệ Nam Khê tổng cộng không gặp Mã di nương được mấy lần, càng không nói đến là nói chuyện với bà.
Nhưng xem tính tình của Trọng Phương Đình thì Mã di nương cũng không phải là một người khó ở chung.
Lệ Nam Khê an ủi: "Ngươi không cần lo lắng.
Nếu đã không làm thì nhất định còn cứu vãn được.
Chỉ cần điều tra rõ sự tình rồi nói cho nhị lão gia biết là được rồi."
Ban đầu Trọng Phương Đình quá đau lòng nên mới bật khóc thành tiếng, nhưng bây giờ đã nói hết được muộn phiền trong lòng, nàng cũng hơi bình tĩnh lại.
Nàng cầm khăn lau khóe mắt: "Sẽ không được đâu.
Tra thế nào đây? Không được ích lợi gì."
Dứt lời, không đợi Lệ Nam Khê mở miệng, nàng đã lẩm bẩm nói: "Chuyện này là do nữ nhân họ Mạnh kia nói với phụ thân.
Mặc dù mẫu thân cũng nói giúp di nương nhưng phụ thân lại không chịu nghe, chỉ nghe lời nữ nhân kia." Nói đến đây nàng càng bi phẫn: "Di nương nói thế nào cũng không nghe, còn nữ nhân kia tùy tùy tiện tiện thì hắn lại tin tưởng.
Cũng không biết phụ thân nghĩ gì nữa!"
Lệ Nam Khê không ngờ sự tình lại tới mức này, nếu nói Trọng nhị lão gia bất công thì cái này cũng quá mức đi.
Nàng không biết phải khuyên thế nào mới tốt, dù sao loại chuyện này người ngoài có nói nhiều cỡ nào đi nữa cũng vô dụng, cho nên nàng chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Trọng Phương Đình mới bình tĩnh lại một chút, tâm tình cũng không còn kích động nữa, Lệ Nam Khê sai người đem nước đến cho nàng rửa mặt.
Thu thập mọi thứ xong xuôi, Trọng Phương Đình lại trở lại như dáng vẻ ban đầu, nếu không phải đôi mắt nàng vẫn đỏ hoe thì không thể nhìn ra vừa rồi nàng đã khóc.
“Đa tạ lục thiếu phu nhân.” Tuy nàng vẫn tươi cười như thường ngày, nhưng thỉnh thoảng lại cắn môi, thậm chí còn lộ ra một chút khổ sở, thương tâm: “Thật là làm phiền ngươi rồi.
Mấy chuyện này ta cũng không biết phải tâm sự với ai, nhưng giấu trong lòng quả thật quá khó khăn cho nên...!thực là quấy rầy!"
Những chuyện đó tuyệt đối không thể nhắc tới trước mặt người của chi thứ hai, còn đại phòng thì lúc đầu nàng và Trọng Phương Nhu cũng rất thân thiết, nhưng về sau...!mà những chuyện sau này không nhắc tới thì tốt hơn.
Tìm tới tìm lui khắp phủ thì đúng là nàng chỉ có thể tìm được Lệ Nam Khê để nói chuyện.
Đầu tiên tất nhiên là bởi vì chuyện này không hề liên quan đến Lệ Nam Khê, thứ hai là vì vị lục thiếu phu nhân này kín miệng, tính tình cũng nhã nhặn, sẽ không đi nói loạn những thứ nàng đã kể.
Lệ Nam Khê biết Trọng Phương Đình chỉ là đang tìm người để nói chuyện, vì vậy liền sai người mang cho nàng một chén trà mới, kéo cô ngồi xuống ghế: "Không sao đâu.
Muộn phiền trong lòng nói ra vẫn tốt hơn, nếu không thì tâm trạng nhất định sẽ bị mấy cái phiền lòng này làm cho không thoải mái."
Trọng Phương Đình cảm kích cười cười, cầm lấy chén trà cẩn thận uống một chút.
Không bao lâu chén trà đã uống cạn, nàng cũng đứng dậy cáo từ.
Thấy Lệ Nam Khê đứng dậy tiễn nàng, Trọng Phương Đình liền ngăn cản không để nàng đi.
"Lục thiếu phu nhân xin dừng bước." Trọng Phương Đình nói: "Vốn là ta quấy rầy ngươi, làm sao ta có thể để ngươi đi ra ngoài tiễn ta được.
Nếu vậy, nếu như vậy -"
Câu kế tiếp nàng có chút khó mở miệng.
Nhưng Lệ Nam Khê hiểu được, mỉm cười: “Nếu người ngoài hỏi ta, ta sẽ nói lục tiểu thư nghe nói hoa chỗ ta đẹp nên cố ý đến đây xin vài đóa." Dứt lời, nàng liền đưa một ít hoa tươi mới hái buổi sáng cho Trọng Phương Đình.
Trọng Phương Đình ngây người ra, một lúc sau mới cầm lấy bó hoa, chân thành nói: "Đa tạ."
“Không có gì.” Lệ Nam Khê gọi Thu Anh đến, bảo nàng đưa Trọng Phương Đình ra ngoài.
Mất một lúc khá lâu Thu Anh mới trở lại.
Quách ma ma hỏi nàng: "Sao lâu vậy? Lục tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có.
Lục tiểu thư mới vừa ra khỏi viện liền rời đi, còn thiên ân vạn tạ nói lục thiếu phu nhân là người tốt.
Chỉ là nàng lại không biết nên cám ơn lục thiếu phu nhân thế nào." Thu Anh thấy Lệ Nam Khê có ở bên cạnh liền thuận tiện nói: "Lục tiểu thư nói không thể nói nhiều lời cám ơn thiếu phu nhân, nhưng lòng tốt của thiếu phu nhân nàng đều ghi tạc trong lòng, nhất định không phải người vong ân phụ nghĩa."
Quách ma ma cười: "Nàng ở trước mặt thiếu phu nhân thì nói không nên lời, còn trước mặt ngươi lại nói rất nhiều nha."
Thu Anh nói: "Đó là lục tiểu thư biết ta được hầu hạ trước mặt lục thiếu phu nhân nên mới mượn miệng ta nói cho thiếu phu nhân biết." Nàng lại chuyển hướng sang Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân quả nhiên không ngoài dự đoán của ngài.
Trịnh di nương lại đến nữa rồi."
Từ lần trước bị Lương thị dẫn theo Trương di nương và Trịnh di nương chặn giữa đường, Lệ Nam Khê chỉ điểm cho Trịnh di nương mấy câu, lại nói với nha hoàn bên cạnh mình là Trịnh di nương có thể sẽ tới.
Lệ Nam Khê hỏi: "Bà ấy nói gì?"
“Nói rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân, muốn yết kiến thiếu phu nhân một lần.” Thu Anh nói: “Chung ma ma đúng lúc cũng ở cửa viện, nô tỳ và bà ấy đều mời Trịnh di nương trở về, không cho bà ấy vào trong."
Trước đây Lệ Nam Khê đã phân phó các nàn, nếu Trịnh di nương đến gần đây thì đừng cho người vào, chỉ cần mời trở về là được.
—— Sự việc của Trọng Phương Nhu cũng đã xảy ra rồi cho nên không thể xem như nó chưa từng xảy ra.
Dưới tình hình hiện tại, thà rằng nàng không gặp Trịnh di nương.
Hôm nay nàng vốn định về Lệ gia một chuyến, trước đây cũng đã từng nói qua với các ca ca.
Mặc dù có thai là chuyện ngoài ý muốn nhưng đến lúc này mà không đi thì không tốt.
Mặc dù đã định đợi đến khi mặt trời ló dạng, thời tiết ấm hơn một chút rồi mới ra cửa, nhưng vì Trọng Phương Đình đến làm trì hoãn một chút thời gian nên khi Lệ Nam Khê đi ra đã hơi trễ.
Trọng Đình Xuyên sớm đã biết Lệ Nam Khê chuẩn bị về nhà mẹ đẻ một chuyến, sợ xe ngựa xóc nảy quá sẽ làm tổn thương đến Lệ Nam Khê, hắn liền sai người lót thêm hai tấm nệm bằng gấm thật dày, lại đặc biệt căn dặn xa phu đi đường phải cẩn thận, thà chậm một chút cũng không được đi nhanh đến lúc gặp phải những hố to, đá tảng cũng tránh được, miễn cho xe ngựa bị rung lắc dữ dội.
Xa phu và tùy tùng vốn là những binh sĩ trong quân doanh của Trọng Đình Xuyên, kể cả Thường Khang, Thường Phúc bên cạnh bọn họ đều là lần đầu tiên chứng kiến lão đại huyên thuyên không dứt như vậy.
Cuối cùng vẫn là Vạn Toàn không nhịn được nữa, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hắn, nói: "Gia, còn không đi sợ là sẽ muộn mất."
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới thập phần không yên lòng rời đi, có điều hắn vẫn lưu Thường Khang lại bảo hộ Lệ Nam Khê trở về Lệ gia.
Lệ Nam Khê không ngờ Thường Khang cũng sẽ đi theo.
Thành thật mà nói, trong tứ hộ vệ nàng xa lạ nhất chính là Thường Khang trầm mặc ít nói này.
Trước khi thành thân, thậm chí nàng còn chưa từng thấy hắn, mà sau khi thành thân, nàng cũng chỉ thấy hắn chứ chưa từng nói với hắn câu nào.
Bây giờ có một người như vậy cưỡi ngựa bên cạnh bảo vệ nàng, nàng có chút không được tự nhiên.
Nhưng nghĩ đến đây là Trọng Đình Xuyên cố ý an bài cho nàng, nàng dần dần cũng quen.
Lúc đến Lệ phủ thì đã gần trưa.
Lệ Vân Khê đã đợi rất lâu, mới đầu hắn cứ một canh giờ lại chạy ra ngoài ba lần, rất sợ không thể đích thân đón muội muội về nhà.
Mãi sau này đi mấy chuyến vẫn không thấy bóng dáng người đâu, hắn liền dứt khoát cầm một quyển sách vùi ở chỗ gác cửa, vừa đọc vừa chờ.
Vì vậy, người gác cổng vừa hô một tiếng "Thất cô nãi nãi đã trở về" không được bao lâu, Lệ Vân Khê đã lập tức xuất hiện bên cửa, mỉm cười nhìn chiếc xe ngựa vừa đi vào.
Lệ Nam Khê không ngờ lại có thể gặp được nhị ca sớm như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng muốn xuống xe.
Quách ma ma vội vàng bước tới đỡ nàng, không nhịn được kêu "thiếu phu nhân cẩn thận", thận trọng đỡ nàng bước xuống bệ để chân.
Lệ Vân Khê thấy vậy thì sờ cằm nói: "Không hổ là quốc công phu nhân, phô trương không giống người khác.
Lúc nhỏ tiểu muội đều nhảy xuống đất, bây giờ lại cần phải có người đỡ xuống rồi."
Vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được bên cạnh dường như có một lưỡi đao vút qua lạnh cả người, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một võ quan cầm bội kiếm đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lệ Vân Khê sờ mũi một cái, đến trước mặt Lệ Nam Khê nói nhỏ: "Người đó là ai, hung dữ như vậy?"
“Thường Khang.” Lệ Nam Khê nhìn theo hướng hắn nói: “Một trong bốn vị Thường đại nhân.”
“Ồ.” Lệ Vân Khê gật đầu nói: “Còn không bằng ở chung với Thường Thọ.”
Lệ Nam Khê thầm nói trong lòng Thường Thọ cũng không phải loại người dễ chung đụng, nhìn hắn cười híp mắt nhưng thật ra trong bụng đều là ý nghĩ xấu xa, Thường Phúc không biết đã bị Thường Thọ ám toán bao nhiêu lần rồi.
Nhưng chuyện này nàng không cần phải nói chi tiết với Lệ Vân Khê.
Huynh muội hai người cùng nhau đến Hải Đường uyển của lão phu nhân.
Trên đường, Lệ Vân Khê nói với Lệ Nam Khê một chuyện: "Tổ mẫu bị bệnh nhưng không có chúng ta nói cho các ngươi biết."
“Bị bệnh?” Lệ Nam Khê vô cùng kinh ngạc: “Từ khi nào? Có nghiêm trọng không?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ho khan đã mấy ngày rồi mà không thấy đỡ." Lệ Vân Khê nói, thanh âm từ từ trầm xuống: "Từ khi biết chuyện Trúc nhi sinh non là cứ như vậy."
Lệ lão phu nhân tuy không nói ra nhưng trong lòng thật ra vẫn rất nhớ bọn hài tử.
Từ khi nghe nói Lệ Trúc Khê sinh non, không giữ được hài tử, trong lòng đã rất lo lắng, ngay đêm hôm đó liền nhiễm phong hàn.
Mặc dù sau đó phong hàn cũng khá hơn nhưng vẫn ho khan hoài không đỡ.
Nghe xong Quách ma ma có chút lo lắng, nói nhỏ với Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đến đó có tiện không?"
Ngụ ý là Lệ Nam Khê bây giờ đang mang thai, nếu mắc bệnh sẽ không tốt, bà muốn khuyên Lệ Nam Khê trước cứ tạm thời tránh gặp mặt lão phu nhân.
Mặc dù biết bà đang suy nghĩ cho mình, nhưng Lệ Nam Khê nghe xong vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, dù sao cũng là tổ mẫu của nàn.
Nhưng nghĩ đến xưa nay Quách ma ma vẫn luôn tận tâm tận lực, cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không có trách mắng bà, chỉ nói : "Không sao, chỉ một lát thôi không có việc gì."
Lệ Vân Khê nghe trong