Sổ Tay Tâm Lý Tội Phạm

Chương 19


trước sau

Bức thư thứ mười sáu: Có một số việc nếu không làm thì sau này sẽ hối hận.

Sáng sớm hôm sau Sherry liền đem bức thư đã viết xong gửi đi, vì trong tiềm thức cô mong Reid có thể mau chóng nhận được bức thư và cũng hy vọng rằng những lời của mình sẽ giúp anh ấy một chút.

Trụ sở chính của BAU (Quantico).

Reid nhìn Elle bị Hotch gọi vào văn phòng, vẻ mặt ưu sầu. Anh rất lo tâm trạng của Elle có chút không ổn định. Sau khi đối mặt với cuộc nói chuyện nghiêm túc của Hotch, trạng thái của Elle có lẽ sẽ trở nên kích động hơn và có thể rất khó giải quyết được mâu thuẫn trong tâm lý của cô ấy. Lo lắng quá mức khiến Reid không thể đọc nổi cả những cuốn sách yêu thích của mình nữa. Anh nhìn thẳng về phía văn phòng của Hotch.

Tiếng sập vang dội khiến mọi người đều bị thu hút nhìn qua đây. Anh thấy Elle vội vã bước ra văn phòng. “Tất cả là do cậu.” Sắc mặt cô ấy quả nhiên không tốt, Reid đang do dự xem có nên đi đến nói vài lời với cô ấy không thì bị gọi lại. “Chào anh, Tiến sĩ Reid, đây là thư của anh.”

“Được, cảm ơn anh.” Reid nhận lấy bức thư, vừa nhìn tên người gửi thì tâm trạng đã có phần được xoa dịu. Lần này Sherry hồi âm rất nhanh. Anh ngồi lại bàn làm việc mở phong bì ra.

“Gửi Spencer,

Trước hết, cảm ơn lời chúc sinh nhật của anh. Anh đúng là người chúc tôi sớm nhất đó. Tôi cũng đã nhận được món quà sinh nhật. Tôi không ngờ tay nghề anh lại tốt như vậy. Tôi rất thích chiếc khăn :). Phong cảnh Ohio trông rất tự nhiên lại tráng lệ nữa. Tôi đã dán những tấm bưu thiếp ấy lên tường rồi.

Gần đây thị lực của bà Reid bị giảm một chút vì vậy để bảo vệ mắt bà ấy tốt hơn, tôi đã bắt đầu học cách của anh, khi bà ấy muốn đọc sách thì sẽ đọc chậm cho bà ấy nghe. Tôi hy vọng bà ấy cũng có thể khống chế được ham muốn đọc sách của mình vào buổi tối.

Về những chuyện anh nói ở cuối thư, nói như thế nào thì tôi cũng không rõ tình huống cụ thể nhưng tôi biết, có một số việc nếu không làm gì đó thì sẽ hối hận. Đôi khi anh nghĩ một việc có kết quả được định trước và bắt đầu lo lắng do dự xem có nên can thiệp không, nhưng đến khi anh nhìn lại thì anh sẽ phát hiện trong lúc mình do dự, anh đã không làm bất cứ điều gì cả. Kết quả đương nhiên cũng có khả năng trở thành điều mà anh không muốn nhìn thấy.

Hiện tại, tâm trạng của bạn anh đã bắt đầu không ổn định. Có thể cô ấy không muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình nhưng cô ấy sẽ không bao giờ từ chối sự quan tâm của người khác với cô ấy. Mọi người đều phạm sai lầm và họ cũng cần phải bị nghiêm phạt nếu họ phạm lỗi. Ngoài hình phạt mà cô ấy phải chịu thì cô ấy cũng nên được bạn bè thấu hiểu. Nếu cô ấy thực sự mắc PTSD như lời anh nói thì so với những chuyện khác, cô ấy cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi. Có phải hơi mâu thuẫn không? Mới vậy mà đã nói khá nhiều rồi.

Spencer, nếu như tôi là anh… Trong công việc thì dùng các quy tắc, trong cuộc sống thì dùng tình cảm —— đây chính là ý nghĩ của tôi, cũng là nguyên tắc của tôi. Đừng sợ kết quả sẽ ra sao, anh chỉ cần làm những gì mình có thể làm.

Tôi không biết anh có hiểu ý tôi không? Tôi có chút nóng lòng nên tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi đều viết ra hết, đừng cười tôi nhé :). Tôi vẫn hy vọng có thể giúp anh, cũng mong anh, ừm… đừng buồn.

Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ đi thi. Khi anh thấy bức thư này thì tôi đã hoàn toàn được tự do rồi.

Bảo trọng nhé,

Sherry Jones.”

Đọc xong bức thư, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Reid từ từ dãn ra. Kỳ thực không phải anh không biết mình muốn làm gì, chỉ là anh vẫn luôn luôn do dự, vì vậy anh đem quyền quyết định giao cho Sherry, để cô lựa chọn giúp anh. Bây giờ xem ra từ khi quen biết Sherry hình như anh càng ngày càng dễ dàng nhờ cô giúp. Tuy nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ là một cô gái mỏng manh xinh đẹp nhưng thật ra nội tâm của cô ấy lại vô cùng mạnh mẽ. Ngược lại nếu so sánh, chính mình là một người đàn ông lớn tuổi hơn nhưng anh thật sự không bằng cô.

Reid cúi đầu bĩu môi, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay. Về chuyện của Elle, mặc kệ kết quả gì thì những điều anh muốn làm sẽ không thay đổi.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Dường như sự phiền muộn đè nặng lên người cô trước đây đã biến mất, Sherry mang tâm trạng nhẹ nhõm bước ra khỏi địa điểm thi. Hiện tại cô chỉ cần đợi lúc biết kết quả để biết liệu mình có thể thành công xin vào trường học không. Bây giờ cô sẽ về nhà tận hưởng ngày sinh nhật thật vui vẻ. Sherry tăng tốc bước chân.

Lúc này, có lẽ Reid đã nhận được thư của cô. Không biết nếu anh ấy thấy thư của cô thì có cảm thấy dễ chịu hơn chút không? Sherry khẽ lắc đầu, cô quyết định không nghĩ về nó nữa. Sau khi thi xong cô có rất nhiều thời gian nên cô định mấy ngày này sẽ làm thêm một ít kẹo Nougat rồi gửi chúng cho Reid vào lần tới, ừm… hiệu quả chữa trị của đồ ngọt vẫn rất tuyệt, chắc hẳn anh ấy sẽ thích nó.

BAU được giao nhiệm vụ đến Texas để điều tra một vụ án mưu sát trẻ em nhưng trong cuộc điều tra vụ án này, Hotch và Elle đều không tham gia. Các thành viên trong nhóm cảm thấy nghi hoặc nên lúc lên máy bay rồi họ vẫn tiếp tục thảo luận về chuyện lần này, đến khi bị Gideon nhắc thì mới ngừng lại.

Qua phân tích bước đầu, BAU đã đưa ra một số biện pháp phòng ngừa cụ thể đối với việc trẻ em thường xuyên mất tích. Họ yêu cầu trẻ em khi kết bạn phải tuân theo các nguyên tắc nhất định đồng thời phổ cập các lệnh giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm, nào ngờ lại càng tạo điều kiện thích hợp cho tội phạm thực sự.

Sau một loạt các cuộc điều tra theo dõi, chân tướng rốt cuộc cũng được đưa ra ánh sáng. Kẻ đã sát hại nhiều đứa trẻ thật ra chỉ là một đứa trẻ. Khi họ tận mắt chứng kiến ​​đứa trẻ này cầm hung khí có ý đồ định làm hại một đứa trẻ khác thì tất cả mọi người đều khiếp sợ. Kết thúc cuộc điều tra trong lòng các thành viên nhóm BAU đều có vài phần cảm xúc phức tạp khó lí giải.

Ngồi trên chuyến bay trở về, Reid đã nói ra những gì anh vẫn luôn giấu trong lòng với các thành viên khác, “Tôi muốn nói vài lời.” Anh nhìn Morgan ở phía đối diện, “Tôi nghĩ mình nên nói cho mọi người biết một chuyện, đêm đó tôi đã nói chuyện với Elle… Tôi thấy cô ấy hơi bất thường.”

“Nghe tôi nói này, đừng tự trách mình như vậy. Cậu

đã cố gắng giúp một người bạn rồi.” Morgan nhìn Reid nghiêm túc nói. “Cậu hiểu ý của tôi mà. Đừng nghĩ như vậy nữa chàng trai trẻ ạ. Elle đã có quyết định của mình, mọi thứ đều do cô ấy lựa chọn thôi.” Anh an ủi Reid.

Reid cảm nhận được sự quan tâm ẩn trong giọng nói của Morgan, anh không khỏi mím môi một cái, “Vâng, tôi hiểu. Elle đã có lựa chọn của mình nhưng bây giờ… tôi cũng không tự trách mình nữa mà chỉ càng lo lắng hơn thôi.” Giọng anh bình thản khẽ đáp, “Chỉ là tôi cảm thấy, bất luận lựa chọn của cô ấy là gì thì chúng ta hẳn là nên giúp cô ấy nhiều nhất có thể, đúng không?”

JJ ngồi bên cạnh như có điều suy nghĩ gật đầu, “Tôi nghĩ cậu nói đúng.”

Trở lại Quantico, trên bàn làm việc của Elle đã không còn bất kỳ thứ gì nữa. Các thành viên trong nhóm nhìn bàn làm việc trống trải thì đều cảm thấy buồn bã.

Không cần nói thì tất cả mọi người cũng hiểu, Hotch gọi mọi người đến phòng họp chính thức tuyên bố Elle sẽ rời khỏi nhóm, trong lúc nhất thời cả phòng họp đều trầm mặc.

“Trong thời gian mọi người tới Texas để xử lý vụ án thì chúng tôi đã nói chuyện hai lần.” Giọng nói Hotch hơi nặng nề phá vỡ sự im lặng trong phòng họp. “Elle đã từ chối làm đánh giá tâm lý.” Ông nhíu mày nói tiếp: “Căn cứ vào tình trạng trước đây của cô ấy, tôi có lý do để phán đoán rằng cô ấy mắc chứng PTSD.”

“Nhưng cô ấy cũng không thừa nhận điều đó đúng không?” Gideon xoa cằm, không cần Hotch đáp lại thì ông ta cũng biết câu trả lời, “Anh không làm gì sai cả.”

Hotch không vì lời Gideon nói mà cảm thấy thoải mái hơn, ông thủ thỉ như khi tự nói với bản thân đáp, “Mọi người biết không, khi cô ấy nói với tôi những lời đó, tuy không chính thức thừa nhận nhưng trong giây phút ấy tôi đã hiểu được suy nghĩ của cô ấy.”

“Hotch, tôi đã từng đi gặp và nói chuyện với cô ấy vào đêm hôm trước.” Nhìn mặt các đồng nghiệp lộ ra vẻ mờ ám, Reid nói một cách thận trọng, “Quả thật tôi nghĩ chúng ta đã không kịp thời chú ý đến vấn đề của Elle. Bây giờ… mọi chuyện đã như vậy, nếu bỏ qua thân phận là FBI, xuất phát từ vị trí là bạn bè, chúng ta nên làm gì đó cho cô ấy… chúng ta đã từng… ý tôi là …” Anh chưa nói hết thì mọi người đã tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình một lần nữa.

“Dinh dong, dinh dong.”

Elle đang sắp xếp hành lý thì bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn. Cô đã định rời khỏi thành phố này, ít nhất là hiện tại, cô muốn rời xa nơi quen thuộc này, thậm chí khi đi vào căn phòng này, thấy nhà của mình, cô vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Vì vậy mặc dù rất không cam lòng, rất khó chịu nhưng đây là lựa chọn cuối cùng của cô.

Cô đặt đồ trong tay xuống, bước nhanh ra lối vào, đi tới trước cửa, cô nhìn xuyên qua mắt mèo xem thử, sau khi phát hiện thân phận những người ngoài cửa thì con ngươi mở to ra không khống chế được. Đây là… Elle thẫn thờ mở cửa. Sau khi “rào cản” giữa cô và các đồng nghiệp biến mất hoàn toàn, trong nháy mắt cô có thể cảm giác được mắt của mình mờ đi, sau đó cô lấy mu bàn tay che miệng ngăn mình sắp khóc. BAU, những người đồng nghiệp thân thiết đã đến gặp cô.

Reid đứng ngoài được chỉ định gõ cửa, tâm tình kích động vì đối mặt với Elle khiến anh hoàn toàn luống cuống. Bàn tay đang giơ giữa không trung định chào cô nhưng tiếng “Elle” trong miệng lại không thể phát ra. Vẫn là JJ cứu anh. Cô ôm Elle người hơi run lên. “Elle, lần này tất cả chúng tôi đều đến đây. Để chúng tôi vào nhà được không?”

Elle không nói gì, gật đầu, tuy tâm tình vẫn còn có chút kích động nhưng vẫn để mấy người đứng ở cửa vào nhà trước. Khi các thành viên bước vào trong thì phát hiện hầu hết đồ đạc trong nhà đều được phủ bằng vải trắng, điều này nói rõ Elle sắp rời khỏi đây. Quả nhiên, vết thương trên cơ thể dễ được chữa khỏi nhưng vết thương lòng lại là thứ khó phục hồi nhất.

Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, Elle thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, cô cố gắng thả lỏng giọng giải thích, “Giống như mọi người thấy đấy, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Tùy ý ngồi đi.” Cô xốc tấm vải trắng trên ghế sofa lên rồi mời mọi người ngồi.

“Cô quả thực cần nghỉ ngơi thật tốt. Tất nhiên nếu cô cần giúp đỡ, cô có thể đến tìm chúng tôi bất cứ lúc nào. Cô định sẽ đi đâu?” Gideon biểu hiện rất tự nhiên, ông tùy ý ngồi trên ghế sofa nhìn những đồng nghiệp trước mặt.

Sau khi Gideon mở đầu, những người khác cũng khôi phục thái độ bình thường bắt đầu tán gẫu với Elle một cách tự nhiên. À, không tính đến Hotch, người vẫn luôn giữ nguyên khuôn mặt poker… vì ông ấy vốn luôn như thế mà.

Trong lúc nhất thời, cả phòng trở nên náo nhiệt hẳn. Reid ngồi một bên trên ghế sofa, nhìn mặt Elle rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười thì cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Sherry nói rất đúng, đã làm thì không hối hận, mà có vẻ như anh đã nhận được kết quả không tệ. Mặc dù nhìn qua thì anh cũng không thay đổi được gì, Elle vẫn rời đi nhưng bây giờ bọn họ đều sẽ trở thành hồi ức đáng nhớ của nhau đúng không?

Tác giả có điều muốn nói: Chương này là chương dành riêng cho Elle, người rời khỏi đội BAU. Thực ra tôi rất thích nhân vật này, chỉ vì lịch trình của diễn viên và cách xử lý lúc cuối cùng của biên kịch khá qua loa nên ở truyện này tôi hy vọng sẽ cho cô ấy một lời chia tay ấm áp hơn một chút nhưng cũng có một chút hối tiếc.

Gần đây công việc của tác giả rất bận rộn, vì vậy việc cập nhật chương sẽ tương đối muộn và thực sự hơi mệt mỏi. Tôi hy vọng các thiên thần nhỏ có thể hiểu ~

Khuya lắm rồi, nghe một bài hát thôi ~ “Does it feel” của Charlie Puth nhé. Chúc các bạn ngủ ngon!

Chương 20


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện