[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 13: Người cha vô trách nhiệm (13)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI - Soobin Hoàng Sơn (Đừng hỏi tui vì sao lại chèn bài này, vì nó hợp:)))
Trong phòng bệnh có không ít người, nhưng không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Bọn họ đều sững sờ, nhìn Vệ Minh Ngôn đứng lên, thất tha thất thiểu vác theo đùi đầy máu tươi đi tới trước mặt Kiều Phán Phán.
Nhìn về Kiều Phán Phán rõ ràng còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông run rẩy đôi tay, rõ ràng là đang cười, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, rơi xuống nền đất.
"Con là bé, hóa ra là bé..."
"Tôi đã cứu, con gái của mình..."
Hắn vừa khóc vừa cười, vô cùng nhếch nhác.
Không ai hiểu Vệ Minh Ngôn đang nói gì, ngoại trừ Kiều Phán Phán.
Cô ngơ ngẩn nhìn người trước mặt mình, đây là người cô sùng bái và kính trọng nhất, nhưng giờ đây người đó lại nói rằng, ông ấy là cha mình.
Cha của cô không phải là một người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con bọn họ, một đi không trở về nữa hay sao?
Sao giờ đây lại trở thành Vệ tổng?
Ánh mắt Kiều Phán Phán hoảng hốt, vẫn ngỡ đây chỉ là một giấc mơ đẹp hay là một cơn ác mộng, cô cũng không nhìn rõ nữa rồi.
"Bé, Bé cha là cha đây mà..."
Vệ Minh Ngôi kéo lê cái chân đã thấm đẫm máu tươi, vươn đôi tay run rẩy ra, dường như đang thử, muốn đụng đến cô gái.
Đây là con gái của mình.
Là đứa con gái ông luôn luôn muốn bảo vệ.
Dưới ánh mắt mong đợi của người đàn ông, não Kiều Phán Phán lại trống rỗng, cô theo bản năng lùi về sau một bước, né tránh tay của ông.
Nụ cười của Vệ Minh Ngôn cứng đờ, ông đỏ mắt, hoảng loạn quay đầu khẩn cầu nhìn Tề Nhã, "Anh, anh đúng là cha con bé mà, vợ à, vợ, em nói cho bé, anh là cha của con đi..."
Rõ ràng nên hận người này đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nhưng nhìn chồng mình hoảng loạn như thế, lòng Tề Nhã đã sớm mềm mại.
Bà nhìn về phía con gái mình, dịu dàng nói, Phán Phán, mau gọi cha đi, cha tới tìm chúng ta."
Lúc này Trương tỷ cũng phản ứng lại, vội vàng đẩy cô, "Phán Phán, mau gọi cha đi."
Hóa ra Vệ tổng chính là người đàn ông đó.
Ông ấy cao to, anh tuấn, vô cùng quyến rũ, dường như đều có tất cả mọi ưu điểm trên thế giới này, là người đàn ông hoàn hảo nhất trong cảm nhận của Kiều Phán Phán.
Mà trong lòng cô, cái người gọi là cha ấy, ông ta yếu đuối, vô dụng, còn bội bạc, chỉ vì cô là con gái nên bỏ rơi mẹ con cô, khiến cho hai mẹ con đã phải gian nan vượt qua những tháng ngày bị người khác cười nhạo, bắt nạt.
Kiều Phán Phán hận ông ta, nhưng giờ đây, Vệ tổng lại biến thành ông ta.
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ, nhìn vào ánh mắt mong đợi của người đàn ông đứng đối diện mình, Kiều Phán Phán hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không gọi.
Cô gái cúi đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn, lại lùi về sau một bước, "Xin lỗi, tôi muốn vào toilet..."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tối tăm, ông vẫn duy trì tư thế vươn tay, giọng nói từ tính vốn dĩ trở nên khàn đi, "Bé..."
Trương tỷ ở cạnh thấy vậy, vội vàng nói, "Vệ tổng đừng đau lòng, Phán Phán còn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện này là điều bình thường, tôi đi khuyên con bé, ngài trước tiên hãy..."
Bà lặng lẽ nhìn thoáng qua người phụ nữ ưu nhã trên sẽ lăn cũng đang đầm đìa nước mắt một cái, "Ôn chuyện với phu nhân đi đã."
Không ngờ là đến bệnh viện một chuyến để thăm họ hàng mà cũng gặp phải chuyện kinh điển như thế, con gái mà Vệ tổng luôn thương nhớ hóa ra lại là Phán Phán!
Chuyện này thật sự vô cùng đặc sắc!
Cô vô cùng nóng lòng muốn tám chuyện đặc sắc này với nhân