Editor: AnGing
Bài hát: Da LAB - Gác lại âu lo ft.
Miu Lê
"Phán Phán! Vệ tổng thật sự là cha ruột của cậu sao?!"
Giọng nói không thể tin tưởng của Lục Lâm truyền ra từ điện thoại, Kiều Phán Phán cầm di động, ngồi ở ghế trên nhìn bàn trang điểm màu hồng phấn trông vô cùng trẻ con này, trong đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.
"Ừ, ông ấy không hề bỏ rơi mẹ con mình, là hiểu lầm.
" Đối mặt bạn thân duy nhất của mình, cô không hề che dấu tình cảm của mình, nói hết ra.
"Lục Lâm, mình cảm thấy như mình đang mơ một giác mơ đẹp vậy, cha mình không hề vứt bỏ mẹ, ông ấy vẫn luôn nhớ tới hai mẹ con mình, ngay cả tên công ty cũng là viết tắt của tên mẹ mình và mình, nếu không phải do lần này trùng hợp gặp gỡ, có lẽ cả đời mình cũng sẽ không biết, Vệ tổng là cha mình.
"
"Đây là ý trời!" Lục Lâm thật lòng cảm thấy vui cho cô, "Trước đây cậu khổ như vậy, bây giờ cũng được xem như là khổ tận cam lại, Vệ tổng nhất định là một người cha tốt, sau này, cậu không cần phải gắng gượng một mình nữa.
"
"Đúng vậy.
" Kiều Phán Phán nhìn cô gái đôi mắt hoe đỏ trong gương, nhẹ giọng nói, "Sau này, mình không cô độc nữa.
"
"Ha ha ha ha ha lần trước Chu Vân còn nói cậu với Vệ tổng cơ mà, nếu để cô ta biết cậu là con gái ruột của ông ấy, chắc cô ta tức chết luôn.
"
Hai cô gái đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn ông dồn dập khủng hoảng, "Vợ à!"
Tay Kiều Phán Phán run lên, khẩn trương lao ra ngoài cửa, đi vào phòng của cha mẹ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy mẹ mình vẫn êm đẹp, đang ôm người đàn ông vào lòng giống như đang ôm một đứa trẻ vào lòng, mà Vệ Minh Ngôn trong lòng bà, đỏ mắt, gương mặt tràn ngập sợ hãi, đôi tay ôm chặt lấy vợ mình, đôi mắt trống rỗng.
"Không sao đâu, không sao, em ở đây, em và Niếp Niếp đều ở đây, chúng ta không đi đâu cả! " Nhìn thấy Tề Nhã cũng hơi hoảng loạn, nhưng lại cô gắng duy trì bình tĩnh an ủi ông ấy, tay vẫn luôn nhẹ nhàng vô lưng hắn.
"Anh sợ lắm, anh sợ lắm vợ ơi! " Người đàn ông có công ty có hơn mấy ngàn công nhân giờ phút này giọng nói tràn ngập kinh hoàng, miệng không ngừng nói: "Anh không dám ngủ, anh không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ! "
Kiều Phán Phán khiếp sợ nhìn khung cảnh trước mắt, thấy mẹ không ngừng an ủi ông, "Vì sao không dám ngủ, có phải là gặp ác mộng không?"
"Anh không thể ngủ! " Giọng nói của ông run rẩy, tràn ngập khủng hoảng, "Nhỡ đâu đây chỉ là một giấc mộng, anh ngủ rồi, lại tỉnh lại, khi tỉnh lại, lại không có nhà.
"
"Anh không thể ngủ, không thể ngủ được! "
Đôi tay Tề Nhã dừng lại, lông mi bà run rẩy kịch liệt, bà rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Đừng sợ, không phải là mơ! "
"Em và Niếp Niếp ở đây, chúng ta đều tồn tại.
"
"Anh đã giữ lời, trở về đón em và con gái sống cuộc sống hạnh phúc.
"
"Anh không dám, anh không dám! " Giọng nói của ông ấy nức nở, ông nhắm chặt mắt, ôm chặt lấy vợ mình, "Nhỡ đâu đây chỉ là mơ thì sao, làm sao bây giờ? Anh đã cô đơn một mình nhiều năm như vậy, anh nhớ em, nhớ Niếp Niếp, bất kể ngày đêm, mỗi lần nhắm mắt lại, hiện lên là hình ảnh em ôm Niếp Niếp đứng ngoài cửa tiễn anh, nói sẽ chờ anh trở về.
"
"Anh cũng không thể ngủ, sẽ mơ thấy nhà của chúng ta, bức thêu em để trên bàn, poster anh treo trên tường, đồ chơi của Niếp Niếp, sẽ chẳng còn gì cả, đen kịt, không còn gì cả, chỉ còn anh! Một mình anh!"
"Thành Thanh, Thành Thanh anh đừng như thế, mẹ con em đều còn sống, đây không phải là giấc mơ, một nhà ba người chúng ta, lại ở bên nhau! "
Tề Nhã khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ mê mang, cơ hồ không nhìn rõ trước mắt.
Lời chồng bà nói, sao lại không phải tiếng lòng của bà cơ chứ.
Bà lo lắng biết bao nhiêu, rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng, chồng mình vẫn chưa trở về, con gái vẫn cần phải vất vả làm thêm để trả tiền thuốc cho bà, mỗi ngày bà chỉ có thể nhìn ảnh chụp cắt nối từ báo xuống, ảo tượng chờ đợi chồng mình trở về, giống như nắm đó ông đã hứa hẹn vậy.
Anh đã về, đón em và con gái sống một cuộc sống hạnh phúc đây.
Đêm qua, bọn họ nằm trên giường, nói chuyện của mấy năm nay, buổi sáng khi tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông tươi cười bước vào, nhẹ nhàng nói, "Nào, anh ôm em đi ăn cơm.
"
Trái tim của bà mới xem như an ổn lại.
Giờ khắc này bà mới biết được, hóa ra chồng bà cũng vô cùng khủng hoảng và trân trọng việc đoàn tụ này.
"Em ở, Phán Phán cũng ở, anh đã không ngủ cả đêm rồi, mau ngủ đi! "
Trong lòng Tề Nhã vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, bà đỏ mắt nhìn về phía con gái, "Phán Phán, mau khuyên cha con đi, ông ấy sẽ nghe con.
"
Tối quá, bà nghe chồng mình tiếc nuối chuyện mười mấy năm qua không được nhìn thấy con gái trưởng thành cả đêm, ngoài ra còn thêm cả quy hoạch tương lai mười mấy năm sau của con bé nữa.
"
Nghe thấy mẹ gọi, Kiều Phán Phán nhìn về phía người đàn ông tránh né như đứa trẻ kia, hé mồm, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Cha.
"
Thân mình người đàn ông đột nhiên chấn động, thong thả ngẩng đầu lên, một đôi mắt tràn đầy tơ máu, ngơ ngẩn nhìn về phía cô.
"Cha mau đi nghỉ đi, hôm qua đã không ngủ cả đêm rồi.
" Nhìn biểu tình của ông, trong lòng Kiều Phán Phán bỗng cảm thấy chua xót.
Mười mấy năm chia xa này, không chỉ hai mẹ con họ chịu tra tấn, còn có cả người đàn ông trước mắt này nữa.
"Con và mẹ đều đang ở đây, đây không phải là mơ, cha mau ngủ đi, dưỡng tốt thân thể.
"
"Cha không sao, cha ngủ ngay đây! "
Nói xong, ông nhanh chóng nằm xuống, còn nhìn về phía cô tươi cười tranh công.
Tề Nhã nhìn ông, hờn dỗi đẩy một cái, "Sao lúc nào cũng trẻ con như thế.
"
"Bởi vì anh có em mà.
" Ông thuần thục đáp lại.
"Được rồi Phán Phán, cha con không sao, con cũng mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.
"
Nhìn chồng mình ôm lấy cánh tay mình làm nũng trước mặt con gái, gương mặt Tề Nhã đỏ lên, lái không nỡ trách cứ ông, đành phải giả vờ chưa thấy gì.
Kiều Phán Phán nhìn không khí thân mật tự nhiên giữa hai người, trong lòng ấm áp, xoay người đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Nếu sau này, chồng cô cũng giống như cha, thật là tốt biết bao.
Những ngày tiếp theo, Kiều Phán Phán vẫn thực tập trong công ty, nhưng không giống trước kia là vì tất cả mọi người trong công ty đều đã biết rằng cô là con gái ruột tưởng chừng chết yểu của Vệ tổng.
Sau khi chị Trương từ bệnh viện trở về thì bắt đầu lan truyền tin tức ra ngoài, tuyên dương chuyện vợ chồng, cha con tương nhận hôm đó ra ngoài một cách xuất sắc, nhấn mạnh việc Vệ Tổng vui mừng cỡ nào, bất ngờ ra sao.
Vốn còn có người không tin, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, Vệ tổng hớn hở vui vẻ như tắm mình trong gió xuân xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Con gái của tôi, Phán Phán, 18 tuổi, bây giờ đang ở công ty học tập đây.
"
Không biết đây là lần thứ mấy Vệ Minh Ngôn nói với người khác về chuyện này, lần nào cũng vô cùng tự hào, mà kết cục vĩnh viễn là một câu.
"Chờ