Vợ ông Trần cũng ngượng, nhưng nghĩ lại lời vừa nãy Vệ Minh Ngôn nói, bà lại tự tin hẳn.
"Mợ nó, tôi cũng biết bà không muốn, nhưng bà nghĩ lại mà xem, Lan Lan sắp đi học rồi, thành tích của con bé tốt như vậy, đi học ở thành phố lớn, học phí cũng tốn không ít, con bé cũng phải ăn uống chứ, học sinh ở thành phố lớn ăn mặc còn đẹp nữa, không thể để con bé ăn mặc đồ hoa quê mùa như thế được, Lan Lan của chúng ta sẽ bị chê cười đấy.
Mợ Dịch thừa nhận vợ ông Trần nói rất đúng, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện du côn muốn cưới Lan Lan nhà bà đâu?
"Du côn nói là nếu nhà bà đồng ý, cậu ta sẽ đưa lễ hỏi một ngàn, một ngàn đồng đó, chúng ta làm hụt hơi, một năm cũng không tích cóp được đủ số tiền đó, hơn nữa cậu ấy còn bảo nếu kiếm lời sẽ không giữ lại đồng nào mà đưa hết cả cho Lan Lan, đến lúc đó, tiền học đại học của Lan Lan cậu ấy sẽ chi."
"Hắn chi? Hắn còn không nuôi nổi bản thân thì lấy cái gì nuôi Lan Lan nhà tôi!" Suýt nữa mợ Thẩm tức tới nỗi bật cười, trong thôn ai mà không biết du côn là loại người gì, cầm cá của hắn rồi khen hắn hai câu thì còn được, nếu gả Lan Lan cho loại người này, vậy không phải là trực tiếp đẩy cháu gái bà nuôi lớn từ bé vào hố lửa hay sao!"
"Đừng nói nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!"
Dịch Chỉ Lan và Dịch Tinh Tinh ngồi trong phòng, cùng nhau nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Trong lòng Dịch Tinh Tinh sốt ruột, hận không thể lao ra ngoài bảo với bà Trần là nhà họ đồng ý, hôm nay cô ta không ra ngoài cả ngày, còn tưởng rằng không có gì xảy ra, ai ngờ buổi tối bà Trần lại tới giúp đỡ hắn cầu hôn.
Dịch Chỉ Lan cũng không tốt đi đâu được, cả ngày hôm nay cô mất hồn mất vía, chờ người yêu nói cầu hôn, lại quên mất chuyện cậu mợ mình nhất định sẽ không đồng ý chuyện này.
Cũng đúng, nếu không phải Vệ Minh Ngôn đã cứu cô, hai người lại còn quen nhau lâu như vậy, cô vẫn sẽ cho rằng hắn chỉ là một tên du côn ăn hại mà thôi.
Cậu Dịch không biết hai chị em ăn không ngon, còn đang nhê nha ăn từng ngụm một, ăn chưa được hai miếng ngẩng mắt lên đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của cháu gái, cười lớn, tự cho là mình hiểu cô đang lo lắng điều gì.
An ủi nói, "Lan Lan đừng sợ, chắc chắn cậu sẽ không gả cháu cho tên du côn kia đâu, cháu là sinh viên, sau đi làm rồi tự do yêu đương, tìm người thành phố mà yêu."
Đôi mắt Dịch Tinh Tinh ghen tỵ như sắp chảy cả máu.
Ngoài kia, mợ Dịch đã bắt đầu tiễn khách, Dịch Chỉ Lan sốt ruột, khẽ cắn môi, nói thẳng, "Cậu, cháu và Vệ Minh Ngôn, bọn cháu đang yêu đương."
Cậu Dịch sửng sốt rồi mới kịp phản ứng lại người mà cô nói là tên du côn, khiếp sợ làm rơi cả đôi đũa, "Cháu, cháu nói gì?"
Bên ngoài, bà Trần xấu hổ cười đi ra ngoài, "Mợ nó à, nghĩ kỹ lại đi, bằng không thì cứ xem qua trước cũng được, nếu thật sự hắn không làm được thì từ chối là được."
"Tôi nghĩ cả đời này hắn cũng không làm nổi đâu."
Mợ Dịch đang tưởng tượng cháu gái ngoan ngoãn, hiếu thảo nhà mình bị tên du côn kia xem trúng, cảm thấy khó chịu hết cả người.
Bà biết mà, bảo sao lại đột nhiên tốt bụng đưa cá như thế, làm ầm cả ngày hóa ra là xem trọng cháu gái của bà, cái này gọi là cáo bắt sâu cho gà ăn!
"Ngày mai tôi sẽ lên trấn trên mua con cá trả lại cho hắn, bà Trần, bà cảnh cáo hắn cho tôi, bảo hắn đứng có mơ, chuyện này không có khả năng!"
"Trừ phi hắn thật sự giống mấy ông chủ trong thành phố, đeo vòng vàng, vòng bạc, mang một bao tải tiền trở về, có thể cho Lan Lan nhà tôi sống sung sướng, nếu không thì đừng mơ!"
"Ai, mợ nó, bà không phải đang làm khó người khác hay sao..."
Hai người đang nói chuyện thì cậu Trần đen mặt đi từ trong ra.
Hắn đứng ở bậc thang, sắc mặt khó coi, "Bà Trần, bà nói cho du côn, nếu thật sự hắn có thể kiếm được đủ tiền học phí bốn năm đại học trước ngày Lan Lan khai giảng, chúng tôi sẽ đồng ý."
***
Chuyện hôn nhân của Dịch Chỉ Lan và du côn một đêm đã truyền khắp cả thôn.
Tất nhiên không phải do bà Trần nói, ai bảo nhà cửa hiện giờ không cách âm cơ chứ?
Hầu hết mọi người đều cảm thấy, chuyện này là do nhà ông bà Dịch không dám đắc tội du côn, nhưng lại không muốn đồng ý, mới đưa ra yêu cầu này.
Phải biết rằng, còn chưa đầy một tháng rưỡi nữa Dịch Chỉ Lan sẽ khai giảng, học phí học đại học là hơn hai ngàn đồng, một năm nộp một lần đã là cố gắng lắm rồi, một lần kiếm đủ làm sao nổi!
Ngay lúc này, trong thôn lại có lời đồn khác rằng sở dĩ nhà họ Dịch đồng ý chuyện này là vì Dịch Chỉ Lan và du côn đang yêu đương, muốn gả cho hắn, mới đồng ý.
Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy chuyện này là không thể, nhưng sau khi biết những lời này là do Dịch Tinh Tinh nói ra thì mọi người đều tin.
Hướng gió trong thôn thay đổi, cậu Dịch lại nổi trận lôi đình.
"Không phải tao đã dặn mày không được nói lung tung ra ngoài rồi hay sao! Ha! Bây giờ mày lại nói cho mọi người trong thôn là chị mày và du côn đang yêu đương! Mày làm như vậy thì làm sao sau này chị mày làm người được nữa!!! Hả?!"
Dịch Tinh Tinh chưa bao giờ bị chửi nặng như thế, đỏ mắt không phục nhìn ông, "Con đâu có nói bậy! Con nói đúng! Bọn họ vốn dĩ là một cặp!"
"Mày...mày nói bừa...!Hôm nay tao phải cho mày một trận..."
Mắt thấy cậu Dịch nổi gân xanh vung tay định đánh, Dịch Chỉ Lan vội vàng ngăn cản ông lại.
"Cậu, cậu đừng giận, Tinh Tinh không phải là cố ý, hơn nữa, con bé nói cũng đúng mà, cháu và Minh Ngôn đang yêu đương."
"Lan Lan! Sao cháu lại không hiểu nhỉ!" Cậu Dịch bị hai chị em chọc tức không nhẹ, "Lúc trước hắn tới cầu hôn, cậu đưa ra yêu cầu cho nó, nó làm không nổi, hai đứa cháu không yêu nhau, thì không sao, nhưng nếu mọi người trong thôn biết cháu và nó đang yêu đương, thì cháu không muốn cũng phải gả cho nó!"
Lại nói tiếp, lúc ông vừa mới nghe thấy tin đồn này, cậu Dịch phản ứng đầu tiên cho là do tên du côn cố ý truyền ra, nhưng ai mà ngờ lại là con gái mình nói.
Không, không đúng.
Mắt cậu Dịch đanh lại, nhìn về phía đứa con gái đang khóc lóc trốn sau lưng mẹ, "Mày mau nói thật cho tao nghe, là ai dạy mày nói như thế! Có phải là cái thằng du côn kia không!"
"Cậu!"
Dịch Chỉ Lan vội vàng ngăn cản ông, "Minh Ngôn sẽ không làm vậy đâu, Tinh Tinh chỉ là không biết giữ mồm giữ miệng thôi, không có ý xấu."
Tiếng khóc của Dịch Tình Tình ngừng lại, trong lòng cảm thấy Dịch Chỉ Lan đúng là ngu, sao có chuyện hắn ta không làm vậy đâu, nếu không phải hôm qua xảy ra lỗi, hôm nay thân thể Dịch Chỉ Lan đã sớm bị mọi người nhìn thấy hết rồi.
Lại không biết rằng ở trong lòng Dịch Chỉ Lan, người yêu mình vì mình mà bị đánh thành như thế, không cho những người đó xông tới nhìn thấy cô ở trong phòng Vệ Minh Ngôn là chứng minh.
Giờ đây cô chỉ lo rằng, là người yêu có thật sự vì hai ngàn đồng kia mà lao lực hay không.
Mà Vệ Minh Ngôn đang được Dịch Chỉ Lan lo lắng hiện giờ đang dẫn theo một bao tải cá trở về, hình tượng của hắn mấy ngày nay đã tốt hơn một chút, đi trên đường cũng có người đáp lại lời hắn.
"Du côn, cậu thật sự định trông cậy vào việc bán cá để cưới Dịch Chỉ Lan à?"
"Sao có thể? Tôi chỉ đang để dành lộ phí thôi, định tới thành phố lớn kiếm việc làm công."
Thôi đi, trong thôn bọn họ ai mà không muốn lên thành phố làm việc cơ chứ, nghe nói một tháng cũng kiếm được hơn trăm, cho dù du côn có thật sự đi đi chăng nữa, vậy cũng phải đủ hai năm mới tích được hai ngàn."
Lúc này có người biết chuyện liền hỏi, "Tinh Tinh bảo chú và Lan Lan là một cặp? Thật hay giả thế?"
Lúc này Vệ Minh Ngôn mời cười, "Nếu là thật thì tốt, tôi từng thổ lộ với Lan Lan một Lần, cô ấy đã từ chối, có lẽ là do Tinh Tinh hiểu lầm thôi, không nói chuyện với các anh nữa, tôi phải mau mau lên trấn bán cá đây."
Nhìn chàng trai xách theo bao tải đi xa, mọi người lắc đầu tấm tắc thành tiếng.
"Mấy ngày nay thấy hắn chăm chỉ như thế, tôi cũng thấy thật mới lạ."
"Ai muốn cưới vợ mà chẳng như vậy, cái ông thôn bên cạnh đó, con trai lão mù ấy, ngày xưa cũng lôi thôi, lếch thếch, sau này cưới vợ rồi nghe lời hẳn, mấy hôm trước tôi còn thấy hắn ôm con đi mua kẹo cơ mà."
"Đáng tiếc, nếu là những cô gái bình thường, có lẽ là hắn cũng có thể cưới nổi, hai ngàn đồng, một tháng, làm sao được?"
Dạo này Vệ Minh Ngôn đánh cá càng ngày càng chăm chỉ, không thể không cần mẫn, vợ tương lai của hắn còn đang mang thai cơ mà.
Ngày cuối cùng, hắn đi vào sau núi, bát một con gà rừng về, buổi chiều canh giữ trên đường mà Dịch Chỉ Lan đi về, thấy thân ảnh thanh tú kia đến gần, mới từ sau cây bước ra.
Dịch Chỉ Lan bị dọa một cái, suýt trượt ngã, Vệ Minh Ngôn vội vàng đỡ lấy, Lan Lan, em không sao chứ!"
"Minh Ngôn..." Đã mấy ngày rồi Dịch Chỉ Lan chưa gặp hắn, cô nhìn vào mắt hắn, đỏ mắt suýt khóc.
"Được rồi đừng sợ, nhất định anh sẽ vẻ vang mà cưới em về, nào, cầm lấy con gà rừng này đi, lúc anh không ở đây thì hãy chăm sóc tốt cho bản thân."
Dịch Chỉ Lan ngạc nhiên cầm lấy con gà, "Anh định đi đâu?"
Vào thành phố làm buôn bán nhỏ, mấy ngày nay bán cá cũng để dành được kha khá rồi, Lan Lan em yên tâm, anh