[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 3: Người cha vô trách nhiệm (3)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Lục dã tiên tung
Sau khi đưa Kiều Phán Phán đi tìm nhà ăn, nhìn thấy cô vừa khẩn trương vừa co quắp, Vệ Minh Ngôn cười cười, ôn hòa nói, "Cô cứ từ từ mà ăn, tôi đi sang bên kia."
"Được, cảm ơn Vệ tổng."
Nhìn người đàn ông anh tuấn đi về phía bên kia, dọc đường có người chào hỏi ông đều cười trả lời, Kiều Phán Phán chỉ cảm thấy lần đầu tiên mình cảm nhận được cái gì gọi là quân tử như ngọc.
* Quân tử như ngọc: Vẻ đẹp của ngọc cũng như người quân tử có năm đức: nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết - ví phẩm đức của người quân tử cao quý như ngọc.
Cách so sách quân tử như ngọc rất hay, nếu bạn nào có hứng thú tìm hiểu thì lên mạng gõ "Quân tử như ngọc đkn" để hiểu rõ hơn về câu nói này nhé.
Vệ Minh Ngôn đúng thật là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, sức hút này không chỉ riêng thể hiện ở tướng mạo và dáng người to cao của ông ấy, mà còn do sự ưu nhã từ trong xương cốt thể hiện trong từng lời nói, cử chỉ của mình nữa.
Giờ phút này sự yêu thích của Kiều Phán Phán đối với người cấp trên nay tăng vọt, nhất là khi biết ông ấy dặn dò chị Trương dạy dỗ mình, càng thêm cảm kích.
Cô nhìn ngó xung quanh, thấy mỗi ô cửa sổ nhỏ đều có người đang trật tự xếp hàng, vội vàng đi qua, vừa mới bước vào hàng, đằng sau có người gọi cô.
"Phán Phán, trùng hợp thế!" Là Lục Lâm.
Các cô vốn dĩ đã hẹn trước gặp nhau ở bàn ăn, không ngờ rằng đứng xếp hàng đã gặp nhau rồi, Kiều Phán Phán cũng khá vui vẻ, thấy Lục Lâm vẫn cười tươi sáng lạn, thì biết cô ấy cũng thực tập rất tốt.
"Mình nói cho cậu nghe, mình đã hỏi một vài vị đi trước, nơi nấu đồ ăn ngon nhất trong nhà ăn này chính là ô cửa sổ mà chúng ta đang đứng, cho nên đặc biệt xếp hàng ở đây, không ngờ lại cũng gặp cậu ở đây!"
Lục Lâm vẫn ríu rít như bình thường, thi thoảng Kiều Phán Phán cũng phụ họa thêm vài câu, hai cô gái vui vẻ ngồi xuống trước cửa sổ.
Bên cạnh là quầy để chén đũa sạch, Kiều Phán Phán lấy ra chén đũa, đưa cho bác gái ở nhà ăn, còn chưa kịp hỏi bao nhiêu tiền, bác gái đã nhanh chóng múc đầy chén cho cô, sau đó kêu, "Người tiếp theo."
"Cháu còn chưa trả tiền..."
Bác gái nhìn lướt qua khuôn mặt cô gái trẻ, nở một nụ cười hiền lành, "Hôm nay vừa tới thực tập đúng không? Nhà ăn của chúng ta không cần tiền, miễn phí."
Miễn phí?
Kiều Phán Phán ngẩn ngơ đứng sang bên cạnh, quay đầu nhìn về phía một nhóm công nhân đang ngồi, lại cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn chay mặn đầy đủ trong tay.
Bữa cơm này đáng giá bao nhiêu tiền...!
Lục Lâm bưng đồ khay đồ ăn đi ra, thấy cô còn đang thất thần, kéo nàng ngồi xuống, thỏa mãn ăn một miếng cơm, vô cùng vui vẻ giải thích, "Nam Nhã luôn bao ăn ở, từ lúc Vệ tổng thành lập công ty, liền xây dựng một khuôn viên trồng rau, đồ ăn trong đó đều là rau sạch, dành riêng cho nhà ăn nấu, nghe nói có người bên ngoài muốn mua còn không được!"
Nói xong, cô nàng lại ăn một miếng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói chuyện, "Bao ăn ở, tiền lương cao, đãi ngộ nhân viên tốt, ông chủ còn luôn thưởng, cho nên mọi người mới chọi rách đầu muốn tới Nam Nhã, Phán Phán, chúng ta phải thể hiện cho tốt, chờ sau khi tốt nghiệp, tranh thủ trở về đây, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng khuôn viên rau sạch này, đã đủ gây thèm muốn rồi!"
"Hơn nữa tuy rằng ký túc xá nhỏ, nhưng cách âm vô cùng tốt, nghe nói còn có bảo vệ, còn có thiết bị an toàn, nếu sau này chúng ta đến đây, tiết kiệm được bao nhiêu công sức liền!"
Từ trước tới giờ Kiều Phán Phán chưa từng nghĩ rằng, sẽ có công ty tốt như vậy, cô cầm chắc đôi đũa, nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng càng thêm kiên định, sau khi tốt nghiệp, nhất định sẽ tới Nam Nhã làm việc!
Nhớ tới vị cấp trên