[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 8: Người cha vô trách nhiệm (8)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Alec Benjamin - Mind Is A Prison
Chờ đến khi lên xe, áo sơ mi trên đầu bị lôi xuống, cơ thể Kiều Phán Phán cứng đờ, tầm mắt trở nên mơ hồ trong một thoáng, sau đó đối diện với khuôn mặt trấn định, bình tĩnh của Vệ Minh Ngôn.
"Không sao đâu."
Thấy cơ thể thiếu nữ vẫn còn run rẩy, người đàn ông quay đầu đi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, "Tới nhà tôi trước đi, gọi bác sĩ tới xem cho cô một chút."
Thật ra với tình huống bây giờ của Kiều Phán Phán, đến nhà một người đàn ông trưởng thành là không hợp lý cho lắm, nhưng không biết có phải do mình mới vừa được Vệ Minh Ngôn cứu ra hay không, cô gái co ro cúm rúm, gật đầu đầy tin tưởng, cố gắng làm cho giọng nói bớt run, "Cảm ơn Vệ tổng."
Dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện, cố tình dưới bầu không khí yên tĩnh này lại khiến cho Kiều Phán Phán từ từ bình tĩnh lại, ít nhất không còn run rẩy nhiều như lúc đầu.
Xe cuối cùng dừng dưới một toà chung cư.
Vệ Minh Ngôn xuống xe trước, lại kéo cửa xe giúp Kiều Phán Phán, nhẹ nhàng nói, "Tới rồi."
Bây giờ đã gần 12 giờ, xung quanh chung cư không có ai, cô gái bước xuống xe, dưới ánh đèn đường tối tăm túm thật chặt quần áo trên người, lại bắt đầu căng thẳng.
Người đàn ông chỉ xem như không thấy cô đang căng thẳng, đi đỗ xe rồi mang cô gái lên tầng.
Nhà của Vệ Minh Ngôn nằm ở tầng cao nhất, sau khi vào thang máy, ánh đèn sáng ngời khiến cho tâm trạng căng thẳng của Kiều Phán Phán giảm bớt, cô đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy phản chiếu lại hình bóng của bản thân.
Tóc tai tán loạn, sắc mặt đỏ bừng, trên người khoác một chiếc áo khoác rộng lớn màu đen, vô cùng thê thảm, cô hơi xấu hổ, cúi đầu muốn đè nén cảm giác muốn khóc xuống.
Cửa thang máy mở ra, Vệ Minh Ngôn dẫn đầu bước ra ngoài, cô gái đi theo sau ông, nhìn ông ấy đưa lưng về phía mình, sờ soạng trên người kiếm chìa khóa.
Cô yên lặng nhìn ông tìm trái tìm phải, tìm mãi vẫn không ra chìa khóa, cuối cùng gãi gãi đầu, đau đầu quay lại hỏi trợ lý sinh hoạt của mình, "Phán Phán, lúc tan làm cô có thấy chìa khóa của tôi nằm đâu không?"
Không biết vì sao, rõ ràng lúc này là lúc cô muốn khóc nhất, nhưng nhìn cảnh sếp mình vò đầu bứt tai, cô lại nhịn không được muốn bật cười.
Cô nhấp môi, đi đến bên cạnh chậu hoa cạnh chân của Vệ Minh Ngôn, lấy chìa khóa dự phòng dấu dưới lá cây ra, "Vệ tổng, đây là chìa khóa dự phòng lần trước ngài dấu đi."
"Đúng rồi nhỉ, tôi quên mất"
Người đàn ông tuấn tú bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nhẹ nhõm một hơi nhận lấy chìa khóa mở cửa.
Sau một màn này, Kiều Phán Phán cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô đứng ở cửa, nhìn ông bật đèn vẫy tay với cô, "Vào đi, không cần đổi giày."
Cuối cùng, cô gái lấy hết dũng khí, cẩn thận bước vào.
Điều này đối với Kiều Phán Phán mà nói đúng là thật không hề dễ dàng một chút nào cả, những điều cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn khiến cô rất khó mà thả lỏng cảnh giác với những người đàn ông trưởng thành, mặc dù người đó vừa mới cứu mình.
Chờ đến khi bước vào phòng khách, Kiều Phán Phán ngây ngẩn cả người, không vì điều gì khác, căn phòng này bày trí quá ấm áp.
Tường sơn màu ấm, chiếc bàn xinh đẹp màu trắng, trên bàn còn cắm hoa tươi, không hề giống chỗ ở của một người đàn ông độc thân chút nào cả.
"Tôi vừa mới điện cho bác sĩ lại đây, yên tâm, miệng bà ấy kín lắm, cũng đáng tin cậy, cô cứ ngồi một lát đi, bà ấy sắp tới rồi."
Người đàn ông anh tuấn vừa nói vừa bước vào phòng, "Để tôi tìm quần áo tôi từng mua cho vợ mình, cô thay tạm nhé."
Kiều Phán Phán đứng thật cẩn thận, cô nhìn vết bẩn lúc nãy khi giãy giụa mà dính phải, ngượng ngùng nhìn ghế sô pha trông vô cùng sạch sẽ, không dám ngồi lên.
Vệ Minh Ngôn đi ra rất nhanh, cầm một túi quần áo còn chưa bóc trên tay, đưa cho Kiều Phán Phán, "Đây là quần áo tôi mua cho vợ mình, định để ngày mai lúc đi tảo mộ đốt cho cô ấy, cô mặc tạm vậy nhé."
"Cảm ơn Vệ tổng." Kiều Phán Phán không biết câu này cô đã nói biết bao nhiêu lần, đón lấy bộ quần áo, đứng tại chỗ không biết nên đi đâu để thay.
Vệ Minh Ngôn cười, chỉ vào một căn phòng khác nói, "Cô vào đây thay đi, tôi xuống bếp pha trà."
Nhìn hắn thật sự đi vào phòng bếp, Kiều Phán Phán hơi thả lỏng, ôm quần áo đi vào căn phòng mà Vệ Minh Ngôn nói.
Đẩy cửa ra cô liền sửng sốt.
Vách tường được đổi thành màu hồng phấn, trong căn phòng lớn đặt một chiếc giường công chúa xinh đẹp, trên giường là mấy con búp bê vải xinh đẹp mà các bé gái thường thích, trên mặt đất cũng được phủ một tấm thảm lông sạch sẽ, thoải mái.
Đây là một căn phòng dành cho bé gái, hơn nữa là loại phòng mộng ảo nhất, xa hoa nhất.
Kiều Phán Phán hơi chần chờ tiến vào, TV trên tường đang chiếu phim hoạt hình, là một bộ phim khá cũ, cô nhớ mang máng hồi nhỏ mình cũng từng rất thích xem, bởi vì trong nhà không có TV, cô thường chạy qua nhà bạn thân để xem.
Một chiếc tủ xinh đẹp được xếp trong góc tường, bên trên ghi một hàng chữ: 【 Tủ đồ chơi của bé 】
Làm trợ lý sinh hoạt của Vệ Minh Ngôn, Kiều Phán Phán nhìn một cái là biết đây là chữ của ông ấy, ôn nhã và đoan chính.
Bé, hóa ra con gái của Vệ tổng không phải tên là Nam Nam à...!
Làm việc ở Nam Nhã đã nhiều ngày, Kiều Phán Phán tinh tường biết rằng Vệ tổng tưởng nhớ vợ và con gái mình đến mức nào, hắn có thể xem việc tản mộ là chuyện thường ngày phải làm, thì việc bày trí một gian phòng xinh đẹp cho con gái chết yểu của mình cũng là chuyện bình thường.
Kiều Phán Phán không hề nghĩ tới chuyện khác nữa, nhanh trong trốn trong góc phòng để thay