“Vậy mà cô còn có sắc mặt tốt như vậy với cô ta.” Lạc Ức càng nói càng phẫn nộ, "Loại người khiến cho người khác nhìn không vừa mắt trong giới giải trí cũng càng ngày càng nhiều, bản thân không có năng lực còn ghen ghét người khác làm quá tốt, tôi muốn nhìn xem về sau loại người này có thể làm được trò trống gì.”
Lưu Sở Họa cười cười, “Người mới không hiểu chuyện mà thôi, chờ về sau cô ta sẽ hiểu.”
“Họa nhi, lời này của cô cũng quá giống bà cụ non rồi? Cô cũng là người mới đấy được không, còn nhỏ hơn cô ta nửa tuổi!” Lạc Ức đi theo sau cô, nhỏ giọng nói thầm.
Lưu Sở Họa vào phòng hóa trang, ngồi ở vị trí của mình đợi chuyên viên trang điểm đến chỉnh sửa lại cho cô, Lạc Ức cầm di động chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh trên mặt cô.
“Chụp tôi làm gì, bây giờ tôi xấu muốn chết.” Lưu Sở Họa hơi nghiêng đầu, cũng không che mặt không cho chụp.
“Tôi muốn nói cho anh Tề biết, để anh ấy giúp cô trút giận.” Hiện tại ở trong lòng Lạc Ức, nghệ sĩ nhà mình quả thật là người ngây thơ lương thiện nhất trên thế giới, chỉ là cũng quá mức đơn thuần tốt đẹp, rõ ràng bạn trai có hậu đài như vậy, còn phải ở chỗ này chịu đựng trò lục đục của một vài người phụ nữ thiểu năng trí tuệ, dựa vào cái gì?
Lưu Sở Họa nhíu mày lại, “Chỉ là chút việc nhỏ, cô quá khoa trương rồi, không cần phiền đến anh ấy.”
“Nhưng mà…” Lạc Ức nhìn thấy chuyên viên trang điểm đã vào cửa, nuốt nửa câu sau về.
“Sao mặt lại biến thành như vậy rồi?” Ngữ khí chuyên viên trang điểm là chị Triệu khoa trương, nhéo tới nhéo lui mặt cô.
Lưu Sở Họa cười xấu hổ, “Chắc là có thể che khuất đúng không ạ.”
“Trời ơi, đây là đang khảo nghiệm kỹ thuật của chị đấy!”
Lạc Ức lùi qua một bên, nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được, chọn mấy tấm ảnh và chuyện xảy ra nói cho Tề Nhiên.
Lưu Sở Họa cũng không nghĩ đến bây giờ làn da của mình lại mềm mại đến vậy, nhớ lúc trước đóng phim, đừng nói là đánh nhẹ mấy bàn tay, cho dù lăn lê bò lết trên mặt đất cả ngày, trên người cũng không nhìn ra xanh tím.
Nhưng mà bây giờ biến thành như vậy, cho dù dùng vài lớp phấn che đi, lúc quay đặc tả vẫn nhìn rõ ràng sườn mặt sưng đỏ của cô.
Đạo diễn tức giận đến mức suýt chút nữa ném kịch bản, thử quay một hai lần vẫn không vừa lòng, cuối cùng quyết định thả cô nghỉ hai ngày, quay cảnh của nam chính với vai phụ trước.
Đóng vai nam chính là Dương Hãn Hải, cũng là người mới của công ty giải trí Tinh Thiên, tốt hơn Lưu Sở Họa một chút là anh ta vừa mới quay xong một liveshow thực tế thường trú, chương trình kia có số lượng người xem và đề tài không tệ, anh ta lớn lên đẹp trai, còn thông minh, rực rỡ như ánh mặt trời, nhờ đó mà hút một lượng lớn fans, xem như khá nổi tiếng trong đám người mới bọn họ.
Lúc này anh ta cũng nhích lại gần, có chút lo lắng dò hỏi: “Mặt cô thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện không?”
“Tôi cũng không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, rước thêm phiền phức cho mọi người rồi.” Mặt Lưu Sở Họa mang ưu sầu, lại có chút tự trách, “Hẳn là không cần đến bệnh viện đâu.
Tôi qua nói xin lỗi với đạo diễn đã, hôm nay sẽ về trước, ở nhà chườm đá mấy lần xem sao, hy vọng có thể sớm giảm sưng.”
Dương Hãn Hải nhíu mày, liếc nhìn Thang Chỉ San đứng cách đó không xa, biểu tình có chút chán ghét, “Sao cô phải xin lỗi, cũng không phải cô sai.”
Lưu Sở Họa cười cười, im lặng không nói.
Cô đi qua nói chuyện với đạo diễn, lại nói xin lỗi lần nữa, sau đó mới dọn đồ chuẩn bị trở về.
Lạc Ức sớm đã chuẩn bị tốt xe, căm giận bất bình nhắc mãi một đường, cuối cùng đúng lý hợp tình báo cho cô, “Tôi mặc kệ, tôi đã nói chuyện này cho anh Tề, lúc trước anh ấy đã từng nói, để tôi chăm sóc cô thật tốt, cô có chuyện gì phải nói cho anh ấy biết trước.”
Lưu Sở Họa có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, “Tôi biết rồi, ai bảo anh ấy mới là người trả lương cho cô chứ.”
Một nhân vật nhỏ, một chút tâm kế, vốn không cần phiền đến anh.
Đàn ông thích phụ nữ gây phiền phức cho mình, nhưng không thích phụ nữ gây quá nhiều phiền phức.
Cô tình nguyện để Tề Nhiên dùng quyền thế của anh tìm cho bản thân mấy tài nguyên tốt, cũng không muốn để anh lãng phí quyền thế ở việc trừng trị loại người lâu la này.
Loại người vào giới giải trí còn chưa thấy rõ tình thế, cho dù đặt cô ta ở đó mặc kệ không quản, cũng có thể quấy được bao nhiêu bọt nước chứ!
Lưu Sở Họa mới vừa vào nhà, còn chưa ngồi ổn trên sô pha, Tề Nhiên đã gọi điện đến, “Về đến nhà chưa?”
“Rồi.”
“Tôi đang đứng ở dưới nhà cô, mở cửa đi, tôi cho người lên giúp cô dọn hành lý.” Ngữ khí của anh nhẹ nhàng, không nghe ra có tức giận hay không.
Lưu Sở Họa có chút kinh ngạc, “Bây giờ? Không phải nói chờ thêm hai ngày khi tôi có thời gian mới dọn à? Tôi còn chưa dọn hành lý đâu!”
“Không phải đạo diễn thả cô hai ngày à? Cái này còn chưa tính là rảnh? Hành lý tôi để bọn họ dọn