Bình thường ở trong xe, Lưu Sở Họa luôn náo nhiệt dẫn đề tài nói chuyện.
Nhưng hôm nay cô đã im lặng rất lâu, mặt không cảm xúc.
Tề Nhiên hơi lo lắng, âm thầm đoán xem vì sao đột nhiên cô lại im lặng như vậy.
“Làm sao vậy?”
Lưu Sở Họa quay đầu lại mỉm cười, “Ăn giấm,
nhìn không ra sao?”
“Ghen?” Tề Nhiên kinh ngạc đề cao giọng nói, “Ai? Anh với Giản Huyên?”
Lưu Sở Họa nhẹ nhàng đẩy anh quay đầu qua, “Nhìn phía trước đi.”
“Hồi trước chúng ta quay phim, cô ta đột nhiên phát sốt, anh chỉ kêu Tiểu Trần qua hỗ trợ đưa cô ta đến bệnh viện thôi.” Không biết vì sao anh hơi buồn cười, “Không phải em từng nói những chuyện đó không đáng để ý sao?”
Đương nhiên Lưu Sở Họa sẽ không để ý, cô chỉ tùy ý tìm một cái cớ mà thôi, anh căn bản không cần phải giải thích gì với mình.
“Biết rồi.” Lưu Sở Họa thoải mái cười cười, “Em chỉ đùa một chút mà thôi.
Với lại, loại quan hệ này của chúng ta, cũng không có tư cách để ghen.”
Biểu tình Tề Nhiên cứng đờ, lập tức lãnh đạm xuống, trong xe một lần nữa trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt trả lời một câu, “Đúng vậy, em nói cũng đúng.”
Chợt giống như một chậu nước lạnh tưới từ đầu đến chân, Tề Nhiên đột nhiên tỉnh ngộ, ở chung với cô quá mức thoải mái, bầu không khí giữa họ vẫn luôn hài hòa, cho nên, chậm rãi…
Mình đã nhập vai quá mức rồi.
Lần này hai người đến một cửa hàng thịt nướng, cũng không phải một nơi xa hoa, cũng may nơi này cũng đủ bí mật, người phục vụ rõ ràng đã nhận ra Tề Nhiên, nhưng thái độ vẫn bình thường, đối đãi với họ giống như như người khách bình thường.
“Lúc học đại học anh thường xuyên tới cửa hàng này ăn cơm.”
Lưu Sở Họa có chút nghi hoặc nhìn về phía anh, thật nhạy cảm phát hiện ra điều gì, yên tĩnh chờ anh nói tiếp.
Thế nhưng Tề Nhiên cũng không nói tiếp, cười bắt đầu nướng thịt.
Miếng thịt tươi ngon trên vỉ nướng phát ra tiếng vang lách cách, sau khi đổ một tầng gia vị lên, hương thơm cay nồng thoát ra rất dụ hoặc đánh vào vị giác Lưu Sở Họa, nhưng cô vẫn chỉ ăn lửng dạ rồi dừng lại, ánh mắt thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào thịt nướng, cầm lấy một cọng rau xà lách ngậm trong miệng cho đỡ thèm.
“Sớm biết đã không mang em tới ăn cái này.” Tề Nhiên cười cười.
Lưu Sở Họa không chút khách khí, bĩu môi, “Tối nay em phải luyện tập nửa giờ.”
“Mỗi lần đi ăn cuối cùng đều là em nhìn anh ăn.”
Cô bật cười nói: “Được nhìn trực tiếp tốt như vậy, fans bình thường không thể nhìn đâu.”
Cơm nước xong trên đường về nhà, Tề Nhiên đột nhiên mở miệng nhắc tới chuyện đề cử cô cho đạo diễn Lý Hâm.
“Phim của đạo diễn Lý Hâm đã chuẩn bị gần xong, gần đây đang tuyển diễn viên.”
Lưu Sở Họa mím môi, theo bản năng ngồi thẳng người lên.
Chuyện lần trước Tề Nhiên đề cử cô đi thử vai, lúc sau lại không nói gì thêm, nói cô hoàn toàn không thèm để ý không nôn nóng là giả, nhưng bởi vì 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》 còn chưa đóng máy, cho nên cô vẫn luôn vững tâm,