Từ cuối tháng sáu đến cuối tháng mười, ròng rã trải qua hết bốn tháng liên tiếp đi quay phim, rốt cuộc thì bộ《 Cạm Bẫy Ôn Nhu 》đã hoàn thành.
Còn lại sẽ do đạo diễn giao cho bên hậu kỳ, biên tập, phối âm các loại, dự đoán sẽ được chiếu vào kỳ nghỉ đông.
Lúc vừa hoàn thành xong, không hiểu sao rất nhiều diễn viên đều tới mời rượu Lưu Sở Họa, cũng không biết là coi trọng cô vì cô là nữ chính, hay coi trọng cô vì cô có quan hệ thân mật với Tề Nhiên, dù là gì thì cô cũng không tiện từ chối, cũng đành kính một ly để vẹn toàn đôi bên, nhưng lại bị chuốc không ít rượu.
Một lúc sau cô cảm thấy hơi choáng, vì bây giờ cô vẫn là người mới vào nghề cho nên cũng không thể ngừng giữa chừng được, như vậy là không coi trọng thể diện của bọn họ, chỉ có thể cố nén lại để trò chuyện vài câu với những người diễn viên kia.
Cho dù như thế, nhìn bề ngoài của cô vẫn rất tỉnh táo, ngay cả Lạc Ức tự mình đưa cô về nhà nhưng mà cả đoạn đường đi vẫn không có phát hiện cô uống say.
Sau khi chào tạm biệt với trợ lý, cô bước tới cửa nhà nhưng không có tra chìa vào ổ khóa, mà cứ liên tục nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng......!giống như đang nghịch ngợm vậy.
Không biết là cô đã nhấn chuông biết bao nhiêu lần, cửa bỗng được mở ra từ bên trong, Tề Nhiên nhìn chằm chằm phía ngoài, đầu của anh còn dính mớ bong bóng xà phòng, có vẻ như đang tắm nhưng bị gọi ra, sắc mặt anh không kiên nhẫn, “Ai vậy?”
Lưu Sở Họa mỉm cười nói ngọt ngào và phất phất tay, “Em về rồi.”
Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt của Tề Nhiên bình thường lại, anh quay người bước vào trong nhà, “Em quên mang chìa khóa sao?”
Lưu Sở Họa cũng đi theo, cô bước vào trong nhà rồi đóng cửa lại, cô nhìn thẳng vào bóng lưng của Tề Nhiên.
Lúc sắp đến chỗ phòng tắm, anh xoay đầu lại bất đắc dĩ, “Nếu em muốn rửa mặt thì phiền em đi phòng tắm ở trên lầu, anh còn phải gội đầu xong trước đã.”
“Thật là vui quá.” Cô nói không đầu không đuôi.
Tề Nhiên buồn cười, gõ gõ trán của cô, “Chỉ là hoàn thành một bộ phim thôi mà vui đến như vậy sao?”
“Thật là vui quá.” Lưu Sở Họa lặp lại một lần, cô tiếp tục nói, “Bữa tiệc này vui quá.”
Tề Nhiên: ......
“Có phải là em uống say rồi không.” Anh sờ lên trán Lưu Sở Họa, có vẻ hơi ấm ấm.
Lưu Sở Họa cười rực rỡ, “Hoa hướng dương của mẹ nhập học, bé con phát sốt là không tốt, có phải do ốm rồi.”
“Ha ha.” Tề Nhiên ngay lập tức cười lớn, “Xong, hóa ra em uống say là thành ra thế này sao, đúng là xong rồi.”
Cô duỗi ra ngón tay búng trán của anh, “Dù bé đi đâu, mẹ không bao giờ phải lo lắng việc học của bé.”
Tề Nhiên vịn cánh cửa phòng tắm, cười đến đau bụng, “Được được, em đi đến sô pha ngồi chờ một lát đi, để anh gội xong cái bờm ngựa trên đầu anh rồi anh đến chơi với em.”
Anh đỡ hai vai của cô, mang cô đến rồi để cô ngồi trên chiếc sô pha, lúc này mới vội vội vàng vàng đi tiếp tục gội đầu.
Một lúc sau, anh bước ra khỏi phòng tắm, từ lúc đi vào tới lúc này còn chưa tới năm phút.
Vừa ra thì thấy Lưu Sở Họa đờ đẫn nhìn lên trần nhà, mỉm cười toe toét, giọng nói quá đỗi ngọt ngào, “Chúng ta không thể tạo ra nước, chúng ta chỉ là đầy tớ của mẹ thiên nhiên mà thôi.”
Tề Nhiên lại bắt đầu cười, anh yên lặng cười một hồi, đột nhiên đã tỉnh táo lại, vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi áo của mình ra, anh mở ra camera quay lại, vừa quay vừa cười híp mắt.
“Sau khi uống canxi, vòng eo tôi không còn đâu, chân tôi không đau, tôi có thể lên tầng năm mà không tốn sức.”
Cô dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười, cô nở nụ cười thật vui vẻ, cứ nói mớ như vậy mãi, làm cho Tề Nhiên nhớ lại những câu quảng cáo kinh điển kia.
Anh cũng đáp lại trước mà đứng yên ở một bên quay video lại, sắc mặt như đang cố nhịn cười, muốn cười đến nỗi tay run rẩy.
Sau mười mấy phút, rốt cuộc cô mới yên lặng, Tề Nhiên mới cất điện thoại định ngày mai đưa video cho Lưu Sở Họa nhìn xem, để cô biết lúc mình uống say lại đáng yêu như vậy.
Đáng yêu đến mức động lòng người, làm cho tim không ngừng nhảy liên hồi.
“Cuối cùng em cũng chịu yên tĩnh rồi.” Anh ngồi bên cạnh cô, “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không, anh đi pha ly sữa cho em nhé?”
Lưu Sở Họa quay đầu từng chút từng chút một, nhìn thẳng vào mặt Tề Nhiên, “Thật là vui quá.”
“Uống nhiều quá cho nên vui vẻ sao?”
Cô lắc đầu, “Vì có thể gặp được anh cho nên mới vui.”
Nghe xong, anh tựa như bị rung động, Tề Nhiên ngẩn người, chậm rãi mỉm cười, “Thật hay không? May mắn gặp được anh lại vui như thế sao?”
Lưu Sở Họa vẫn là mỉm cười, có vẻ hơi đần đần ngơ ngác.
Tề Nhiên lẳng lặng nhìn cô, anh không hiểu cảm xúc lúc này của mình là gì.
Nhưng chí ít thì anh biết, ở trong một cuộc đời của mỗi ai đó đều có rất nhiều vận mệnh giao thoa với nhau, nếu mình có thể có một vị trí quan trọng trong cuộc đời của cô thì đúng là một chuyện rất đáng để mừng rỡ, nghĩ như vậy, anh cảm thấy vận mệnh đúng thật là kỳ diệu.
“Nếu cứ nhìn chằm chằm như vậy.” Lưu Sở Họa đưa tay nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng đụng vào mũi của anh, “Em sẽ ‘uống’ anh cạn sạch bây giờ.”
Ngón tay của cô ấm áp, môi của cô hồng nhuận phơn phớt, lông mi vểnh lên, gương mặt ửng đỏ.
Gương mặt càng nhích lại gần hơn, đồng tử của anh nở to ra, Tề Nhiên bỗng nhiên lui về sau, tiếng tim đập thình thình như là đánh vào màng nhĩ.
Cổ của anh ngưỡng lên, hơi giật giật, “Em......!để anh dẫn em đi nghỉ ngơi thôi.”
Lưu Sở Họa cười cười, cô đứng lên, quay người lại đi về phía cầu thang.
Tề Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà cô đi được một lát chưa tới gần cầu thang thì đã chao đảo.
“Hazz!” Anh vội vàng đi qua giữ chặt tay của cô, anh cười cười, “Em đi theo anh đi.”
Cô nhìn chăm chú cặp mắt của anh, nghiêng đầu một chút rồi nhẹ gật đầu nhưng, nhìn có vẻ hơi nặng nề.
Anh dìu cô một đường đi về phòng, cô ngoan ngoãn theo sát người anh, không có lảo đảo nữa, cũng không có khóc lóc om sòm ầm ĩ, người ngoài nhìn vào nhất định là không biết cô uống rượu say.
Ngồi ở trên giường, cô cúi đầu cởi giày, rồi cởi áo