Tư thế ngủ của cô hơi phóng khoáng, gối đầu không nằm mà ngược lại được ôm vào ngực, hai đùi kẹp chặt chăn, tóc xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt.
Tề Nhiên bước đến trước sofa, nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nhịn được đưa tay nhẹ gạt lọn tóc trên mặt cô.
Rõ ràng vừa nói muốn quyến rũ anh cơ đấy, thế mà lại ngủ sớm như vậy.
Còn nữa, sống chung một nhà với một người đàn ông lại có thể an tâm ngủ như vậy.
Anh thở dài khe khẽ, giúp cô kéo chăn đắp kín, sau đó mới rón rén vào phòng tắm tắm rửa.
"Woa, động đất rồi, mưa to rồi, mau dậy đi, siêu nhân điện quang phải đánh quái vật rồi!"
Tiếng hét cao độ vang lên bên tai anh, màng nhĩ Tề Nhiên chấn động mạnh một cái, cả khuôn mặt nhăn lại thành một cục.
Anh che tai mở mắt ra, phát hiện màn đã được kéo ra, ánh mắt trời ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào.
"Woa, động đất rồi, mưa to rồi, mau dậy đi, siêu nhân điện quang phải đánh quái vật rồi!"
Giọng nói ngọt ngào lại vang lên lần nữa.
Tề Nhiên chỉ cảm thấy trên trán xuất hiện ba đường xám xịt, anh nhìn quanh, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình.
Trước khi tiếng chuông báo thức lặp lại lần thứ ba, anh đã không nhịn tiếp được mà tắt nó đi, sau đó nhức đầu xoa huyệt thái dương.
Phải vào những lúc thế này thì anh mới nhận thức rõ ràng rằng, thì ra Lưu Sở Họa thật sự vẫn là một cô gái mới hai mươi tuổi, cả người đầy thanh xuân hoạt bát, người nhà như bọn họ không cảm nhận được.
Anh mở điện thoại lên, phát hiện wechat do Lưu Sở Họa gửi tới.
"Thật xin lỗi, để lại một mình anh ở nhà, em đặt một cuốn hướng dẫn du lịch của thành phố này trên bàn trà đó, nếu anh thấy chán có thể đi dạo, hoặc là anh muốn đến studio của em tham ban, em cũng vô cùng chào đón."
Lời giải thích nghiêm túc này, thật đúng là không giống với tiếng chuông báo thức do cô đặt gì cả.
Anh nhìn đồng hồ, đã là mười giờ rưỡi sáng.
Đứng lên rửa mặt thay đồ xong, rồi nhàn nhã ăn sáng ở đại sảnh khách sạn, một mình anh đứng trước cửa khách sạn ngây ra hồi lâu, trước khi đứa bé giữ cửa ở khách sạn đến hỏi thăm, anh gọi một chiếc taxi đến địa điểm gần khách sạn nhất trong hướng dẫn du lịch.
Ba giờ rưỡi chiều, anh nhận được điện thoại của Lưu Sở Họa.
"Anh ở đâu vậy?"
Tề Nhiên ngồi trên băng ghế dọc bờ biển ngắm bốn phía, "Anh cũng không biết nữa." Lúc taxi lái qua vùng biển này anh đã kêu dừng xe, biển mùa này chỉ có trời xanh và hải âu làm bạn, nhìn ra xa yên tĩnh mà xinh đẹp.
Tề Nhiên hít mũi một cái, đẹp thì đẹp thật, nhưng gió biển cũng cực kỳ lạnh.
Thiệt là, từ xa tới đây, thì ra chỉ để ngồi chỗ này hóng mát sao?
"Mở định vị đi, em tới tìm anh."
"Em không cần quay phim à?"
Dường như Lưu Sở Họa nghe ra ấm ức mơ hồ trong giọng nói của Tề Nhiên, vì vậy cô cười khẽ bảo, "Khó khăn lắm anh mới tới đây một chuyến, đương nhiên phải ở bên anh rồi!"
Lúc Lưu Sở Họa tìm được Tề Nhiên thì anh đang ngồi trước biển rộng cầm điện thoại chơi piano tiles, ngón tay nhanh đến mức tạo thành vệt ảnh trên màn hình, cô như đùa dai mà ra sau lưng anh, đột ngột vỗ vai anh một cái, "Một mình anh vẫn rất vui vẻ nhỉ!"
Ngón tay Tề Nhiên run lên, lập tức game over! Rõ ràng thiếu chút nữa đã phá kỷ lục, anh bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại nói, "Kết thúc công việc sớm vậy?"
"Bởi vì phải dành thời gian ở bên anh đó!" Hình như tâm trạng cô không tệ lắm, vòng qua ngồi xuống cạnh anh, tự nhiên lấy điện thoại di động của anh mà mở màn mới, hết sức chăm chú chơi tiếp.
Tề Nhiên giả bộ vô tình liếc màn hình điện thoại, vừa liếc đã không nhịn được ghé cả người lại, "Tay em nhanh quá, bài này khó lắm đó."
Lưu Sở Họa đắc ý nhướng mày, dễ dàng phá kỷ lục, bấy giờ mới phát hiện một hơi thở ấm áp đang phả lên cổ mình.
Cô mỉm cười đưa vai, Tề Nhiên lập tức ngồi thẳng người lại, "Ai cho em tùy tiện phá kỷ lục của anh."
Lưu Sở Họa trả điện thoại lại cho anh, bật cười, "Trên đường tới đây em đã tìm thử, cách đây không xa có một hòn đảo không người, chúng ta lên đảo chơi đi!"
"Đảo không người?" Mắt Tề Nhiên lóe lên, Lưu Sở Họa biết anh đã xiêu lòng.
"Ừm." Cô cười lộ lúm đồng tiền như hoa, hăng hái giơ cái hộp nhựa trên tay lên, "Em đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi."
"Chuẩn bị đầy đủ vậy à? Thì ra lúc em đóng phim luôn nghĩ đến mấy chuyện này, quá không tập trung rồi." Ngoài miệng Tề Nhiên vẫn trêu chọc, nhưng trong lòng lại sung sướng khó đè nén.
Bọn họ mới hàn huyên được hai câu thì cano Lưu Sở Họa thuê từ lâu đã chạy tới chỗ cách bọn họ không xa, người điều khiển đứng lên vẫy tay với bọn họ.
"Đây là..." Tề Nhiên hơi kinh ngạc.
"Đi thôi." Cô kéo tay anh đứng dậy, đưa cái hộp nằng nặng cho anh, "Không phải bảo anh tới tham ban ư? Sao lại không tới?"
"Không phải hôm qua ai đó mới kêu anh đừng làm chuyện khiến người khác hiểu lầm đấy hả?" Vẻ mặt Tề Nhiên bình tĩnh, vươn tay cảm nhận cảm giác man mát của bọt nước tóe lên.
Lưu Sở Họa cười, "À, thì ra là giận dỗi à!"
"Anh không có." Tề Nhiên quay đầu liếc cô.
Nhưng Lưu Sở Họa chỉ cười thản nhiên, không thèm để ý thái độ của anh.
Sau khi xuống cano, dặn người đúng thời gian đến đón bọn họ, Lưu Sở Họa kêu Tề Nhiên cầm hộp đi theo mình.
"Định đi đâu vậy?"
"Tìm một chỗ đào lỗ nhóm lửa đã."
Không hiểu sao bước chân của Tề Nhiên nhanh hơn một chút, thoạt nhìn hình như có chút hưng phấn.
Bọn họ tìm một nơi cách bờ biển không xa để đào lỗ, Lưu Sở Họa mở hộp nhựa, lấy hai cái ghế gấp ra trước, sau đó lấy một con gà bọc mấy lớp lá sen đã ướp gia vị và nhét hương liệu trước, dùng giấy bạc chuẩn bị sẵn bọc bên ngoài một lớp, đổ ra một túi đất sét nhỏ rồi trộn