"A." Rốt cuộc Lưu Sở Họa giãy giụa mở mắt ra, cô thở từng hơi từng hơi, đầu toàn mồ hôi lạnh.
Tại sao lại mơ thấy cảnh tượng này, chẳng lẽ do hôm nay gặp Yến Ca nên không nhịn được đoán kiếp trước sau khi mình chết anh ta sống thế nào, thành ra mới ngày nghĩ gì đêm mơ nấy sao?
Lưu Sở Họa đưa tay che ngực, cảm nhận trái tim mình đập thình thịch.
Cảnh tượng trong mơ vẫn không mờ đi, cô giương mắt, đột nhiên ra quyết định.
Cô cầm điện thoại, gửi một cái wechat, "Nói cho anh biết trước một tiếng, tối nay em định mời người ta ăn cơm, nhưng em đảm bảo sẽ không ở ngoài một mình với anh ta quá mười giờ tối."
Mắt liếc qua đồng hồ ở góc trên bên phải của điện thoại, bốn giờ rưỡi sáng.
Cô buồn phiền bực bội, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, đứng dậy rửa mặt.
Hai tiếng sau wechat mới trả lời.
"Biết rồi."
Nửa phút sau bổ sung thêm một câu, "Gửi một tấm hình của anh ta cho anh."
Lúc này Lưu Sở Họa đã đến studio từ sớm, cô đang ngồi trong xe chơi điện thoại, thấy vậy kiên định từ chối, "Không được, em không có hình của anh ấy."
"Vậy thì chụp một tấm." Anh cực kỳ cố chấp.
Lưu Sở Họa nén bất đắc dĩ trong lòng, "Đừng quậy nữa, như vậy không lịch sự."
"Nên, hơn nửa đêm em không ngủ được là đang do dự hôm nay có nên mời người ta đi ăn không à?"
Cô cười khẽ một tiếng, "Nghĩ gì thế, chỉ là nửa đêm mơ thấy ác mộng, không ngủ lại được nên sẵn tiện báo chuyện này với anh thôi."
"Mơ thấy cái gì?"
Ngón tay của cô dừng lại một chút, "Mơ thấy em đã chết."
Trước ngôi mộ trải đầy hoa cúc trắng, chỉ có một bó hoa hồng champagne khiến người khác dễ chú ý.
Lúc trước rất nhiều lần cô phàn nàn trước mặt Yến Ca mình chưa từng được đàn ông tặng hoa, nhân viên công tác có tặng cô mấy lần, đáng tiếc chỉ là hoa hồng bách hợp bình thường, cô thích hoa hồng champagne nhất, thế nhưng chưa từng được tặng.
Đời người nhoáng cái đã vài thập niên, cô cũng đã hơn ba mươi, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp được người đàn ông tặng mình hoa hồng champagne.
Không ngờ rằng lần đầu tiên nhận được bó hoa này lại là tình huống như vậy.
Lúc tỉnh hồn lại, điện thoại truyền tới âm thông báo wechat.
"Sau đó thì sao, chết rồi sao nữa?"
Lưu Sở Họa tức giận trả lời: "Quên rồi."
"Sau này nửa đêm mơ thấy ác mộng cứ gọi cho anh."
"Quan tâm thế, chịu nửa đêm bị em đánh thức hả?"
"À không, anh chỉ muốn nghe em kể lại cẩn thận lúc em vẫn chưa quên thôi, để xem có làm tư liệu sống dự bị của anh được không."
Cô trợn mắt nhấn sáu dấu chấm than.
"Vậy mười giờ tối gọi cho anh."
"Ừm, quyết định vậy đi."
Sau khi thống nhất ý kiến với Tề Nhiên, cô dứt khoát gọi Yến Ca lại vào lúc anh ta kết thúc công việc chuẩn bị về.
"Yến Ca, chờ chút đã."
Anh ta xoay người nhìn cô, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
"Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm." Cô đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc.
Giọng nói của Yến Ca xuyên qua khẩu trang có vẻ không rõ lắm, "Ngại quá, tôi còn có chút việc."
Khi anh ấy chuẩn bị đi, Lưu Sở Họa kéo mạnh cánh tay anh ấy, thái độ kiên quyết, "Tôi cảm thấy nếu tôi là anh, nhất định hiện tại sẽ không từ chối.
Ít nhất anh phải học được cách khi thời cơ tới thì đừng buông tay để nó chạy mất đúng chứ?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Làm sao anh biết sau khi nhận lời mời hôm nay thì cuộc đời sẽ không thay đổi?"
Ánh mắt hai người giao nhau, thậm chí Lưu Sở Họa còn thấy được trong đôi mắt xinh đẹp của Yến Ca lóe lên ngạc nhiên không chắc.
Sau nửa ngày, anh ấy khẽ gật đầu một cái, "Đi đâu?"
Lưu Sở Họa lái xe đưa anh ấy đến một nhà hàng, cô trực tiếp chọn một ghế lô cách xa cửa sổ, Yến Ca ngồi đối diện cô, trầm mặc một lát rồi cởi nõn và khẩu trang ra.
"Anh muốn ăn gì?" Lưu Sở Họa cẩm thực đơn hỏi.
"Gì cũng được."
Vì vậy cô tự nhiên gọi món ăn, cô biết khẩu vị của Yến Ca rất nhạt nên chỉ chọn mấy món ít dầu muối.
Từ đầu đến cuối Yến Ca luôn trầm mặc, ăn xong cả bữa cơm cũng không nói được hai câu.
Lúc chuẩn bị đi, Lưu Sở Họa mở miệng, "Anh không hỏi tại sao tôi lại mời anh ăn cơm sao?"
"Tại sao?" Anh sửa khẩu trang của mình, vẻ mặt thoạt nhìn có chút thờ ơ.
Cô ngửa mặt lên, lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu, nở nụ cười thản nhiên, "Tôi cảm thấy anh cho tôi cảm giác rất giống một người bạn trước kia của tôi, hôm nay trùng hợp tâm trạng không tốt lắm nên uy hiếp dụ dỗ anh ra ngoài ăn cơm với tôi, thật xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh đúng không?"
"Ừm." Anh ấy nhẹ gật đầu.
Lưu Sở Họa càng vui vẻ hơn, "Để đền bù sự vô lễ của tôi, tôi sẽ giúp anh một lần.
Đương nhiên, có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa có khả năng đó, trong một năm thì sao, trong một năm nhất định tôi..."
"Không cần." Anh ấy đội mũ lên, "Tôi nghe nói tôi có thể diễn vai hôm qua là do cô đã đề cử giúp.
Vì vậy cô đã giúp tôi một lần rồi."
Cô cười tự giễu, cảm giác mình hiện tại như một ác bá mặt dày mày dặn bắt gái nhà lành làm kỹ nữ, "Nói cũng đúng, vậy coi như huề, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Anh ấy mở cửa phòng ra ngoài.
Lưu Sở Họa yên tĩnh ngồi đó, không hiểu sao cảm giác bản thân có chút già mồm.
Nếu đã nói từ nay về sau mình chính là Lưu Sở Họa, vì sao còn vì người và việc kiếp trước mà canh cánh trong lòng?
Mười giờ tối, cô gọi điện cho Tề Nhiên.
"Xong rồi hả?" Anh hỏi.
"Xong lâu rồi." Lưu Sở Họa không hào hứng lắm, nửa buông mắt, tay nghịch lọ sơn móng tay.
"Vậy sao không gọi cho anh sớm chút." Anh có chút thờ phào nhẹ nhõm.
"Anh chỉ bảo em mười giờ thì gọi cho anh, không kêu em xong thì lập tức gọi cho anh."
Bình thường lúc cô nói chuyện trong giọng nói luôn