Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

40: Chương 312


trước sau


Lưu Sở Hoạ ở trong đêm tối hơi hơi mỉm cười, nghe máy, “Alo.”
“Dì ngủ rồi à?” Đầu dây bên kia điện thoại tràn ngập tiếng người, ầm ĩ ồn ào.
“Ừ.”
“Mua được vé máy bay không?”
“Không.” Cô giả vờ uỷ khuất nói, “Em quét rất lâu cũng không quét được vé.”
Anh trầm mặc một lát, “Vậy không phải vừa lúc, không dễ gì mới được nghỉ, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”
Lưu Sở Hoạ nín cười gật gật đầu, “Xem ra chỉ có thể như vậy, thật xin lỗi, rõ ràng đã bàn xong.”
Cách đó không xa còn có người lớn tiếng gõ ly gọi Tề Nhiên đi qua uống rượu, anh giống như xoay người đáp lại “Chờ một chút”, sau đó đè thấp giọng, “Không sao.”

Giọng điệu trầm thấp lộ vẻ ôn nhu khác thường.
“Anh đi uống rượu cùng bọn họ đi.”
“Đừng lo.” Anh nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ, “Không cần để ý đến bọn họ.” Kim giây từng chút từng chút đi lên phía trước, Tề Nhiên ở trong lòng yên lặng đếm ngược, cuối cùng, vào khoảnh khắc kim giây đi qua số mười hai, anh nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, trong tiếng ầm ĩ cho cô lời chúc phúc năm mới đầu tiên, “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Pháo hoa phanh một tiếng từ bên kia điện thoại truyền ra, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.
Cúp điện thoại, tâm tình của cô giống như đột nhiên tốt hơn nhiều, mở ra thông tin ghi chép đăng một lời chúc phúc năm mới.

Rất nhanh sau đó, di động liên tục không ngừng vang lên, một số người đơn giản đáp lại một hai câu, một số người thì không.
Lưu Sở Hoạ cong cong khoé miệng, đang chuẩn bị cất điện thoại vào túi, liền nghe thấy đinh một tiếng, Yến Ca gửi tới một dấu chấm hỏi.

Lúc này cô mới nhớ tới, mình cũng không trao đổi số điện thoại di động với Yến Ca, mà anh ta là một người lâu dài không đổi số, Lưu Sở Hoạ vô thức ghi nhớ số di động tồn tại trong ghi chép thông tin.
Thật đúng là đủ một bên tình nguyện.

Cười nhạo sự ngu xuẩn của mình, cô vẫn trả lời vấn đề của anh ta, “Tôi là Lưu Sở Hoạ.”
“……”
“Có phải cảm thấy gặp biến thái hay không.” Lưu Sở Hoạ tự mình trêu chọc.

“Không có, năm mới vui vẻ.”
Cô cũng không đáp lại, vẫn duy trì khoảng cách như vậy rất tốt, lúc tết nhất lễ lạc gửi tin nhắn chúc phúc.
Bầu trời Tân Cương đặc biệt xanh thẳm.
Lưu Sở Hoạ một mình từ sân bay đi ra, mặc một thân áo lông màu trắng, đeo ba lô màu đỏ, kéo một cái rương hành

lý to lớn, nhìn qua vẫn giống như sinh viên chưa hết tính trẻ con.

Cô cũng không nói cho Tề Nhiên biết chuyện cô muốn tới đây, dĩ nhiên cũng không có ai đến sân bay đón cô.
Cô đứng ở sân bay tìm tòi địa chỉ phim trường của Tề Nhiên, tìm được chỗ uy tín mà trước kia đã tra cứu trên mạng thuê một chiếc xe, đưa tiền đặt cọc, một đường trực tiếp chạy đến đoàn phim.
Lúc cô mỉm cười đứng ở trước mắt Tề Nhiên, biểu tình ngu ngơ trên mặt anh quả thực đáng yêu đến nổi lên bong bóng.
Lưu Sở Họa che miệng, cười đến không dừng được.
Anh đi tới tiếp nhận hành lý của cô, cúi đầu nhẹ giọng oán trách nói: “Anh còn thực sự cho rằng em không mua được vé, bên này không dễ tìm, tại sao không nói trước với anh một tiếng.”
“Cái này gọi là có qua có lại, không phải lần trước lúc anh tới cái gì cũng đều không nói với em sao.” Cô đắc ý hất cằm lên, nụ cười còn sáng lạn hơn cả pháo hoa.

Cô theo Tề Nhiên vào đoàn phim, đi theo anh chào hỏi từng nhân viên công tác, phân phát xuống dưới mấy túi thịt bò khô, tiếp nhận vô số thiện ý trêu chọc cùng đánh giá, lúc này mới đi theo anh đến chỗ ở.
Tề Nhiên vỗ vỗ bả vai Tiểu Trần, cười đến vô cùng hiền lành, “Cậu đi xem còn nơi nào có thể dọn tới ở hay không, nếu thật sự không có, cậu liền dọn ra khỏi phòng, tới đây cùng tôi chen chúc một chút đi.”
Chỗ ở hiện tại của bọn họ cũng không phải khách sạn, ngay cả một cái sô pha có thể buông xuống cũng không có.
Nụ cười trên mặt Tiểu Trần vô cùng cứng đờ, “Biết rồi anh Tề, em đi hỏi thử xem.”
Lưu Sở Hoạ tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Trợ lý đáng thương của anh khẳng định đang thầm mắng anh đấy!”
“Tôi biết chứ.” Tề Nhiên hơi hơi né tránh, lỗ tai không khỏi có chút nóng lên.

Anh bước mấy bước đến trước bàn, rót một ly nước ấm đưa cho cô, “Vẻ mặt của trợ lý biến thành như vậy, em còn lo lắng anh không nhìn ra được sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện