Anh còn chưa làm gì, Lưu Sở Họa đã chủ động nắm lấy tay anh rồi cho vào túi áo, nhẹ nhàng đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh.
“Đi vào nhanh lên, em lạnh quá, 《Cạm bẫy dịu dàng》 sắp chiếu rồi, em vì muốn xem nên mới vội vàng chạy về đấy, nếu không em đã ở ven hồ chơi rồi.”
“Em còn nói nữa?” Tề Nhiên nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, anh hơn cô sáu tuổi, trách nhiệm phải chăm sóc cô bỗng xuất hiện trong tâm trí anh, “Suốt ngày ở bên ngoài chỉ nghĩ đến đi chơi, cũng không gọi điện thoại thông báo, làm anh giận chỉ muốn đánh em.”
“Ồ.” Lưu Sở Họa cười như không cười liếc xéo anh một cái, “Mới được bao lâu mà anh đã muốn chơi trò cấm túc em, không cho em đi chơi rồi?”
Tề Nhiên hơi ngơ ra rồi mới phản ứng kịp, hét lên một tiếng: “Em nghĩ gì vậy, trong đầu toàn những suy nghĩ linh tinh.”
Cô buồn cười: “Rõ ràng là anh nói như thế, đến giờ lại trách em.”
Tề Nhiên trợn mắt, anh giận đến mức chỉ muốn đánh cô.
Về đến phòng, nhân lúc Lưu Sở Họa đang rót trà, anh rút ra 2 bông hoa kẹp vào trong sách, cắm số hoa còn lại vào bình hoa.
Rồi để cục đá hình ngôi sao kia vào trong ngăn kéo tủ.
Lưu Sở Họa cầm cốc trà nóng, kéo ghế, ngồi trước tivi.
Cũng không biết cô lấy ở đâu ra gói thịt bò khô và chân gà rút xương.
Vừa bóc ra vừa đợi phim.
Cô không biết Tề Nhiên đang làm gì, cô không đợi được nữa, gọi: “Anh đang làm gì vậy? Nhanh lại đây xem phim.”
“ Biết rồi, đến lúc này mà sao em vẫn gấp như vậy.” Tề Nhiên khẽ cười.
Anh không biết rằng, lúc này, anh thật sự rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
Bài hát mở đầu phim là do những nghệ sĩ, diễn viên của công ty giải trí Tinh Thiên biểu diễn.
Nhịp điệu nhẹ nhàng, ca từ phong phú.
Rất phù hợp với nội dung ngọt ngào của bộ phim này.
Lưu Sở Họa vừa ăn chân gà vừa nhìn lên màn hình.
Mở đầu câu chuyện chính là cảnh của nữ chính Trình Mộc Tam xuất hiện.
Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội đi xuống cầu thang.
Nụ cười của cô nhẹ nhàng đoan trang, không có ý định thể hiện sự cao quý, nho nhã của mình.
Cô ấy chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhẹ nhàng liếc nhìn bạn một cái thôi cũng đủ làm bạn say mê.
Hỏi thăm qua loa, cô ấy cùng ba khiêu vũ xong trốn vào một góc, rút điện thoại ra trả lời những tin nhắn chất đầy từ nãy.
Ống kính hiện lên những con số thống kê và những từ chuyên ngành kinh tế làm người ta hoa con mắt.
Cô vừa gửi xong tin nhắn: “Tiếp tục theo dõi tình hình cổ phiếu của bách hóa Thương Dương”, đã nghe thấy bên cạnh có vài ba người đang bàn luận về mình, trong ngữ khí của họ có thể nghe ra được sự đố kỵ và ghen ghét, dần dần họ đã nảy sinh ác ý với cô.
“Không phải chỉ là gia thế hiển hách sao?” “Suốt ngày xem thường người khác.” “Nghe nói còn thích đi câu dẫn đàn ông, vì thế con gái trong khóa mình không ai ưa cô ta cả.”
Càng nói càng quá đáng, cuối cùng cô chỉ cười khinh bỉ một cái rồi tiến về phía họ.
Nhẹ nhàng hất ly rượu trên tay.
Những giọt rượu đỏ rơi trên tà váy của những người đó.
Tiếng hét của bọn họ còn chưa được cất lên thì thay vào đó là vẻ mặt đáng sợ, khiếp hồn.
“Hình như các cô rất hiểu về tôi, nên biết tôi là người rất ghét những ai nói xấu sau lưng mình.
Lúc tôi còn đi học đã câu dẫn người đàn ông của ai, bây giờ các cô hãy cho tôi biết cụ thể tên của họ.
Nếu không thì một là xin lỗi tôi, hai là đợi tôi đáp trả những câu nói của các cô.
Thế có được không?”
Bọn họ bị dọa sợ, run rẩy, lập tức xin lỗi cô.
Trình Mộc Tam chẹp