Lưu Sở Họa không nhịn được thở nhẹ một tiếng, xoay người trở lại lấy ba lô, “Mau mau mau.”
“Khụ.” Tề Nhiên yên lặng thu hai tay vừa duỗi ra về, có chút xấu hổ sửa sang lại cổ tay áo một chút, đi qua nhận lấy ba lô từ tay Lưu Sở Họa.
Khi ngồi trên xe, anh còn đang canh cánh trong lòng về cái ôm nửa đường bị chết non kia.
Lúc đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo, các đội đằng trước đã sớm không thấy bóng dáng, có lẽ đây là một nhiệm vụ đơn giản, không thể nào mượn nhiệm vụ này giảm bớt chênh lệch với các đội đi trước.
Bọn họ cưỡi voi, đi dọc theo đánh dấu của tổ sản xuất, xuyên qua rừng cây tươi tốt.
“Em rất thích chương trình này!” Lưu Sở Họa nhìn phong cảnh ven đường, đột nhiên mở miệng cảm thán, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.
“Vậy sao?” Tề Nhiên mơ hồ lộ ra một nụ cười.
Lưu Sở Họa quay đầu nhìn sườn mặt anh, một tay khoác lên vai anh, mỉm cười ghé sát vào tai anh, “Cho nên muốn cảm ơn kim chủ đại nhân đã mang em tới tham gia.”
Chỉ tới tham gia chương trình này cũng không tính là tài nguyên tốt, nhưng cùng Tề Nhiên tham gia chương trình này, có thể coi như đây là tài nguyên tuyệt đỉnh.
Anh còn không biết, chỉ riêng thân phận bạn gái của Tề Nhiên, cũng đã có thể có được vô số hợp đồng quảng cáo và show diễn, cũng đủ bù lại tất cả.
Ý cười ở khóe miệng Tề Nhiên càng sâu, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, “Ngồi yên đừng lộn xộn, cẩn thận đừng để ngã xuống.”
Có thể lấy dáng vẻ thân mật như vậy cùng cô xuất hiện trước màn ảnh, là một thể nghiệm rất mới lạ.
Chỉ cần nghĩ đến, một khi chương trình được phát sóng, vô số người sẽ nhìn thấy bọn họ tiếp xúc với nhau, thấy quan hệ của bọn họ, biết được trước cái tên Lưu Sở Họa, liền tồn tại một tiền tố là bạn gái của Tề Nhiên, anh nghĩ đến những điều này, giống như dục vọng bí ẩn nào đó chiếm được thỏa mãn, vô cùng hưng phấn.
Rất nhanh, bọn họ đã đến địa điểm chỉ định.
Lưu Sở Họa tươi cười sáng lạn xuống voi trước, quay đầu nhẹ nhàng hành lễ, “Thiếu gia, để nô tỳ đỡ ngài đi, sức khỏe của ngài yếu ớt, cẩn thận dưới chân.”
Sự vui sướng và dịu dàng trong mắt Tề Nhiên vừa rồi nháy mắt biến mất, nếu anh thật sự là thiếu gia, lúc này bảo đảm sẽ dùng chân đá vào mông cô một cái, nói cô nhóc này không có ánh mắt.
Anh búng trán cô một cái, âm thanh này tuyệt đối có thể ghi âm lại, sử dụng làm tiếng vang thanh thúy trong tiết mục.
Lưu Sở Họa cũng không kêu đau, chỉ che miệng cười khẽ.
Anh trầm mặc lướt qua cô cầm lấy thẻ manh mối, nhỏ giọng đọc nhắc nhở trên tấm thẻ.
“Ai có hỏa nhãn kim tinh?”
Đây là chướng ngại vật trên đường làm nhiệm vụ, hoa mỹ rằng có thể tăng thêm một nhiệm vụ chướng ngại trong lúc bạn thực hiện trò chơi, độ khó của nhiệm vụ này rất lớn, mà lại chỉ có thể để một người tham gia.
“Ai làm đây?” Tề Nhiên dò hỏi nhìn cô một cái.
“Để em làm cho.” Nghe qua dường như là nhiệm vụ kiểm tra năng lực phân biệt.
Sau khi lựa chọn được ai tham gia, mới có thể mở thẻ manh mối xem manh mối tiếp theo.
“Người chơi sẽ đi tàu lượn siêu tốc, nhớ con số màu sắc ở ven đường, trả lời câu hỏi đã chọn là có thể thông qua.”
Đến khu chờ trước tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được đồi đằng trước.
Bởi vì tàu lượn siêu tốc cứ mười phút mới có một chuyến, mà mỗi lần chỉ có thể cho một thí sinh tham gia, một khi trả lời không đúng câu hỏi được chọn sẽ phải xếp hàng lại lần nữa, là nhiệm vụ cực kỳ lãng phí thời gian.
Lúc này ở đây còn bốn nhóm người chơi, trong đó có một thành viên của đội người mẫu còn đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Lưu Sở Họa khoác ba lô chạy chậm tới xếp hàng, vô cùng vui vẻ nói chuyện với bọn họ, dáng vẻ trẻ trung hoạt bát khiến Tề Nhiên ở phía sau có vẻ già cỗi nặng nề.
Đội cha con vừa vặn đứng đằng trước bọn họ, thế nào thì Chử Ngạo cũng được coi là tiền bối, bọn họ lễ phép chào hỏi ông, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.
Chử Lượng lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, không kiên nhẫn với loại nói chuyện phiếm không nóng không lạnh, không dinh dưỡng này của bọn họ, đi lên ôm Lưu Sở Họa một cái thật lâu.
Tề Nhiên đứng phía sau lập tức nhìn thẳng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cánh tay Chử Lượng, giống như muốn chọc ra một cái hố ở trên đó.
“Tôi cực kỳ thích cô diễn Mộc Tam, quá đáng yêu.” Ôm xong, anh ta ghé mặt qua chuẩn bị chạm mặt chào hỏi, Tề Nhiên yên lặng nhìn động tác của anh ta, trong mắt hiện lên một tia sáng, môi mím chặt, độ ấm quanh thân lập tức giảm xuống vài độ.
Trước khi mặt của Chử Lượng dán vào mặt cô, Lưu Sở Họa nghiêng đầu né tránh.
Chử Lượng dừng lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc, cô rất thản nhiên cười khẽ, nhón chân ghé vào tai anh ta, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói thầm với anh ta.
Tầm mắt lạnh lẽo phía sau gần như khiến sau lưng Lưu Sở Họa nổi lên một tầng sương lạnh, chỉ trong thời gian nửa câu, cô liền cười cười, lùi về sau nửa bước liếc mắt nhìn Tề Nhiên một cái, sau đó nhướng mày với Chử Lượng.
Chử Lượng lập tức hiểu rõ “ồ” một tiếng, trên mặt cười như không cười, liên tục gật đầu biểu đạt anh ta đã hiểu.
Dáng vẻ kia giống như giữa bọn họ đột nhiên có một cái bí mật không muốn để người khác biết, biểu tình nhỏ trên mặt là ám hiệu, có vẻ rất thân thiết và tự nhiên.
Yết hầu Tề Nhiên giật giật, nghiêng đầu không xem bọn họ nói chuyện, ngón tay hơi nắm chặt lại nhanh chóng buông ra, đi xa vài bước tới chỗ mấy đội đằng trước.
Lưu Sở Họa có chút ngạc nhiên nhìn anh, chưa từng nghĩ đến anh sẽ có phản ứng này.
Trong quá trình chờ đợi, bốn đội phía trước lại có hai đội thành công rời đi, hai đội còn lại thở ngắn than dài, bọn họ đều đã thử ba bốn lần còn chưa thông qua, khó tránh khỏi có chút nôn nóng.
Lưu Sở Họa thắt đai an toàn, khuôn mặt nhăn nhó chớp chớp mắt với Tề Nhiên, “Nếu không thể thành công trong một lần thì làm sao bây giờ?”
Anh cũng không có gì khác biệt, dịu dàng cười, “Còn có thể làm sao bây giờ, ngồi lần thứ hai thôi!”
Lưu Sở Họa cười cười, không nói gì.
Cô không sợ độ cao, cũng không sợ hãi không trọng lượng, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh xoay người quan sát bảng hướng dẫn bên đường, dọc trên đường tổng cộng có mười sáu bảng hướng dẫn, trên mỗi bảng có viết một con số, màu sắc của những con số rất khác nhau.
Khi cô trầm mặc xuống tàu lượn siêu tốc, trong đầu đều là những con số với bốn màu sắc đỏ, lam, đen, xanh trôi nổi bay lượn.
Tề Nhiên đi lên đón, cũng không mở miệng hỏi.
Lưu Sở Họa chọn một ống giấy từ chỗ nhân viên, mở ra.
“Có tổng cộng bao nhiêu con số có màu đỏ?”
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định, “Mười chín.”
“Chúc mừng cô.” Nhân