Lưu Sở Họa quay lại nhìn Tề Nhiên, trong mắt cô có chút vui vẻ.
Cô tạm biệt Lương Thu Dư.
Anh đi đến bên cạnh Lưu Sở Họa: “ Đi thôi.”
Trên đường về, Lưu Sở Họa lục túi : “Kem dưỡng tay của em đâu rồi?”
Tề Nhiên đang tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng, không nghe thấy cô nói.
Cô thở dài, vỗ vỗ lên cánh tay anh : “Tề Nhiên, đưa túi xách của anh đây.”
“Ừ” Lúc này anh mới giật mình, đưa túi xách cho cô.
Về đến nhà, Lưu Sở Họa đi vào phòng nghỉ ngơi.
Tề Nhiên cũng không có ý định muốn nói gì với cô.
Anh cởi cúc cổ áo, thở dài mấy hơi rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Mấy ngày liền, Lưu Sở Họa đã đọc hết nguyên bản tiểu thuyết 《Lòng chàng cũng như lòng ta》, rồi cô lại lấy kịch bản ra học thuộc lời thoại.
Kiều Nhiên mấy ngày nay tìm được một câu truyện đơn giản, anh định dựa trên câu truyện này để viết kịch bản.
Sự yên tĩnh bao trùm cả ngôi nhà.
Đến lúc làm xong việc của mình Lưu Sở Họa mới phát hiện ra gần đây Tề Nhiên lúc nào cũng tỏa ra khí chất lạnh lùng, đáy mắt còn có nỗi niềm muốn bộc lộ nhưng không thể nói ra.
Cô đặt điện thoại xuống.
Lúc Tề Nhiên lướt qua cô đi đến tủ lạnh lấy một chai nước thì cô đã gọi anh lại : “Đây là chai thứ mấy trong ngày rồi? Bây giờ thời tiết vẫn chưa nóng đến mức đấy, anh cứ uống nước lạnh sẽ không tốt cho dạ dày.”
Tề Nhiên nhìn vào mắt cô.
Dừng một lúc anh mới cất chai nước vào tủ lạnh.
Lưu Sở Họa cười, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh mình : “Lại đây”
Anh ngoan ngoãn đi về phía cô.
“Vẫn còn đang nhớ lúc gặp người yêu cũ sao? Vì vậy mới không vui?”
Giọng nói của cô còn đem theo cả chút cười nhạo.
Nhưng Tề Nhiên không hề tỏ ra bất mãn, anh nói ra khúc mắc trong lòng mình: “Không phải.”
“ Ừ.”
Ánh mắt của cô quá sắc bén, Tề Nhiên ngửa cổ dựa vào ghế sô pha : “Anh chỉ cảm thấy, lần gặp mặt này không giống như tưởng tượng của anh.
Anh cứ nghĩ….
cô ấy sẽ khoe mẽ với anh bây giờ cô ấy hạnh phúc như thế nào.”
Lưu Sở Họa nghịch tóc của mình: “ Như vậy có nghĩa là cô ấy hạnh phúc nên anh mới buồn.”
“Anh không phải…..” Tề Nhiên hình như muốn giải thích điều gì đó.
Anh nhìn Lưu Sở Họa như đang đợi anh tâm sự với mình anh lại cảm thấy trên dưới cơ thể anh không còn một chút sức lực nào, không muốn nói gì cả.
Lưu Sở Họa nhìn thấy được tâm trạng anh đã thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Ngốc quá .”
Ánh mắt của cô tràn ngập sự bao dung, tự như cô đang nói chuyện với một đứa trẻ: “Dạy anh một đạo lý trong tình yêu nè.”
Tề Nhiên nhìn cô.
“Có gì muốn hỏi, có gì muốn nói, có gì muốn tâm sự thì tốt nhất là nói hết ra.
Phụ nữ rất thích tự mình tưởng tượng, suy đoán.
Nếu anh cứ trốn tránh hay chậm trễ sẽ làm câu chuyện đi về một hướng khác.
Như vậy khúc mắc trong lòng sẽ càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn cũng ngày một tăng lên.”
“Em cũng sẽ thế này sao?” Anh nhìn vào mắt cô.
Lưu Sở Họa cười, lắc đầu: “Không.” Từ nhỏ cô đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhất là những người thân và người quen của cô, cô lại càng có thể nhìn rõ được tâm trạng của họ.
Cũng vì như thế này, tâm trạng của người khác như thế nào, có một chút ác ý hay ghen ghét cô cũng rất nhanh có thể nhìn ra được.
Dần dần như thế, cô đã trở thành người biết suy nghĩ cho người khác.
Vì vậy, cô rất nhanh đã nhìn ra được sự đắn đo và những suy nghĩ rối rắm trong đầu Tề Nhiên.
Anh thích cô, nhưng cô lại không biết.
Nhưng cô không rung động cũng có lý do của nó.
Cô rất hiểu người khác nhưng cô lại hiểu chính bản thân mình hơn.
Cô không phải là người có cảm giác an toàn, cũng không hy vọng người khác đem đến cho cô cảm giác an toàn kia.
Vì vậy, cô rất thích nắm bắt sự nghiệp, tài chính cũng như tình yêu của mình.
“Em chỉ muốn nói với anh.” Lưu Sở Họa bình tĩnh, ôn hòa, “ Đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Bây giờ vẫn chưa phải lúc anh đắn đo!
Cô đứng dậy, “Mấy ngày nữa là em phải quay về đoàn phim để quay phim rồi, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh.”
Nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, Tề Nhiên vẫn chưa hiểu được câu nói vừa nãy của cô có ý gì.
Cô nói cô không phải là người phụ nữ thích suy đoán, tưởng tượng.
Vậy nên có nghĩa là bảo anh dùng chiêu này cho người phụ nữ khác sao?
Anh rất muốn hỏi, từ trước đến giờ cô đã từng rung động chưa? Đã từng thích anh chưa? Đã từng quan tâm đến anh chưa?
Trước kia, những thứ gì mà anh thích chắc chắn anh sẽ lấy cho bằng được.
Về sau anh mới hiểu, như thế này sẽ làm người khác càng xa lánh anh hơn.
Vậy nên trong quá trình trưởng thành của mình, anh đã dần dần thay đổi bản thân mình.
Cũng vì như thế này, việc thay đổi bản thân thậm chí đã làm cho anh sợ hãi rất nhiều thứ.
Tề Nhiên vò chiếc gối trong tay mình, vứt sang một bên.
Em không phải là người phụ nữ thích suy đoán nhưng anh lại là người đàn ông rất dễ tưởng tượng, vậy phải làm sao?
Không thể không nói, Lưu Sở Họa là một người mang chủ nghĩa cá nhân.
Cô đã nắm bắt được tính tình của Tề Nhiên lại biết anh thích mình nên việc cô dỗ dành anh cũng không khó khăn gì.
Cô biết Tề Nhiên đang đắn đo điều gì.
Một mặt là anh vừa biết người yêu cũ của mình bây giờ sống không tốt, trong lòng anh lại có chút tự trách mình.
Nếu sớm biết thế này tại sao lúc đầu lại rời bỏ anh.
Để bây giờ thành như thế này, nói cho anh thì có tác dụng gì chứ? Nhưng mặt khác anh lại thấy mình đã không còn chút tình cảm nào với người yêu cũ, nhưng Lưu Sở Họa cũng quá không quan tâm chuyện này đi ! Như vậy sẽ làm anh có cảm giác cô không hề quan tâm anh, vậy nên sẽ càng dễ tức giận và buồn bã.
Cô cúi đầu cười nhẹ.
Thật xin lỗi, bây giờ cô không rảnh để đi an ủi anh từng li từng tí.
Vậy nên cứ đợi thôi ! Hoặc là anh hiểu được rõ tình cảm của mình.
Hoặc là cô rung động trước.
Thì mối quan hệ không rõ ràng này của họ sẽ không kéo dài lâu đâu.
Lưu Sở Họa đã quay về đoàn phim để quay Lòng chàng cũng như