Tề Nhiên mở xem phần bình luận phát hiện cuối cùng cũng không còn ai bàn tán việc anh mặc đồ nữ nữa, bèn âm thầm vui sướng.
Nhưng nhìn kĩ vào mấy tấm ảnh này mới thấy, đây đều không phải là hình anh mặc quần áo phụ nữ hay sao?
Tề Nhiên: “…”
Đây là người hâm mộ của ai chứ hả…, kéo ra ngoài, ai muốn chứ.
Ngoại trừ ba bức ảnh kia ra, còn dư lại hơn hai mươi bức, đều được Lưu Sở Họa cất cẩn thận, thầm nghĩ đến ngày đó tâm trạng cô đặc biệt tốt hoặc đặc biệt không tốt đều có thể lấy những bức hình này gửi làm quà cho fans.
Cũng không hề có ý định nói cho Tề Nhiên biết chuyện này, tuy nhiên, lúc gọi điện thoại vẫn dỗ dành anh.
“Anh vẫn còn bởi vì chuyện kia mà tức giận ư, đâu cần phải như vậy đâu, tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường mà.
Anh có vẻ ngoài rất đẹp mà, cho dù là đồ của nam hay nữ, là vương gia hay là ăn mày, mặc gì cũng đều đẹp.”
“Anh sắp hai mươi bảy tuổi rồi.” Giọng anh trầm xuống.
“Vậy thì sao chứ?” Lưu Sở Họa không biết tại sao anh lại nhắc tới tuổi tác.
“Em đừng có dùng giọng điệu dỗ dành đứa trẻ ba tuổi khi nói chuyện với anh nữa.”
Lưu Sở Họa liền nở nụ cười nhẹ, phản bác lời của Tề Nhiên “Em có làm vậy ư”, cô nói tiếp, “Không phải do em cảm thấy ông chủ nhỏ rất đáng yêu sao? Làm cho em không nhịn được mà muốn ôm vào lòng cưng nựng”.
Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy kiểu nói chuyện như vậy, những lời này ngay cả cha mẹ cũng chưa đừng nói với anh.
Khiến cho cả người anh nổi hết da gà, vành tai đỏ như là nhỏ ra máu, rõ ràng cảm thấy mấy lời này thật là buồn nôn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại vui mừng khó tả.
May mắn, lúc này Lưu Sở Họa không nhìn thấy anh, nếu không chắc chắn sẽ cười nhạo anh.
“Nói như vậy không được, anh là một người đàn ông chuẩn men, còn cần phụ nữ cưng nựng sao?” Tổng giám đốc Nhiên bá đạo giả vờ hừ lạnh một tiếng, “Kịch bản và kế hoạch sắp tới đã gửi cho em rồi, bộ phim này anh có đầu tư, nếu em thấy cốt truyện có gì không hợp ý thì có thể trực tiếp nói cho anh biết, nhân lúc còn chưa bấm máy thì vẫn có thể thương lượng sửa chữa.”
“Lần này đi cửa sau thật quá bá đạo, không những không cần thử vai mà em còn có thể tùy ý chỉnh sửa nội dung cốt truyện”.
Đây là lần đầu tiên, Lưu Sở Họa có quyền đưa ra nhận xét đối với nội dung cốt truyện, không hề sĩ diện vui sướng đáp lại, “Anh đã nói không được đổi ý, em phải xem thật kỹ mới được.”
Tắt cuộc gọi, Tề Nhiên dùng ngón tay sớm lạnh buốt sờ lên vành tai nóng rực của mình, đứng yên lặng một lúc lâu.
….
Hạ Sở Sở giật mình từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô ta mệt mỏi khẽ mở mắt, dường như không gian tối tăm đang bao trùm lên thân thể của cô, cô ta ngồi dậy từ cơn choáng váng, nhẹ giọng gọi tên Trâu Khải Nhạc hai lần.
Giọng cô ta lạc lõng, vang vọng trong căn phòng tối, không có tiếng đáp lại.
Toàn thân cô ta suy yếu không có sức lực, sự buồn bực, ủy khuất lớn dần trong cô.
Hạ Sở Sở hung hăng cầm cốc nước trên tủ đầu giường, mạnh tay ném xuống sàn, “choang”, mảnh vụn rơi đầy trên nền đất sau tiếng vỡ.
Cô ta tức giận mà cắn môi, đôi mắt hơi đỏ lên, hít một hơi thật sâu, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho chồng sắp cưới của mình.
“Vì sao anh còn chưa về?”
Ở đầu dây bên kia, tiếng nhạc vang lên trầm bổng, người đàn ông giọng không kiên nhẫn trả lời: “ Tôi đang tập đàn, cô cũng biết sắp tới dàn nhạc sẽ có buổi biểu diễn”.
Hạ Sở Sở siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh và có phần yếu ớt, “Em giống như bị cảm rồi, lúc về anh mang giúp em ít thuốc hạ sốt nhé.”
“Tối nay, anh có khả năng sẽ phải ngủ ở đây, không có thời gian trở về, em tự mình đi bệnh viện khám đi.” Nhận ra cô ta đang bị ốm, Trâu Khải Nhạc dịu dọng khuyên nhủ, “Anh ở đây thực sự rất bận, bây giờ, quả thực anh không thể tách ra chút thời gian nào để trở về, trước kia em cũng từng trải qua thời điểm dàn nhạc phải tập luyện, hãy thông cảm cho anh.”
Những lời Trâu Khải Nhạc nói như hung hăng đâm vào vết thương của Hạ Sở Sở, ngón tay cô ta khẽ run lên, biểu cảm trên mặt tràn đầy đau khổ.
Đúng là cô ta cũng từng trải qua khoảng thời gian như vậy, khi ấy lúc nào cũng căng thẳng và kiệt sức nhưng bản thân cô ta luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, toàn bộ suy nghĩ của cô ta là dành cho âm nhạc và những buổi trình diễn, không gì có thể thay thế.
Thế nhưng, những ngày tháng ấy chẳng kéo dài.
Nước Ý là cái nôi của nền âm nhạc thế giới, ở đây không thiếu người tài giỏi và cả những người luôn chăm chỉ nỗ lực đi về phía trước.
Cô ta đã rất nỗ lực nhưng vẫn không theo kịp bước chân người khác nên dần dần bị thay thế.
Ước mơ của ngày nào như đang vỡ nát trước mắt cô ta, đó đã từng là tất cả niềm khát khao của cô ta, bây giờ chỉ còn lại sự hỗn độn không lối thoát.
Mà ngay cả người cô ta luôn tự nhủ sẽ lấy làm chồng cũng dần biểu lộ rõ con người thật của anh ta.
Hai người đã từng có chung ước mơ, chí hướng.
Nhưng chỉ đến khi cô ta bất lực từ phía sau nhìn anh ta quan tâm tới đam mê mà bỏ quên mình, cô ta mới nhận ra cô ta là một người phụ nữ cần có tình yêu để sống.
Nếu không có tình yêu cô ta sẽ héo mòn.
“Ừ, em hiểu được”.
Giọng cô ta có chút run rẩy, cố giả vờ vui vẻ trả lời anh, “Trâu Khải Nhạc, chúng ta đã đính hôn một thời gian rồi, đám cưới của chúng ta… anh định bao giờ tổ chức?”
Trâu Khải Nhạc nhíu mày, “Qua hai năm nữa rồi tính, thật vất vả có được ngày hôm nay, vị trí của dàn nhạc còn chưa được khẳng định.
Nếu như lần này biểu diễn tốt, sang năm có thể đi lưu diễn thế giới rồi, hiện tại anh thực sự không có thời gian nghĩ đến chuyện cưới xin.
Như vậy nhé, anh phải tập luyện tiếp đây.”
Lời muốn nói của Hạ Sở Sở bị chặn trong cổ họng, điện thoại đã ngắt, màn hình sáng lên rồi tắt lịm.
Vành mắt nóng lên, cô ta