Tề Nhiên nhướng mày, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, quả nhiên đã gần 12 giờ, “Đêm nay anh ở lại đây được chứ?”
“Được.” Lưu Sở Họa đang nói chuyện với mẹ trên Wechat, thuận miệng trả lời.
“Anh đi tắm đây.” Tề Nhiên về phòng của mình cầm quần áo đi tắm rửa, thời điểm bước ra anh tiện tay ném thẻ phòng lên trên bàn trà, sau đó vào phòng Lưu Sở Họa, miễn cho cô phản ứng lại rồi đổi ý.
Quả nhiên, thời điểm Tề Nhiên đi ra từ trong phòng tắm, Lưu Sở Họa ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Anh không chuẩn bị rời đi?”
“Vừa nãy em nói được.” Biểu tình anh thản nhiên, nhàn nhã mà lên trên giường, lấy kịch bản ngày hôm sau bắt đầu đọc.
Lưu Sở Họa cười cười, lười tranh luận với anh, chỉ lo cúi đầu trả lời tin nhắn.
Mẹ Lưu vừa mới làm phẫu thuật xong cách đây một đoạn thời gian, lúc ấy cô vội vàng đi tuyên truyền《 Thất Sát 》, nên chỉ tới thăm bà hai ngày trước ngày phẫu thuật.
Bây giờ vết mổ của bà đã gần hồi phục, cô bắt đầu suy nghĩ cho bà xuất viện.
Thời điểm trước kia ở bệnh viện bà toàn như vậy, thân thể chuyển biến tốt đẹp một chút đã la hét muốn ra viện, Lưu Sở Họa đợi bệnh tình bà ổn định rồi sau đó thuê nhà ở bên ngoài cho bà, để bình thường bà có thể đi dạo công viên, lúc này bởi vì phải làm phẫu thuật nên mới vào bệnh viện một lần nữa.
Bây giờ cũng vậy, vừa mới cắt chỉ xong bà không muốn ở trong bệnh viện nữa, nhưng vì đau lòng số tiền viện phí khổng lồ kia, nên vẫn phải ở trong bệnh viện.
Lúc này Lưu Sở Họa cứng đầu thật sự, nhất định phải để mẹ Lưu ở bệnh viện nửa tháng mới được.
Mẹ Lưu mềm giọng cầu xin cô mãi, cũng không làm cô thay đổi suy nghĩ.
Đây là chuyện lớn liên quan đến sức khỏe thân thể, sao có thể bởi vì bà muốn ra viện thì xuất viện chứ, nếu bà đau lòng chuyện tiền, bây giờ cô nhận mấy cái quảng cáo là có thể trả chi phí thuốc men được rồi, còn sợ tiêu phí chút tiền ấy sao?
“Được rồi, ở lại thêm nửa tháng nữa, chỉ nửa tháng thôi, bây giờ mẹ muốn xuất viện cũng không có nhà cho mẹ ở đâu.”
“Ở trong nhà thuê lúc trước.” Bà biết hiện giờ Lưu Sở Họa đang sống chung với Tề Nhiên, cũng không muốn đến nhà họ quấy rầy cuộc sống hai người.
Thời điểm Lưu Sở Họa mới vừa cùng Tề Nhiên ở bên nhau, bà đã rất phấn khích, sau đó Tề Nhiên đến đây thăm bà rất nhiều lần, thời điểm xuất viện nằm viện với lúc phẫu thuật cũng đều tới giúp đỡ, dần dần hai người quen thuộc với thân cận hơn, bà cũng không cảm thấy anh là một vị minh tinh kiêu ngạo, sự phấn khích này cũng phai nhạt xuống.
Chẳng phải con gái của mình cũng là một ngôi sao lớn sao? Nghĩ như vậy, sự nhiệt tình của bà với Tề Nhiên cũng không còn nữa.
“Nhà kia quá nhỏ, con không thuê nữa.”
“Một mình mẹ ở, cần nhà lớn làm gì, 30 mét vuông là đủ rồi.”
“Như vậy sao được? Yên tâm, con sẽ tìm cho mẹ một căn nhà tốt, mẹ cứ nghe con, đến lúc đó con sẽ qua đón mẹ.” Lúc mới vào thân thể này Lưu Sở Họa đều nghe theo bà, sau đó phát hiện người này giống như một đứa trẻ, có đôi lúc rất tùy hứng, phải có người quản mới được, nên cô cũng dần dần cứng rắn lên.
“Được được, nghe con.” Mẹ Lưu lại bại trận một lần nữa, “Nửa tháng thôi đấy, nửa tháng sau nhất định phải xuất viện.”
Cuối cùng dỗ bà đi ngủ xong, Lưu Sở Họa quay đầu qua, phát hiện Tề Nhiên đang nằm trên giường cô thoải mái dễ chịu mà cầm điện thoại chơi game quản lý nông trại, đang bận hái rau và vắt sữa, kịch bản thì đã bị anh quăng qua một bên.
“Được rồi, mau về phòng của anh đi, lề mề nữa là sáng mai không dậy nổi đâu.” Lưu Sở Họa đi qua vỗ vỗ đùi anh cách một lớp chăn.
Tề Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Thẻ phòng để trong phòng rồi, quên mang ra.”
“Vậy đi xuống tìm người phục vụ.” Cô kéo chăn,