Trên phim trường đang quay cảnh cung đình, một phó đạo diễn khác đến tiếp đón anh, bảo anh qua bên cạnh nghỉ ngơi trước, quay xong cảnh này bọn họ sẽ lập tức chuyển cảnh, bộ dáng cúi người thấy thế nào cũng lộ ra một tia nịnh nọt.
Mặt Tề Nhiên không có cảm xúc gì, gật đầu, thái độ còn coi như ôn hòa, để trợ lý đặt ghế nhỏ của anh qua một bên, vừa vặn đặt cách chỗ Lưu Sở Họa năm bước.
Chỉ cần nhìn thấy anh ở nơi công cộng, xung quanh anh đều sẽ vây quanh không ít người! Lưu Sở Họa cười cười, bởi vì thế nên ánh mắt nhìn Tề Nhiên có vẻ có chút ôn nhu.
Hình như Tề Nhiên đã nhận ra gì đó, quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Cô cũng không thấy hoảng loạn, chỉ là cười gật đầu với anh, dịch sang bên cạnh vài bước, để lại không gian còn lại cho anh.
Trong lúc chờ diễn, vừa nãy mấy nhân vật phụ hoá trang cùng cô qua tìm cô nói chuyện phiếm, vì thế cô cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với bọn họ, bộ dạng cong mắt cười luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác tốt, huống chi cô dốc sức làm ở dưới tầng chót nhiều năm như vậy, tự nhiên biết bọn họ chua xót, nói chuyện cũng có vẻ ấm áp thật lòng.
Chỉ qua có một lúc, Lưu Sở Họa đã tụ thành một nhóm với bọn họ, những người đó còn nhắc nhở cô đợi đến lúc lấy cơm hộp phải nhanh tay, nếu không kịp còn có thể lấy một phần giúp cô!
Cuối cùng cảnh này cũng hô cắt, đạo diễn cầm loa lớn hô to chuyển cảnh.
Diễn viên của cảnh tiếp theo đều đi ra ngoài, Tề Nhiên đứng lên, lúc đi đến bên cạnh Lưu Sở Họa đột nhiên hạ giọng nói một câu, “Chờ khi nào quay xong thì đợi tôi, tôi có việc muốn nói với cô.”
Lưu Sở Họa có chút kinh ngạc giương mắt nhìn, Tề Nhiên vài bước đã đi lên trước cô, bóng dáng lạnh nhạt giống như những gì cô vừa nghe được đều là ảo giác.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cười cười.
Cảnh quay tiếp theo chính là cảnh tượng tướng quân đại thắng trở về, một hàng người cung kính đứng ở cửa lớn phủ tướng quân nghênh đón.
Tề Nhiên trơ mắt nhìn Lưu Sở Họa đứng ở trong đám người nghênh đón anh, còn đứng ở chỗ dễ thấy nhất, trên mặt sờ sờ hiện ra mấy chữ to “trùng hợp tới như vậy?”.
Cô cũng không nghĩ đến chỉ là tùy tiện chọn một nhân vật phụ, thật sự có thể phối hợp diễn với vai của Tề Nhiên, nhưng cũng không liên quan tới cô, thật đúng là trùng hợp.
Lưu Sở Họa trộm nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy càng muốn cười.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng, Tề Nhiên thúc ngựa chạy tới, khí độ phi phàm, giống như ánh nắng chói chang.
Anh xuống ngựa ở cửa, mọi người cùng cúi đầu hành lễ, hô lên: “Cung nghênh tướng quân hồi phủ.”
Lưu Sở Họa đứng ở phía trước ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nhận lấy mũ giáp anh tiện tay đưa qua, nhàn nhạt kêu một tiếng tướng quân, đi vào trong theo anh.
Một câu nói, một động tác, rõ ràng tự nhiên bộc lộ ra sự quen thuộc giữa bọn họ.
Đạo diễn hài lòng hô một tiếng “cắt”, không khỏi cảm khái Tề Nhiên không hổ là người nhóm đạo diễn đều muốn dùng, khó có được một lần quay phim, nhưng lần đầu lại thuận lợi như vậy.
Lúc sau lại quay mấy cảnh, Lưu Sở Họa vẫn luôn đứng ở bên cạnh Tề Nhiên làm phông nền, qua nửa ngày, ngoại trừ câu "tướng quân" lúc mới bắt đầu, chỉ nói một câu “nô tỳ đã biết”.
Tiến độ quay mấy cảnh này rất nhanh, cảnh diễn trong nhà của Tề Nhiên rất nhanh đã quay xong, tiếp theo, cảnh quay của anh ngoại trừ mấy cảnh lâm triều phải diễn ở ngoài, đều là cảnh chinh chiến sa trường, phải chờ tới khi đoàn phim đều quay ngoại cảnh mới có thể tiếp tục.
Anh ngồi tẩy trang ở trong phòng hóa trang, gọi trợ lý Tiểu Trần lấy cho mình cái túi, lúc tìm kiếm di động, động tác hơi dừng lại một chút, thấy cái bút máy anh tiện tay ném vào lúc trước.
Là cái bút máy nhặt được ở cửa phòng khách sạn.
“Cậu giúp tôi tìm một diễn viên tên Lưu Sở Họa, đem cái bút máy này trả cho cô ấy, ban nãy tôi có nói cô ấy chờ tôi, hẳn là ở gần đây.”
“Được.” Tiểu Trần cầm bút máy, bình tĩnh mở miệng dò hỏi, “Lưu Sở Họa? Sở nào Họa nào, là nam hay nữ, cao bao nhiêu, trông như thế nào, vừa rồi anh bảo cô ấy chờ ở đâu? Ngoại trừ đưa bút máy cho cô ấy, không muốn cái gì khác…”
“Thôi.” Tề Nhiên đoạt bút máy về, “Tôi tự qua tìm cô ấy, cậu bảo tài xế khởi động xe trước rồi chờ ở đây.”
Tiểu Trần gật đầu, “Được.”
Cái bút máy kia nhìn khá quý giá, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính khiến Tề Nhiên muốn tự mình đi tìm Lưu Sở Họa, là bởi vì anh nhìn thấy trên bút khắc một loạt chữ nhỏ, là ngày của thời đại này, suy đoán có lẽ là quà người nào tặng, hoặc là đồ kỷ niệm đáng giá.
Dù sao cũng đóng phim với nhau.
Từ xa Lưu Sở Họa đã thấy Tề Nhiên đang đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng, xoay người, lấy di động gọi vào dãy số của Triệu Khiêm.
Sau khi gọi được, cô thu lại nụ cười, cẩn thận mở miệng nói: “Anh Triệu, hẳn là anh đã biết rồi, em thử vai《 Vũ Cung 》 thành công, mấy ngày nay đều phải đóng phim.”
“Cái gì?” Vốn dĩ mọi việc của Triệu Khiêm mấy ngày gần đây có chút không thuận lợi, nghe vậy hoả khí trong lòng dâng cao, “Ai cho phép em đi phỏng vấn!”
Lưu Sở Họa nắm chặt tay, ánh mắt trầm xuống, “Đây là bộ phim của công ty chúng ta, em tự đi phỏng vấn, cũng không để anh mất công đi lại vì em, cũng không vi phạm quy định không được tự mình nhận phim bên ngoài, anh có tư cách gì không cho em đi phỏng vấn?”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang, “Bây