Vì vậy lần này, nếu là bộ phim truyền hình do mình đầu tư, muốn xếp người vào thì rất dễ dàng, mặc kệ giữa bọn họ có quan hệ gì đặc biệt hay không đều đặt dưới mí mắt mà nhìn chằm chằm, ngược lại anh còn đỡ phải tiếp tục tìm người điều tra.
Nhưng chút tâm tư này của anh, dù thế nào cũng không được để Lưu Sở Họa phát hiện.
"Không phải em nói anh ta là bạn em sao? Quen em lâu như vậy, em chỉ thừa nhận mỗi anh ta là bạn." Tề Nhiên uống trà xong trả ly lại cho cô, mở quạt xếp giả bộ quạt vài cái rồi khép lại lần nữa.
"Thế nên, anh làm thế là để nịnh nọt em hả?" Lưu Sở Họa cười như không cười nhìn anh.
Tề Nhiên vô thức muốn phản bác, há to miệng rồi khép lại, xem như ngầm thừa nhận.
"Nếu sự hiện hữu của anh ấy khiến anh không thoải mái, anh không cần dùng cách này nịnh nọt em."
Đạo diễn ở đằng xa gọi Tề Nhiên qua quay cảnh tiếp theo, anh đáp lời, xoay đầu nhìn cô, "Nên em không vui à?"
Lưu Sở Họa lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy anh không cần phải làm vậy."
Trong tình yêu này, Tề Nhiên biểu hiện quá nhân nhượng cô, ngược lại khiến cô không vừa ý lắm.
Tình yêu trong mắt cô nhất định phải yêu mình trước mới đi yêu người khác, loại sinh vật đáng yêu như tiểu thiếu gia, thỉnh thoảng phải phóng khoáng tùy hứng, sao có thể luôn cúi đầu trước người khác.
Có đôi khi, để ý người khác thái quá lại khiến bản thân ấm ức, cũng là biểu hiện của không tự tin.
Rõ ràng mình đẹp trai quyến rũ như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, đáng để ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi, sao có thể quá mức xem nhẹ bản thân chứ.
Vẻ mặt Tề Nhiên lập tức lạnh xuống, "Được, anh biết rồi, anh đi quay phim trước đây." Anh bước nhanh đi, thậm chí không đợi Lưu Sở Họa nói xong nửa câu sau.
"Thật là, lại tức giận." Cô nhìn bóng lưng anh, cười khẽ.
Địa điểm quay lần này là ở trong phòng, cô đứng sau camera của đạo diễn, yên lặng nhìn bọn họ quay phim.
Yến Ca nửa quỳ trước mặt Tề Nhiên, bày ra tư thái khiêm tốn, "Vương gia, thuộc hạ đến đây để báo nhiệm vụ đã hoàn thành."
Tề Nhiên tùy ý vứt tranh chữ hiếm có đáng giá ngàn vàng trong tay lên bàn, "Chuyện dặn dò ngươi đã xong cả rồi?"
"Vâng."
"Được." Anh nở nụ cười bí hiểm khó hiểu, "Ở đây còn một chuyện khác muốn giao cho ngươi."
Yến Ca nhận tờ giấy Tề Nhiên đưa tới, ánh mắt không hề nhìn tờ giấy, chỉ tùy ý xếp lại cất đi, "Thuộc hạ hiểu rồi."
"Ừm." Tề Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, nhẹ nhàng phất tay bảo anh ta lui xuống.
"Tốt, cắt." Cảnh diễn này làm liền mạch, vậy mà không có vấp váp, đạo diễn hài lòng nhìn Yến Ca đứng bên cạnh, cảm khái không hổ là người Tề ảnh đế mở miệng đưa vào, ít nhất không phạm sai lầm gì lớn, là một vai phụ cực kỳ hợp, "Biểu hiện của mọi người không tệ, hôm nay tạm thời quay tới đây thôi, ai muốn ăn thì ăn, ai muốn nghỉ thì nghỉ đi."
Tề Nhiên bước đến trước mặt Lưu Sở Họa, "Đi thôi, thay đồ."
Cô gật đầu cười, xem ra diễn xong một cảnh anh đã bớt giận đi nhiều, không cần cô cố ý dỗ dành nữa.
Cởi trang phục thay quần áo xong, trước khi đi, Lưu Sở Họa nhìn thấy Yến Ca vẫn trầm mặc đứng ở kia, mặc trang phục đội khăn trùm đầu chờ tháo phục trang, bèn thuận miệng gọi thợ trang điểm của mình qua giúp.
"Hả, được." Thợ trang điểm nhìn Lưu Sở Họa, cầm bộ trang điểm của mình bước qua.
Mặt Tề Nhiên không thay đổi nhìn cô, "Đó là thợ trang điểm chuyên dụng của anh."
Lưu Sở Họa hơi áy náy mấp máy môi, "Ồ, em quên mất, vậy anh gọi anh ta lại đi."
Anh hít vào một hơi thật dài, quay người nhanh chóng tiến lên trước, vậy nên mới nói tại sao lúc trước anh phải ra vẻ rộng lượng đưa Yến Ca kia vào đoàn phim chứ, là tự tìm bực tức sao?
Cũng không biết có phải Tề Nhiên giận thật không, tối đó không vào phòng của cô.
Lưu Sở Họa nằm trên giường, gửi một icon đáng yêu cho anh.
Gần nửa tiếng sau, Tề Nhiên đáp lại một câu, "Nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ ngon."
Câu trả lời này không nhìn ra có vẻ tức giận, nhưng sao lại không nhìn ra là khó chịu được!
Hôm sau rốt cuộc hai người cũng có cảnh đối diễn, trên mặt Tề Nhiên không có gì bất thường, cười dùng quạt xếp gõ nhẹ trán cô, "Hôm nay Liên Dao có thể trông thấy bổn vương rồi, vui không?"
Lưu Sở Họa phối hợp gật đầu, "Vui."
Cảnh đối diễn của bọn họ vừa bắt đầu đã có thể xem như tia lửa bắn ra bốn phía.
Lúc đó Tuyên vương vì lục đục giữa các huynh đệ với nhau mà bực dọc tức giận nóng nảy, lại bởi vì bị buộc phải đóng vai một vương gia tiêu dao uống rượu mua vui cả ngày nên không vui vẻ lắm.
Vào một buổi chiều tươi đẹp rực rỡ, trùng hợp gặp được Liên Dao trong đình viện.
Khuôn mặt nàng mỹ lệ, ánh mắt trong trẻo như suối, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ kiêu căng và tham lam, không tranh quyền thế.
Trước mặt nàng còn có hai nha hoàn khác, một người kêu nàng vào phòng bếp giúp trông lửa, một người kêu nàng ra ngoài mua hai hộp phù dung cao Nhu phu nhân thích ăn nhất.
Nói xong cũng không đưa bạc cho nàng, hai người cùng nhau thong thả bỏ đi.
Liên Dao chỉ cúi đầu cười khẽ, quay người đi về phía phòng bếp.
Rốt cuộc hắn không nhịn được mở miệng, "Nha đầu nhà nàng đúng là mềm yếu dễ bắt nạt cực kỳ, bọn họ sai khiến nàng như vậy, nàng không phản kháng sao?"
Liên Dao lắp bắp kinh hãi, hai mắt chớp chớp nhìn sang chỗ hắn, "Ngươi là người đọc sách từ đâu tới? Tiệc ngắm hoa đã kết thúc thì mau ra ngoài đi, ngươi không hiểu chuyện hậu trạch ở vương phủ đâu."
Dáng vẻ kia, dường như bị người ta sai khiến còn cực kỳ tự hào, "Ồ? Đúng là ta không hiểu, trông địa vị của bọn họ cũng chẳng khác gì cô nương, sao nàng phải nghe bọn họ sai khiến?"
Liên Dao đắc ý hất cằm, "Đối với bọn họ mà nói, trông lửa và mua đồ ăn là chuyện vừa tốn thời gian lại mất công.
Nhưng đối với ta mà nói, đến phòng bếp tiện