Anh bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương, nhìn cô với ánh mắt hết sức ngây thơ.
Lưu Sở Họa xì một tiếng cười to, sau khi cười xong mới thở dài bất lực, “Xem ra sau này em phải buộc chặt anh vào lưng quần mới được.”
“Không cần vậy đâu, em có công việc của em, anh cũng đâu bắt em phải dẫn anh theo.” Tề Nhiên nhìn về phía trước, lời nói không mang theo tức giận, anh chỉ đang nghĩ, hay là mình nên nhận thêm việc làm, bận rộn một chút đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Hào quang trên người Lưu Sở Họa quá rực rỡ, mỗi ngày đều có người bị cô thu hút.
Điều anh muốn làm, chính là có thể vĩnh viễn đứng trước cô, dìu dắt cô, bảo vệ cô, mà không phải kiểu tình cảm tạm bợ, anh phải tận mắt nhìn thấy cô bay cao bay xa.
Mặc dù Tề Nhiên đã nhận lỗi, Lưu Sở Họa suốt một tháng vẫn không làm thịt bò cho anh ăn lần nào nữa, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng oán hận muốn nói không dám nói của anh, cô càng cảm thấy vui vẻ, nói chung là muốn ức hiếp anh.
Có lẽ Tề Nhiên không vì việc này mà giận dỗi nên cô càng lúc càng tùy hứng.
Cuối tháng 2, lễ trao giải Cành Oliu Vàng được tổ chức.
Tề Nhiên từ chối lời đề nghị đi thảm đỏ cùng đoàn phim của mình, cũng không cho Lưu Sở Họa đi cùng đoàn phim 《Thất Sát》, nhất quyết phải đi cùng cô, thỏa mãn cảm giác được dắt tay cô cùng xuất hiện dưới ánh đèn rực rỡ.
Bọn họ không trực tiếp mặc đồ đôi, chỉ là màu cà vạt của Tề Nhiên và sắc phục dự lễ của Lưu Sở Họa tương xứng, tạo nên cảm giác vô cùng hòa hợp.
Có lẽ vì Lưu Sở Họa đi bên cạnh, Tề Nhiên rất dịu dàng, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Quả thật, cảm giác được sánh bước trên thảm đỏ cùng cô ấy quá mức tuyệt vời, nếu tin tức báo chí phát ra, đều khen họ là đôi trai tài gái sắc, trời sinh một đôi càng tuyệt hơn nữa.
Lần này Tề Nhiên được đề cử vào giải nam chính xuất sắc nhất, nhưng anh lại rất thản nhiên.
Anh biết rõ mình sẽ không đạt được giải này.
Điện ảnh trong nước có ba hạng mục giá trị nhất, có thể nhận được hai giải ảnh đế đến nay chỉ có vài người, ba năm trước anh đã nhận được giải ảnh đế Kim Biểu, tuổi tác vẫn còn trẻ, đưa vào danh sách hạng mục cũng chỉ để cân nhắc thôi, được đề cử là do thành tích năm ngoái của anh khá tốt, nhưng giải thưởng đoán chừng sẽ trao cho một diễn viên lão làng.
Về phần Lưu Sở Họa, cô chưa đủ sức để nhận cúp ảnh hậu, nhưng giải thưởng người mới xuất sắc nhất gần như nắm chắc.
Quả nhiên, vị khách mời công bố giải thưởng mở phong bì, Lưu Sở Họa được xướng tên, cô mỉm cười đứng dậy, chưa kịp làm gì, đã bị Tề Nhiên ngồi bên mạnh mẽ ôm vào lòng.
Bộ dạng kích động ấy, cứ như cô nhận được giải thưởng ở nhiều hạng mục vậy.
Ánh đèn chiếu trực tiếp vào hai người, Lưu Sở Họa nghiêng đầu, nói khẽ bên tai anh, “Ôm đủ chưa, buông em ra được rồi.”
Tề Nhiên nới lỏng vòng tay, đáy mắt vẫn còn chút tiếc nuối.
Lưu Sở Họa cầm váy, từng bước vững vàng tiến về bục nhận giải.
Cúi đầu, ôm chào, nhận cúp thưởng, cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nhìn về bóng dáng người đàn ông đang ngồi phía dưới.
Trước khi trọng sinh, cô khó khăn lắm mới giành được cúp ảnh hậu, mà anh chính là vị khách mời trao giải, bình tĩnh nhìn cô bước lên bục nhận giải.
Giờ đây, anh ngồi cạnh cô, nghe tin cô được nhận cúp thưởng, anh ôm chầm chúc mừng cô với tư cách là một người bạn trai, khuôn mặt vui vẻ ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhìn cô bước lên nhận giải.
Duyên phận và số mệnh, đôi khi lại kỳ lạ như vậy.
Đầu tiên theo thường lệ cô cảm ơn đoàn phim 《Thất Sát》 và đạo diễn Lý Hâm, cùng sự ủng hộ của tất cả mọi người đã yêu mến, sau đó cô tạm ngừng một lúc, nhắc về Tề Nhiên, “Cuối cùng, tôi phải cảm ơn một người.
Gặp được anh ấy, là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Sự tồn tại của anh, là nguồn động lực thúc đẩy tôi bước về phía trước, là niềm tin để tôi có thể hoàn thiện bản thân.
Tôi muốn đuổi kịp bước chân anh, muốn một ngày nào đó có thể đi cạnh anh như một lẽ đương nhiên.
Tôi của lúc đó sẽ không tự ti, không sợ sệt.
Tôi có thể thản nhiên sánh bước cùng anh, nắm tay nhau cùng bước trên con đường phía trước.” Lưu Sở Họa mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào anh, “Em sẽ cố gắng đuổi kịp anh, anh nhất định phải đợi em.”
Lưu Sở Họa bình thường là một người khiêm tốn nhã nhặn, nhưng lúc này đây, lần đầu tiên cô bộc lộ tham vọng của mình, cũng là lần đầu cô chủ động nhắc về Tề Nhiên.
Khoảnh khắc trôi qua, bên dưới vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, Tề Nhiệt cũng vỗ, đến nỗi lòng bàn tay đỏ rực.
Mãi cho đến lúc Lưu Sở Họa rời khán đài quay về chỗ ngồi cạnh anh, anh mới đè nén những vui mừng trong lòng kích động, nhỏ giọng hỏi: “Nói rõ ràng đến thế, vẫn không chịu nhắc đến tên anh sao?”
“Em cũng đâu nói cho mọi người nghe, chỉ nói cho anh hiểu, anh biết em đang nói với anh là đủ rồi.” Cô cầm bàn tay Tề Nhiên, xòe ra xoa nhẹ, cúi đầu thở dài, “Cho dù xúc động anh cũng phải kiềm chế lại, anh là tâm can bảo bối trong lòng em, bị thương một chút em sẽ đau lòng chết mất.”
Yết hầu Tề Nhiên run rẩy kịch liệt, anh nhanh chóng rụt tay lại, “Được rồi, bao nhiêu người thế này, đừng nghịch nữa.”
Lưu Sở Họa cười nhẹ, không trêu anh nữa.
Bọn họ không biết, lời cảm ơn nhận giải của Lưu Sở Họa, được truyền thông cắt ra phát sóng trực tiếp, lên bài viết liên tục, trong thời gian ngắn đã thu hút được nhiều sự quan tâm.
Anti fan của Lưu Sở Họa không thiếu, nhưng duyên người qua đường cũng rất tốt, dù sao, trong vòng giải trí phức tạp này, chỉ cần bạn có nhân phẩm, có phẩm cách, có năng lực tốt, sẽ nhận được sự yêu quý của mọi người.
Ngay cả Tề Nhiên, dù hành động không chút cố kỵ, trong cuộc phỏng vấn dám trực tiếp chỉ trích các tiểu thịt tươi hiện nay không kính nghiệp không chú tâm diễn xuất, nhưng nhân khí của anh vẫn cao và duyên người qua đường rất tốt.
Chí ít nhắc đến kỹ