Các cô lại trò chuyện vài câu, hẹn nếu về sau có cơ hội thì sẽ tụ tập lại, lúc này mới chào tạm biệt nhau.
Lưu Sở Họa đứng ở cửa công ty nhìn bóng dáng cô ấy dần đi xa, cười rất ôn nhu.
Cô quá thiên chân quá đơn thuần, dễ dàng yêu cũng dễ dàng bị tổn thương, dễ dàng rơi vào bẫy rập tình ái mà người khác xây dựng.
Cho nên, không cần oán hận tôi, đối với cô mà nói, đã không còn đoạn duyên phận với Tề Nhiên, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn so với đời trước.
Mấy ngày nay Lưu Sở Họa đều xem kịch bản của《 Cạm Bẫy Ngọt Ngào 》, tuy rằng cô có thể xem như người hiểu cốt truyện này nhất trên thế giới, dù sao thì kiếp trước cô đã xem qua bộ phim một lần.
Nhưng tính cách cô chính là như vậy, một khi đã quyết định, sẽ cố gắng để hoàn thành nó.
Chờ đến lúc xem xong kịch bản tới hai ba lần, ngay cả lời kịch của nữ chính cũng lật vài trang, cuối cùng cảnh còn lại của cô ở《 Vũ Cung 》 cũng bắt đầu quay.
Khi qua mấy ngày mới thấy Tề Nhiên, cô cảm thấy thái độ của người này với cô đột nhiên xa cách rất nhiều.
Cô vừa mới đến gần Tề Nhiên, cũng không phải muốn nói chuyện với anh, lại thấy anh đột nhiên xoay người, nói chuyện với trợ lí của mình.
Cô nhịn không được hơi mỉm cười, bỏ qua chút biệt nữu này của anh, lập tức đi qua người anh.
Cũng may lúc đóng phim anh còn coi như bình thường, làm tốt tạo hình, thay đổi ánh mắt, giống như bám vào người vị tướng quân trên sa trường, trên người tản ra lệ khí, trong mắt mang theo tang thương.
Lưu Sở Họa không thể không thừa nhận, ở việc đóng phim, luôn có một ít người có thiên phú dị bẩm, là kiểu dù người khác có hâm mộ thế nào cũng không với tới được.
Tề Nhiên đội mũ giáp dừng ở cách đó không xa, từng đợt cát vàng che khuất tầm mắt, hắn vươn tay, không cam lòng mà nhìn phương xa, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó, cố chấp không muốn rời đi.
Lưu Sở Họa run rẩy quỳ gối xuống bên cạnh nam nhân người đầy máu tươi, cuối cùng mặc kệ bản thân cầm tay anh, “Tướng quân.”
Một giọt nước mắt thuận thế rơi xuống.
“Ngươi… Hoàng thượng…” Hắn suy yếu mấp máy môi, lời nói ngắt quãng phiêu tán ở trong gió.
“Ta hiểu.” Lưu Sở Họa không gật đầu, cô chảy nước mắt, lại vẫn tươi cười, “Ngài chưa từng oán hận hoàng thượng.”
Tề Nhiên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Đồng ý với ta… một việc.”
“Ta đồng ý.” Cô theo bản năng tăng thêm lực trên tay, tình cảm mãnh liệt mênh mông tụ ở trong đôi mắt rưng rưng của cô, “Tính mạng của nô tỳ là của tướng quân, tướng quân muốn nô tỳ làm cái gì nô tỳ cũng đồng ý.”
“Về… kinh thành… đưa cái này, cho…” Hắn mới nói một câu, máu tươi trào ra từ bên môi, chớp mắt thấm ướt cổ.
“Ngài đừng nói nữa, nô tỳ biết, giao cho bằng hữu của ngài.
Ta sẽ làm được, ta nhất định sẽ làm được.” Lưu Sở Họa không muốn để hắn khổ sở như vậy, ở bên cạnh hắn mười mấy năm, cô là người hiểu hắn nhất, trung thành của hắn, nguyện vọng của hắn, tín ngưỡng của hắn, cô đều biết.
Ánh sáng trong mắt Tề Nhiên cuối cùng cũng dần dần lụi tắt, hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khóe miệng giống như còn hơi cong.
Cho đến khi đạo diễn hô “cắt”, Lưu Sở Họa vẫn còn không ngăn được mà khóc nức nở.
Cô nhập vào vai diễn, linh hồn giống như vẫn còn dừng lại ở trên chiến trường cát vàng đầy trời, trong lòng trầm trọng đau khổ.
Tề Nhiên đã thay đổi bộ dáng hoàn toàn, ngậm lọ sữa chua mà trợ lý đưa qua chui vào xe bảo mẫu.
Cô lấy ra một tờ giấy che mắt lại, ngồi một bên làm bản thân bình tĩnh lại.
Cô lấy di động ra, bắt đầu lướt web, nhanh chóng dời lực chú ý của bản thân đi.
Tề Nhiên ngủ trong xe nửa tiếng, lúc ngủ dậy, xuyên qua cửa xe nhìn thấy Lưu Sở Họa vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, mặc trang phục diễn vừa dày vừa nặng ngồi dưới ánh mặt trời, hình như sợ phơi hỏng lớp trang điểm, cô vẫn luôn cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình trên mặt.
Hắn không khỏi nhíu mày lại, “Không phải Lưu Sở Họa đã có người đại diện mới rồi sao? Không sắp xếp trợ lý và xe bảo mẫu cho cô ấy sao?”
Tiểu Trần lắc đầu, “Tôi không rõ những việc này lắm, cần tôi gọi điện thoại hỏi anh Chu giúp anh không? Anh ta hẳn là khá rõ mấy chuyện này.”
“Không cần.” Nếu lại gọi điện thoại cho Chu Nguyên Thiên dò hỏi chuyện của Lưu Sở Họa, chỉ sợ anh ta lại càng thêm hưng phấn.
Anh cầm lấy một cái ô, “Cậu không cần phải đi cùng, ngồi yên ở trong xe đi.”
Tiểu Trần đang chuẩn bị ra ngoài lập tức rụt chân về, “Tôi biết rồi.”
Hắn nhìn Tề Nhiên giả vờ như đang xem phong cảnh bung ô đi đến bên cạnh Lưu Sở Họa, sau đó dừng chân, không khỏi cười một tiếng, sau đó rất nhanh thu lại biểu tình.
Tề Nhiên đến gần mới phát hiện Lưu Sở Họa đang xem trang web góp tiền hữu ái, “Cô muốn quyên tiền à?”
Cô đã sớm nghe được tiếng bước chân của anh, nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười, “Chỉ là nhìn một chút.”
“Nếu muốn quyên tiền thì vẫn nên tìm con đường chuyên nghiệp mà quyên tặng, tính chân thật của trang web này còn cần kiểm tra.”
Lưu Sở Họa cười cười, “Không phải, tôi không muốn quyên tiền.
Tôi đang suy nghĩ, làm minh tinh hẳn cũng có thể mở một tài khoản góp tiền hữu ái nhỉ, rốt cuộc minh tinh cũng là người, cũng sẽ có lúc cần trợ giúp.”
Tề Nhiên nghẹn lời, dừng một lúc lâu, “Tôi khuyên cô tốt nhất là đừng.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Cô nhìn phương xa, nụ cười có chút mơ hồ, “Có đôi khi cảm thấy một mình một người nỗ lực như vậy mệt mỏi quá.” Cô dừng việc làm ra vẻ oán giận, nhẹ nhàng cười, “Nếu không thì tìm một kim chủ bao dưỡng tôi vậy, đến lúc đó sẽ không vất vả như vậy nữa.”
Sắc mặt Tề Nhiên rất không đẹp, anh trào phúng cười, “Đúng vậy, đến lúc đó có thể dựa vào thân thế mà ngồi ổn vị trí nữ chủ, không cần nỗ lực không cần phấn đấu, cũng không cần đáng thương hề hề đứng dưới ánh mặt trời mà không có ai bung ô, đương nhiên nhẹ nhàng.
Chỉ là cô tốt nhất nên đảm bảo bản thân vĩnh viễn trẻ đẹp, sẽ không có ngày bị vứt bỏ.”
Lưu Sở Họa