Nhiều chuyện hỗn tạp lộn xộn xảy ra, đảo mắt đã đến cuối năm, Hà Vị Minh sống ở Hà gia ước chừng đã được nửa năm.
Mùa đông năm nay cũng không phải là quá lạnh, nhưng Thường Mạn Tinh trước sau như một vẫn rất sợ lạnh, đến mùa đông cô sẽ ít khi ra ngoài.
Mấy hôm trước vẫn thường đi ra ngoài một chút, sau khi có một trận tuyết nhỏ thì Thường Mạn Tinh cũng không muốn đi ra ngoài nữa, chỉ ở trong nhà chăm sóc hơn mười chậu cây sắp nở hoa vào mùa đông này, đọc sách hoặc là làm một số bài vận động, mỗi ngày trôi qua cũng coi như là nhàn nhã.Hà Tiên Dương làm ông chủ, ngày tết cũng là thời điểm bận bịu nhất, công việc trong công ty đang ở giai đoạn cuối, ông chủ của công ty các nơi phải giao lưu qua lại với nhau, công việc nhiều đến nỗi chân không chạm đất, mỗi ngày đến nửa đêm mới trở về, sáng sớm lại phải đi.
Đối với chuyện này cô cảm thấy vô cùng hài lòng, chỉ cần Hà Tiên Dương không ở trước mặt cô ra vẻ ân ái, nói một ít câu khiến cho cô cảm thấy buồn nôn thì tâm tình của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.Hắn bận rộn như vậy, trong nhà ngoại trừ tài xế và bảo mẫu ra thì chỉ còn dư lại hai người là cô và Hà Vị Minh.Tính tình của Hà Vị Minh rất trầm lặng, bình thường khi cô ở đâu thì cậu sẽ ở đó.
Thường Mạn Tinh cũng không gò ép bắt cậu phải làm gì, mọi thứ đều dựa theo sở thích của cậu.
Nhìn thấy Hà Vị Minh xem một ít tư liệu về thương nghiệp , thỉnh thoảng có hứng thú thì cô sẽ giảng giải cho cậu nghe một chút.Ngoại trừ những thứ liên quan đến thương nghiệp, liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật khác cô cũng có thể nói được đôi chút.
Từ nhỏ Thường Mạn Tinh đã được Thường lão gia tử trực tiếp dạy dỗ, chân chính là một vị đại tiểu thư thông minh bác học, chỉ tiếc là năm đó trải qua sự đời chưa sâu, ánh mắt không tốt, dẫm phải cái bẫy của Hà Tiên Dương, từng bước lại từng bước sai lầm, uổng phí thời gian cả một đời.Vì thế, cô thật sự rất thích người thông minh như Hà Vị Minh, không có người thầy nào lại không thích học trò học một hiểu ba cả.Thường Mạn Tinh làm cô giáo làm đến nghiện.
Đúng lúc cận tết, có hai nhân viên đem một ít tài liệu của công ty qua cho cô, Thường Mạn Tinh liền dùng những tài liệu có sẵn này dạy cho Vị Minh.Đời trước cô chỉ biết Hà Vị Minh ở phương diện này có độ nhạy bén cao vô cùng, nhờ trực giác nhạy cảm đến đáng sợ nên cậu hầu như đưa ra các quyết định vô cùng đúng đắn cho công ty.
Nhưng khi thực sự tìm hiểu sâu vào bên trong thì cô mới hiểu rõ, đến nỗi nhịn không được mà cảm thán… cậu thật sự đúng là một thiên tài!Qua mùa đông này cậu chỉ mới tròn mười hai tuổi mà thôi, nhưng dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của Thường Mạn Tinh, Hà Vị Minh đã đưa ra những lựa chọn vô cùng chính xác, thậm chí còn đưa ra được hai phương án có tính khả thi hơn, hoàn hảo hơn hẳn biện pháp mà nhân viên của hai công ty đã đem đến cho cô.Mỗi lần như vậy Thường Mạn Tinh đều nhịn không được sờ đầu Hà Vị Minh, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc, tán thưởng, không chút keo kiệt nào lên tiếng khích lệ cậu.Hà Vị Minh là một bé trai có tính cách nội liễm trầm lặng, khi được khích lệ cũng không lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng qua nguyên cả ngày hôm đó lúc nào cậu cũng vui vẻ hơn một chút.
Mà khi cậu vui vẻ, trên mặt cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng khi nói chuyện tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, chữ nói ra cũng nhiều hơn.Bất tri bất giác tâm tư của cô cô đối với đứa nhỏ do người chồng tra nam cùng với bạch nguyệt quang của hắn sinh ra đã bắt đầu chậm rãi thay đổi, không còn là “Đầu cơ trục lợi” không chút cảm tình, bên trong đó dần dần đã có thêm một chút tình cảm chân thành.
Cô thật sự có một loại cảm giác tự hào với kẻ thương nhân trời sinh – người được định trước là hơn hẳn những người khác này, cảm giác này giống như người thầy người cô đã dạy dỗ ra một học sinh ưu tú vậy.Mà Hà Vị Minh trưởng thành nhanh như vậy, thường xuyên làm cho cô cảm thấy có thể qua hai năm nữa thôi, “cô giáo” như cô sẽ không còn cái gì để dạy cho cậu nữa, nhưng cô cũng không lo sợ bị cậu vượt mặt, trái ngược còn rất chờ mong ngày đó tới.Thường Mạn Tinh cùng với Hà Vị Minh một người dạy một người học, thời gian trôi qua thật bình yên, sau đó bọn họ cùng nhau đón mừng năm mới.Mỗi năm cô ăn tết đều cùng với Hà Tiên Dương ở Hà gia, cô gả cho hắn mấy năm nhưng lần nào đi qua đó cũng không hề vui vẻ, bởi vì cha mẹ của hắn không thích cô, đặc biệt là mẹ của Hà Tiên Dương.
Nhiều lần nhìn thấy cô đều có thái độ âm dương quái khí, lúc trước cô vì hắn mà nhịn xuống, nhưng hiện tại, sau khi sống lại một lần nữa, cô đã không còn sự nhẫn nại với loại người dùng tiền dùng vật của cô lại còn ra vẻ thượng đẳng, bề trên nữa rồi.“Mạn Tinh, chúng ta trở về Hà gia, em có muốn dẫn theo Vị Minh về không? ” Trước một ngày quay về Hà gia, Hà Tiên Dương hỏi.Thường Mạn Tinh nhướng mày: “Vị Minh họ Hà, chẳng lẽ không nên đi về gặp ông bà nội của nó?”Hắn nhìn thoáng qua Hà Vị Minh ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, ôn nhu nói với cô: “Vị Minh nhát gan lại không thích nói chuyện, mỗi lần Hà gia ăn tết đều có rất nhiều người, anh sợ thằng bé không quen.
“Hà Tiên Dương còn có một người chị gái, đã lấy chồng và sinh được hai đứa con, năm nào cũng về nhà ăn tết.
Trừ cô chị gái đó ra ra hắn còn có một người bác và một người chú, cùng với con cháu của hai người họ, một đại gia đình cùng nhau ăn tết, ít nhất cũng khoảng hai đến ba mươi người, Thường Mạn Tinh rất ít khi trò chuyện với bọn họ, đến bây giờ còn có chút không nhớ rõ mấy người đó.Mà nhiều người như vậy, mỗi năm ăn tết đều đấu đá với nhau rất bực mình, nhưng năm này cô chuẩn bị bộc lộ khí thế hung ác của mình ra ngoài, làm cho toàn bộ gia đình của Hà Tiên Dương không được vui vẻ, như vậy mới coi như chuyến đi này của cô không hề uổng phí.Cô trực tiếp mở miệng hỏi Vị Minh: “Vị Minh! Con có muốn đi cùng mẹ không?”Cậu đang xem một quyển sách, nghe vậy liền ngẩng đầu lên gật gật.
Nếu cô muốn cậu đi thì cậu sẽ đi.Việc này đã được quyết định xong, sáng sớm hôm sau, ba người lái xe đến Hà gia.
Lúc trước Hà gia không tính là có tiền, gia sản không lớn, Hà Tiên Dương cưới cô, sau đó mở được một công ty mới khiến cho cuộc sống của Hà gia ngày càng trở nên tốt hơn, mua được biệt thự ở một khu vực có mặt bằng tương đối đẹp.Khi ba người đến Hà gia thì ở đó đã rất náo nhiệt rồi, mấy đứa nhỏ điên cuồng rượt nhau ở ngoài sân ồn ào cực kỳ, trong phòng khách mẹ Hà cùng với các chị em dâu đánh bài, cha Hà thì lại ba hoa khoác lác với hai người anh em của mình.
Khi cô bước vào nhà, chủ yếu nghe được sự bất mãn trong lời nói của cha Hà đối với điều kiện chính sách quốc gia không tốt, muốn đi ra nước ngoài an dưỡng tuổi già.Nhìn thấy một nhà Hà Tiên Dương đến, khi nãy mẹ Hà còn tươi cười đầy mặt lúc này lại trầm hẳn xuống, ném bài ở trong tay xuống bàn vang lên thành tiếng.“Đã phải đợi từ sớm rồi, lúc này đến trễ cũng không ai trách, nhưng người trong nhà đang ăn tết lại vô duyên vô cớ mang theo một thằng nhóc hoang dã từ đâu đến, … “Thường Mạn Tinh lôi kéo Hà Vị Minh vỗ vỗ lên vai trấn an cậu.
Tiếp theo a một tiếng, nói với Hà Tiên Dương: “Bây giời mẹ của anh không muốn chào đón hai mẹ con bọn em sao? Nếu nói sớm một chút, em cũng không muốn đến đây để cho người ta ghét bỏ, anh trai cùng với cha ước gì muốn em về kia kìa.
“Hà Tiên Dương vội cười nói: “Mẹ anh vẫn luôn nói chuyện như vậy, em cũng không phải không biết, lúc trước không phải vẫn tốt sao, bây giờ em lại làm sao vậy? “Mẹ Hà thấy bộ dạng cúi đầu khom lưng của con trai mình, tức giận nói: “Không thể sinh con cũng vẫn còn những biện pháp khác, không phải nói có người mang thai hộ ư, con tôi muốn có con của mình như thế, đại tiểu thư như cô lại không chịu đồng ý, không biết từ nơi nào lại nhặt về một thằng bé lầm lì như vậy, cô đang cố ý chọc tức tôi đúng