Hà Vị Minh hối hận đã tặng chiếc váy này cho Thường Mạn Tinh, bởi vì cô mặc rất đẹp, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu ong bướm.Không, có lẽ vấn đề không ở chiếc váy, cho dù Thường Mạn Tinh mặc cái gì cũng giống nhau, hắn vẫn như cũ sẽ bị cô hấp dẫn.Đặt chiếc ly trong tay xuống, Hà Vị Minh nhìn Thường Mạn Tinh đang trò chuyện vui vẻ cùng với một người khác, trong mắt hắn không khỏi có chút buồn bực.
Bọn họ bây giờ đang ở trên bờ biển náo nhiệt của đảo Thác Tái, càng về đêm thì nơi này càng trở nên náo nhiệt hơn, cả trai lẫn gái lẫn trong đám người tìm kiếm mục tiêu của mình.Cơm nước xong, Thường Mạn Tinh nói muốn qua bờ cát bên này chơi đùa một chút.
Hà Vị Minh từ chối lời đề nghị để hắn một mình ở lại biệt thự nghỉ ngơi của cô, khăng khăng đòi đi theo cô cùng nhau tới đây.Khi bọn họ đến nơi này, Hà Vị Minh liền nhìn thấy ánh mắt của mấy tên đàn ông đảo quanh trên người Thường Mạn Tinh.
Còn có một người sau khi nhìn thấy cô ngồi vào ghế ở quán bar lộ thiên, hắn ngay lập cầm theo ly rượu đi tới.Người đàn ông này lớn lên không tồi, tóc vàng mắt xanh, đường nét khắc sâu, tràn đầy mị lực của một người đàn ông thành thục ổn trọng, vừa thấy liền biết là khách quen chốn bụi hoa, từ đầu tới cuối trên mặt hắn đều chứa đầy ý cười, lễ phép lại thân sĩ nói chuyện phiếm với Thường Mạn Tinh.Trên mặt Thường Mạn Tinh không có chút ý cười nào, nhưng cũng không hề cự tuyệt ý tứ muốn nói chuyện phiếm của người đàn ông nọ.
Đối phương nói vài câu, cô cũng sẽ đáp lời, dưới ánh đèn mờ ái muội trong bóng đêm, hai người đều bưng rượu, một người mặc chiếc váy dài màu xanh, một người lại mặc áo sơ mi màu xanh nhàn nhã, cứ như vậy chậm rãi nói chuyện với nhau, giữa hai người có một loại không khí vô cùng hài hòa.Nhưng đứng bên cạnh nhìn thấy sự hài hòa này, trong lồng ngực Hà Vị Minh lại sinh ra một cỗ lệ khí, cho dù Thường Mạn Tinh không lại gần người đàn ông xa lạ kia, đề tài của hai người cũng chưa thay đổi, hắn vẫn không thể khống chế được sự nôn nóng trong lòng.
Người đàn ông này không phải là Hà Tiên Dương, Thường Mạn Tinh nếu nguyện ý nói chuyện với người nọ, vậy chắc chắn cô cũng không chán ghét hắn.Sinh hoạt mấy năm trong cái giới nhà giàu này, Hà Vị Minh biết rõ có rất nhiều người đều không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình.
Mhững người này không ngoại lệ đều sẽ ngầm tìm kiếm người hợp với tâm ý của bản thân để làm tình nhân, Hà Tiên Dương và Thường Mạn Tinh tình cảm không tốt, cho nên Thường Mạn Tinh cũng giống những người đó đi tìm tình nhân sao? Hoặc là, cô tới đây chính là để tìm tình nhân?Nếu không vừa rồi lúc cô nói muốn tới đây, vì sao lại từ chối không cho hắn đi theo chứ?Hà Vị Minh không thể kìm nén suy nghĩ đang quay cuồng.
Từ hai năm trước hắn đã phát hiện ra mình có một loại tình cảm khác thường với Thường Mạn Tinh.
Đối với người mẹ nuôi trên danh nghĩa này, trong lòng hắn căn bản không có cái gì gọi là tình mẫu tử, lúc cô nhìn hắn mỉm cười, lúc cô kéo tay hắn dạy dỗ từng tí một, lúc quan tâm hắn khen ngợi hắn, những lúc ấy hắn chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một việc – Đè cô dưới thân, xâm phạm cô.Loại suy nghĩ này theo hắn lớn lên, càng ngày càng ăn sâu bén rễ, những ý niệm không thể miêu tả này mỗi lần nhìn thấy Thường Mạn Tinh đều sẽ ngo ngoe rục rịch.
Chính hắn cũng không biết Thường Mạn Tinh có chấp nhận mối quan hệ quái dị này hay không, cho nên hắn duy trì sự trầm mặc, cũng một mực đè nén cảm xúc khác thường này trong lòng.Sau khi hắn phát hiện tình cảm của bản thân, liền tỉ mỉ để ý tất cả những gì liên quan đến Thường Mạn Tinh, cho nên hắn biết Thường Mạn Tinh không gần gũi với Hà Tiên Dương, cũng không có tình nhân khác, những thứ này khiến cho Hà Vị Minh cảm thấy an toàn.
Nhưng bây giờ, cảm giác nguy cơ cấp bách một lần nữa lại xuất hiện trong lòng hắn.Hà Tiên Dương là chồng của Thường Mạn Tinh, Hà Vị Minh biết rõ Thường Mạn Tinh không thích người nọ, vậy rốt cuộc Thường Mạn Tinh thích kiểu người như thế nào? Giống như người đàn ông đang bắt chuyện cùng cô trước mặt này, nhìn qua thành thục lại tuấn mỹ? Nếu Thường Mạn Tinh lúc trước không có người khác, là vì cô không gặp được người vừa mắt, vậy bây giờ thì sao?Nếu cô coi trọng ai ở đây, hắn… còn có thể làm gì? Để mặc cô cùng một người đàn ông xa lạ không biết tên ở bên nhau?Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hà Vị Minh càng thêm nguy hiểm.
Hắn gắt gao nắm chặt cái ly trong tay, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên.Lúc Witt bắt chuyện với cô gái mỹ lệ này, khóe mắt liếc đến vị thiếu niên cao gầy ngồi ở bên cạnh cô.
Ánh mắt của vị thiếu niên này đáng sợ giống như mấy con sói hoang mà mấy năm trước hắn gặp được trong một cuộc thám hiểm ở Châu Phi, ngay cả hắn ngồi ở đây bị nhìn chằm chăm một lúc cũng cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra không ngừng.Ai nha, một con chó săn đáng sợ hộ thực(*).
Witt không khỏi thầm than một tiếng, lại chuyển dời ánh mắt lên người cô gái kia.
Vô cùng rõ ràng, vị thiếu niên có ánh mắt đáng sợ này rất biết hộ thực, nếu hắn muốn hái trái ngon mỹ lệ này, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị trả thù.
Nhưng hắn tới đây là để thả lỏng thể xác và tinh thần, cũng không muốn vì sắc đẹp mà đấu đá một hồi.(*) Hộ thực: Bảo vệ đồ ăn, trong trường hợp này Hà Vị Minh là sói, còn Thường Mạn Tinh là ‘đồ ăn’ =))Huống chi, cô gái trước mặt này rõ ràng không có ý tứ với hắn, nói chuyện với nhau lâu như vậy, mỗi lần hắn muốn dẫn đề tài tới phương hướng ái muội một chút, đối phương liền cực kỳ có kĩ xảo quay ngược trở về, giọt nước không lọt, không cho hắn chiếm một chút tiện nghi nào, cũng không hề cho hắn một cơ hội.Một kẻ lão luyện như Witt tất nhiên nhận ra đối phương không có tâm tư kia, huống chi bên cạnh còn có một vị thiếu niên như hổ rình mồi, lại tiếp tục nói chuyện thì cũng chỉ là công dã tràng, lãng phí thời gian.
Chi bằng từ bỏ, dành thời gian đi tìm một người phù hợp tâm ý để trải qua buổi tối tĩnh mịch này thì hơn.Thật đáng tiếc, cô gái trước mặt này vô cùng hợp với khẩu vị của hắn.
Trong lòng Witt tiếc nuối nghĩ, hắn kết thúc đề tài, thân sĩ ra hiệu với Thường Mạn Tinh, sau đó đứng dậy rời khỏi đó.Witt trở lại vị trí cũ của mình, ở đó còn có hai người phụ nữ đang ngồi, trong đó một người giống hắn tóc vàng mắt xanh là em gái Witt – Gracey, người còn lại tóc nâu là chị họ hắn – Hill.Gracey nhìn thấy anh trai bất lực trở về, cười trêu nói: “Anh trai Witt mị lực vô biên thế nhưng lại thất bại lần này sao?”Witt nhún vai: “Đúng vậy, cô gái kia chướng mắt một mỹ nam như anh.” Nói xong hắn nhìn về phía cô gái tóc nâu vẫn luôn uống rượu ở bên cạnh, không có ý tốt cười nói: “Hill, thiếu niên ngồi bên cạnh cô gái đó, nhìn qua là biết đồ ăn của chị, thế nào, không đi thử một chút à?”Hill vuốt ve mái tóc nâu cuộn sóng của mình, môi đỏ hơi nhếch nói: “Người Châu Á nhìn qua có vẻ nhỏ hơn không ít so với tuổi thật của họ.
Thiếu niên kia nhìn sơ cũng biết vẫn còn là trẻ vị thành niên.”“Trời đất.” Witt ra vẻ kinh ngạc: “Hill, từ khi nào chị để ý đối phương có phải là trẻ vị thành niên không vậy? Theo em được biết, đầu tuần chị còn thân mật cùng thiếu niên