Hà Tiên Dương đứng trong thang máy chỉnh sửa lại tóc tai một chút, sau đó vuốt phẳng tây trang trên người, cảm thấy không tệ lắm, lúc này mới ho khan một tiếng đi ra khỏi thang máy.Hắn đi đến căn phòng ở lầu một, giơ tay gõ gõ cửa.Cửa rất nhanh liền được mở ra, bên trong là một người phụ nữ với gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Chủ nhân của gương mặt ấy vừa nhìn thấy người đứng ở bên ngoài cửa là Hà Tiên Dương, cô không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng, sau đó giang hai tay nhào vào lồng ngực hắn, dùng thanh âm tràn đầy vui vẻ, nhẹ giọng nói:“A Dương, anh đã đến rồi! Cô ta… Hôm nay cô ta về nhà, em đã nghĩ rằng anh sẽ ở nhà với cô ta”.Nói đến câu sau, giọng nói của người phụ nữ ấy có vẻ cô đơn mà đáng thương.
Hà Tiên Dương ôm lấy eo cô, đau lòng không thôi.“Thải Kỳ, vất vả cho em rồi.
Em phải biết rằng anh không hề thích Thường Mạn Tinh, chỉ là anh bị Thường gia ép buộc mới phải kết hôn với cô ta.
Nếu không phải còn cần Thường gia chống lưng, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, hiện tại em đã trở về bên cạnh anh, anh làm sao có thể nhìn đến người phụ nữ khác được chứ?”Mạnh Thải Kỳ dựa vào lồng ngực hắn từ buồn thành vui, cô bật cười nói:“Anh trước giờ đều dẻo miệng như vậy, loại lời dỗ dành con gái này không phải là sở trường của anh đó chứ?”“Chỉ có một mình em mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện mà dỗ dành thôi bảo bối ạ.”Hà Tiên Dương vừa dứt lời liền nhìn chăm chú vào Mạnh Thải Kỳ đang cúi đầu, biểu tình thẹn thùng.
Hắn đột nhiên bế cô lên, mang vào phòng đóng cửa lại, hai người nhiệt tình hôn môi.Sau khi hôn xong, Mạnh Thải Kỳ lôi kéo Hà Tiên Dương ngồi xuống ở trên sô pha, ăn nói nhỏ nhẹ dò hỏi: “A Dương, tuy rằng em rất hạnh phúc khi anh đến tìm em, nhưng mà chỗ Thường Mạn Tinh… Thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta còn cần phải dựa vào cô ta để liên hệ với nhà họ Ô.
Ngày mai chính là buổi đấu giá của Ô tiên sinh, lỡ như bị cô ta phát hiện, thất bại trong gang tấc…”Hà Tiên Dương lại không cho là đúng: “Thường Mạn Tinh tính tình tệ hại tâm cao khí ngạo, mấy năm gần đây càng thêm ngu ngốc, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, sao có thể quản được anh? Cô ta không có khả năng biết chuyện của chúng ta! Thải Kỳ, em yên tâm đi, anh tuyệt đối không để cho cô ta phát hiện chuyện này, anh sẽ không để bất kì ai tổn thương đến em.”Mạnh Thải Kỳ nhìn biểu tình Hà Tiên Dương chứa đầy vẻ trìu mến, cô vô cùng cảm động ừ một tiếng, dựa vào trên vai hắn.
Nhưng trong lòng Mạnh Thải Kỳ cũng không cảm động giống như bên ngoài mà trái ngược lại – cô rất bình tĩnh tự hỏi bản thân.Mấy năm trước, cha mẹ Mạnh Thải Kỳ giới thiệu cho cô một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, người đàn ông ấy là một thầy giáo thành thật, quanh năm suốt tháng kiếm không được bao nhiêu tiền.
Mạnh Thải Kỳ phí mấy năm trời ở bên cạnh người đàn ông kia, cũng chưa từng sinh một đứa con nào, ngày lành gì đó cũng chưa từng được trải qua, sau đó vì không thể chịu nổi một người đàn ông vừa nghèo vừa chất phác như vậy, cô quyết định ly hôn.Tạo hoá thế nào mà cô lại gặp được người tình đầu đã nhiều năm không gặp – Hà Tiên Dương.Mạnh Thải Kỳ có ấn tượng rất sâu với Hà Tiên Dương, dù sao cũng là người đầu tiên mà cô yêu, tình cảm thuở niên thiếu lúc nào cũng nồng nàn như vậy, cô thậm chí còn vì hắn chưa kết hôn đã có thai, còn sinh cho Hà Tiên Dương một đứa con.Đáng tiếc đợi tình cảm che mờ lí trí tiêu tan, Mạnh Thải Kỳ dần dần nhận thức được hiện thực tàn khốc, cảm tình gì đó đều không đáng nói đến, cái mà cô muốn không phải thứ cảm tình mà cả hai người cùng trải qua nghèo khó, hoạn nạn, những ngày khổ cực đó cô đã chịu đựng đủ rồi! Thứ mà Mạnh Thải Kỳ muốn hiện tại chính là cuộc sống giàu sang phú quý, không bao giờ phải lo lắng vì tiền nữa.Mà hết thảy những thứ này Hà Tiên Dương đều có thể cho cô! Cho nên Mạnh Thải Kỳ mới tìm mọi cách để một lần nữa “nối lại tình xưa” với Hà Tiên Dương, trở thành tình nhân của hắn.Chẳng qua khi ở cùng Hà Tiên Dương một khoảng thời gian, Mạnh Thải Kỳ mới phát hiện một sự thật —— Công ty của Hà Tiên Dương chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật sự nó kinh doanh không hề tốt, chỉ có thể dựa vào nhà vợ cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.Hà Tiên Dương thật sự không phải là người có tiền gì cả, tất cả tiền của hắn đều là do người đàn bà Thường Mạn Tinh kia cho!Mạnh Thải Kỳ không cam lòng, cô làm sao có thể nhìn mộng đẹp của chính mình tan vỡ được chứ.
Vì thế cô bắt đầu thăm dò Hà Tiên Dương, sau đó bày cho hắn một kế hoạch, gợi ý hắn tìm một đối tác khác.Đây chỉ là bước đầu tiên, chờ đến thời điểm Hà Tiên Dương yêu cô không dứt ra được, cô sẽ để cho Hà Tiên Dương diệt trừ ả đàn bà Thường Mạn Tinh kia.Danh xưng “Hà phu nhân” chân chính chỉ có thể là của cô, Thường Mạn Tinh và tiền của cô ta đều nên thuộc về Hà gia.Mạnh Thải Kỳ nghĩ một lát, lại giả vờ như lơ đãng khơi mào bất mãn của Hà Tiên Dương đối với Thường Mạn Tinh: “Tiên Dương, anh đừng nói như vậy.
Em và anh ở bên nhau đã là làm chuyện có lỗi với vợ anh rồi, cô ấy là người vô tội… Nhưng mà em quá yêu anh, nhiều năm như vậy em thật sự không thể quên anh, em biết làm tình nhân không phải việc làm tốt đẹp gì, nhưng mà em…”Hà Tiên Dương cúi đầu hôn trán của Mạnh Thải Kỳ.“Chúng ta không cần xin lỗi Thường Mạn Tinh, cô ta vốn dĩ chẳng có tư cách trở thành vợ của anh, cô ta chẳng thèm quan tâm đến anh, anh còn nghi ngờ cô ta ở bên ngoài nuôi tình nhân, nếu không mấy năm nay cũng sẽ không đối xử với anh càng lúc càng lạnh nhạt.”Mạnh Thải Kỳ kinh ngạc che miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tiên Dương, thấy vẻ mặt hắn tối tăm, không nhịn được liền nói: “Chắc là không có khả năng đâu, cô ấy đường đường là đại tiểu thư Thường gia, như thế nào có thể làm ra loại chuyện đấy?”Hà Tiên Dương cười nhạo một tiếng.“Nếu không thì sao cô ta lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy? Hạng kĩ nữ ở bên ngoài bị không biết bao nhiêu người thỏa mãn như cô ta có tư cách gì trách chúng ta? Anh nghĩ cô ta không chỉ ở bên ngoài nuôi tình nhân, mà thằng con nuôi của cô ta cũng có mối quan hệ dơ bẩn với cô ta kia kìa, cô ta còn tưởng rằng không ai biết sao.”“Cô ta mỗi ngày nhìn anh mắt đều hếch lên tới trời, còn đối với thằng dã loại đó thì hỏi han ân cần, có thứ gì tốt đều cho nó, còn suốt ngày như hình với bóng, không phải là nuôi gian phu thì là cái gì? Thật đúng khiến người ta ghê tởm, Thường Mạn Tinh với anh chính là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cô ta lấy tư cách gì quản anh chứ, anh không trách cô ta đã là rộng lượng lắm rồi.”Mạnh Thải Kỳ ngồi nghe Hà Tiên Dương bêu xấu vợ hắn, trong lòng chỉ còn lại sự thờ ơ.
Việc Hà Tiên Dương nói có phải sự thật hay không cô không thèm để ý, chỉ cần Hà Tiên Dương cảm thấy đây là sự thật đã đủ rồi, chờ khi Hà Tiên Dương chán ghét Thường Mạn Tinh tới đỉnh điểm, tỷ lệ thành công của cô sẽ lớn hơn.“Nếu thật sự như vậy thì Thường Mạn Tinh này cũng thật quá đáng, aizzz… Trước đây em nghe nói hào môn luôn rất loạn, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật.
Tiên Dương, làm khó anh mấy năm này phải chung sống với loại người như thế, nếu không phải phía sau Thường Mạn Tinh có Thường gia chống lưng, anh cũng không phải chịu sự sỉ nhục như vậy.”Mạnh Thải Kỳ đỡ cánh tay Hà Tiên Dương, gương mặt chứa đầy đau lòng cùng khó chịu, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.Quả nhiên sắc mặt Hà Tiên Dương càng thêm khó coi, hừ một tiếng.“Chờ công ty anh leo lên được thuyền của Ô gia, anh nhất định sẽ không tha cho Thường Mạn Tinh.”Ánh mắt Mạnh Thải Kỳ lập loè.“Mặc dù Thường Mạn Tinh có lỗi với anh, nhưng anh làm hại đến cô ấy… Hình như cũng không tốt lắm đâu?”Hà Tiên Dương lạnh lùng cười.“Đương nhiên không thể để cô ta chết, chỉ cần điên điên khùng khùng là được, cô ta mà chết rồi thì tài sản và của cải không biết sẽ để lại cho ai đâu, đến lúc đó còn không phải cho thằng dã chủng kia được lợi sao?”Nghe vậy Mạnh Thải Kỳ cắn cắn môi.“Thường Mạn Tinh thật sự thích đứa trẻ đó như thế? Tài sản nhiều như vậy đều để lại cho nó mà không để lại cho anh?”“Ai biết bọn họ có quan hệ mờ ám gì không, lúc cô ta đòi thu nhận thằng dã loại đó anh đã cảm thấy kì lạ rồi, nơi nào không chọn, lại chọn cái nơi vừa cũ vừa rách nát, tên là cái gì mà Viện phúc lợi Lam Thiên, những đứa trẻ khác đều không chọn, lại chọn cái đứa vừa quái gở, trên mặt