Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh ở lại biệt thự trong rừng hai ngày rồi mới về lại Hà gia.
Hôm nay Hà Tiên Dương không bận việc ở công ty mà chờ ở nhà, nhìn thấy cô xuống xe thì mặt chứa đầy sự quan tâm đi đến xách hành lý giúp cô, vô cùng thân thiết mang hành lý vào nhà rồi hỏi han tình hình hai ngày nay như thế nào.Trước mắt Thường Mạn Tinh chưa muốn trở mặt cãi nhau với hắn, cô khó khăn nở một nụ cười, chỉ nói vài chuyện vặt vãnh về việc đi câu cá.“Trong khoảng thời gian này tâm tình của em luôn không tốt, anh cũng không biết phải khuyên như thế nào nữa.
Hiện giờ thấy em đã vui cười hơn xưa nhiều, anh cũng yên tâm hơn một chút rồi.
Mạn Tinh, anh biết trong lòng em đang rất khó chịu, anh muốn làm một vài chuyện gì đó vì em nhưng hình như tất cả đều xảy ra sai lầm.
Anh hận bản thân mình không có cánh nào làm cho em trở nên thoải mái hơn, mấy ngày nay trằn trọc thế nào cũng không ngủ được.” Hắn ôn nhu nói, trên khuôn mặt tuấn tú chứa đầy sự lo âu, đôi mắt thâm thúy nhìn qua xác thực có vài phần tiều tụy.Thật sự là một bộ dáng thâm tình.Thường Mạn Tinh đi theo hắn vào trong phòng khách, yên lặng ngồi nghe hắn nói, trong lòng suy nghĩ gì cũng không ai biết được, trên mặt lộ ra vẻ xúc động.
Hà Tiên Dương quan sát thấy sắc mặt này của cô, trong lòng hắn cũng thả lỏng hơn.Đứa nhỏ Hà Vị Minh dường như bị Hà Tiên Dương lãng quên, ôm theo quyển sách im lặng đi theo sau hai người.
Nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau đi vào trong phòng nói chuyện, cậu dừng bước đẩy cửa phòng của mình ra.Ngồi vào bàn học, mở quyển sách trên tay ra, bên trong xuất hiện vài chiếc lá đã được ép khô, đều là lá cây mà Thường Mạn Tinh nhặt cho cậu ở trong rừng chỗ căn biệt thự kia.Từ nhỏ cậu lớn lên ở trong Viện Phúc Lợi, không người thân không họ hàng, thứ bản thân mình muốn đều không chiếm được, mỗi khi có đồ vật gì mà bản thân yêu thích thì đều sẽ vì tuổi còn quá nhỏ lại lẻ loi một mình nên không thể có được.
Trò đùa dai của những đứa trẻ lớn hơn lúc nào cũng là lấy những đứa trẻ khác ra ức hiếp để khiến bản thân vui vẻ, tùy tiện đoạt đồ vật yêu thích của người khác để phá hủy, cuối cùng không ai cho cậu sự công bằng.Yếu ớt sẽ bị khinh nhục, yếu ớt nên không thể có được đồ vật mình yêu thích, bởi vì sớm muộn nó sẽ bị người khác cướp mất.
Chuyện gì cũng không thể mang theo hi vọng, bởi vì hễ có yêu thích thì đều có thể dễ dàng thay đổi, giống như bông hoa đang nở ở trong sân, lúc hoa nở thì nhìn thấy thật đẹp nhưng đến khi hoa tàn thì cái gì cũng không có.Hà Vị Minh không còn là bộ dạng cẩn thận ngoan ngoãn nghe lời giống như lúc ở trước mặt Thường Mạn Tinh, vài phần nhút nhát yếu ớt cũng không thấy.
Cậu ngồi ở trước bàn đẩy quyển sách kia qua một bên, xem ra là đã đọc hết quyển sách này rồi, trên mặt không có một chút thay đổi, trong đôi mắt đen nhánh ấy cũng không có gì quá đặc biệt.Hà Vị Minh sống ở đây đã được một khoảng thời gian, tất cả thủ tục đều đã làm xong.
Hà Tiên Dương đại khái thấy Thường Mạn Tinh vô cùng yêu thích Hà Vị Minh nên ngày thường ở trước mặt cô luôn làm ra bộ dáng của một người cha hiền từ, tặng cho cậu không ít loại đồ chơi, dự định là muốn đánh chủ ý lên người cậu để cậu bị thu hút rồi nói sau.Chỉ tiếc là cậu trưởng thành quá sớm, tính tình lại là trầm mặc nội liễm, tuy rằng không từ chối quà tặng của Hà Tiên Dương nhưng cũng không hề chủ động gần gũi với hắn, xem hắn giống như một người xa lạ.
Vài lần như thế, Hà Tiên Dương cũng hiểu được tính tình của đứa nhỏ này quả thật rất lầm lì không hề thú vị, cũng không biết lấy lòng người khác, xem ra đứa nhỏ này được nuôi dạy không tốt, dần dần cũng không quan tâm đến cậu nữa.Hắn đang nghĩ, hiện tại cô nhận nuôi đứa trẻ không thân không thích này là do nhất thời mới mẻ, cô không làm mẹ được nên tạm thời đặt tâm tình của bản thân lên người đứa nhỏ này, chờ thêm một đoạn thời gian nữa thì cũng sẽ dần dần phai nhạt.
Chỉ cần hắn vẫn là chồng của cô, vẫn luôn tồn tại ở trong lòng cô thì đứa con nuôi này căn bản chỉ là không khí, coi như Thường Mạn Tinh đang nuôi sủng vật để đùa giỡn đi.Ngoài mặt một nhà ba người bọn họ không có biểu hiện gì nhưng trong lòng từng người bọn họ đều có tâm tư riêng, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy bọn họ ở chung rất hài hòa.
Cô trấn an Hà Tiên Dương một phen, sau đó quay đầu mang cậu đi bơi, lúc trước đã hứa với cậu rồi.Biệt thự Hà gia có hồ bơi, hiện tại là mùa hè, cô cũng không có chuyện gì để làm nên tiện tay dạy cậu bơi lội mỗi ngày.Nhưng mà không biết vì sao Hà Vị Minh học thứ khác thì được còn bơi lội thì lại không, thật sự là một chút thiên phú cũng không có, cô dạy mấy ngày nhưng cậu cũng chỉ biết đạp nước ở trong hồ mà thôi.
Không lười biếng nhưng cô vẫn thấy cậu không có cách nào học được.Riêng việc này cô cũng không ép buộc cậu, thấy cậu thử mấy ngày vẫn không được nên cũng khuyên cậu học không được thì thôi, nhưng cậu lại từ chối.Mỗi ngày vẫn luôn tiếp tục luyện tập, khổ luyện cực kỳ.Vốn việc này cũng không có gì, mỗi ngày Thường Mạn Tinh nhìn đứa nhóc này ở trong nước luyện tập, cảm thấy rất thú vị.
Cho đến một buổi sáng, như thường lệ cô đi gọi cậu thức dậy để chạy bộ, gõ cửa một hồi cũng không thấy ai lên tiếng nên cô trực tiếp mở cửa đi vào thì phát hiện toàn thân của thằng bé đều nóng đến mơ hồ, cả người co rút cuộn lại ở trên giường.Thường Mạn Tinh thử nhiệt độ, lập tức gọi điện cho bác sĩ, một phen giày vò truyền nước biển, bấy giờ mới ngồi ở bên giường để trông coi.Đột nhiên Hà Vị Minh sốt cao như vậy, cô nghĩ lại một chút, mấy ngày nay do quá nuông chiều, để cậu tập bơi ở trong hồ rất lâu nên mới bị lạnh, dẫn đến việc căn bệnh trở nên nặng như thế này.
Vốn dĩ lúc trước bị suy dinh dưỡng, thân thể suy nhược, vừa mới bắt đầu sử dụng thuốc để điều dưỡng thân thể lại từ từ, lúc này lại bị bệnh hẳn là phải chăm sóc thêm một khoảng thời gian nữa thì mới trở lại như cũ được.Lúc trước bản thân đã ốm yếu, lúc này bị bệnh ở trên giường thì càng thấy cậu gầy yếu hơn.
Thường Mạn Tinh sờ khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của cậu, ở lại trông coi một ngày.Mãi cho đến đêm khuya Hà Vị Minh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ngồi ở mép giường đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh của người đang hôn mê trên giường, cô còn tưởng cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, không nghĩ rằng vừa mới bỏ sách xuống lại thấy cậu hô hấp dồn dập như là bị bóng đè, không nói lời nào, vùng vẫy vô ích không hề hay biết gì, gần giống với dáng vẻ rơi xuống hồ ở biệt thự lần trước.Cô lại gần bắt lấy tay của cậu, đánh thức cậu dậy, Hà Vị Minh mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn thoáng qua cô, bây giờ mới bình tĩnh trở lại, không bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ say.Thường Mạn Tinh ngồi ở bên kia suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của bác sĩ, tâm lý của cậu có chút vấn đề, hẳn là do sống