Ⅴ
Editor: Lemon
Lúc Nhiếp Hà tỉnh lại phát hiện mình đang bị giam trong một căn phòng.
Trên đỉnh đầu có một cái đèn mờ mờ.
Cô giật giật tay, ý thức được tay chân mình đang bị cột chặt vào ghế.
Sau đó cô thử động chân, nhưng còn không động được bao nhiêu sàn nhà đã phát ra thanh âm chói tai.
“Đừng uổng phí sức lực, vô dụng thôi……”
Nhiếp Hà cứng đờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía góc.
Trong một góc tối tăm, lờ mờ hiện ra một cái bóng.
Giọng cô ấy khàn khàn khó nghe, nhưng có thể nghe ra là một cô gái.
Nhiếp Hà còn chưa kịp nói đã phát hiện cổ họng vô cùng đau đớn, cô ho nhẹ vài cái, sau đó hỏi: “Cậu cũng bị Ôn Cát Na đưa tới nơi này sao?”.
Được tại -- T RÙMtruуện.
V N --
Giọng cô gái nhàn nhạt, “Ôn Cát Na? Không phải.
”
“Tôi ở đây bao lâu rồi?”
“Có thể là nửa ngày, cũng có thể một hai ngày…… Nơi này không có thời gian.
”
“Vậy đây là đâu?”
“Địa điểm tà giáo ngầm …… Cụ thể là ở đâu tôi cũng không biết, lúc tôi tỉnh lại đã chỗ này rồi.
”
Nhiếp Hà nhắm mắt không hỏi nữa, sau đó cố gắng dùng ngón tay bị trói với vào một ống tay áo khác, lúc tay cô run run mới sờ đến đồ vật mình muốn.
Bởi vì bị bỏ nuôi, Nhiếp Hà khi còn nhỏ không ít lần bị bạn cùng tuổi ăn hiếp, thậm chí có lúc còn vây quanh ném đá vào người cô, sau lần đó Nhiếp Hà liền có thói quen dùng băng keo dán lưỡi dao vào trong quần áo.
Mỗi một bộ quần áo của cô, mặc kệ dài tay hay ngắn tay, mặc kệ kiểu dáng gì đều có giấu lưỡi dao.
Chỉ cần bị ăn hiếp cô liền lập tức rút dao ra, những đứa trẻ đó hơn phân nửa bị dọa chạy mất.
Thường xuyên xảy ra, tuy rằng vẫn không có người muốn làm bạn với cô, nhưng ít ra không có người dám ăn hiếp cô.
Bên kia cô gái thấy Nhiếp Hà không nói lời nào cũng không khóc kêu, vì thế nghi ngờ hỏi: “Sao cậu không giống những người khác, sao không khóc?”
Nhiếp Hà đang cắt dây thừng, nghe vậy động tác trên tay dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Vì sao phải khóc?”
Cô gái áp lực cười một tiếng “Tôi không biết tôi có phải là người đầu tiên tới hay không, dù sao tôi ở chỗ này rất lâu rồi, cách một đoạn thời gian sẽ có một cô gái mới bị đưa vào, sau đó khóc đến trời đất tối sầm, cuối cùng bị mang đi.
”
Nhiếp Hà nghe xong, hỏi lại một câu “Vậy sao cậu không bị mang đi?”
Cô gái im lặng một lát, sau đó nói: “Bởi vì trên người tôi có vết sẹo, bọn họ không cần cô gái có vết sẹo, nói là sẽ làm bẩn thần minh.
” Sau đó cô ấy dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Bọn họ nói, chỉ có cô gái thuần khiết không tì vết mới có thể trở thành Thánh Nữ, lọt vào mắt xanh thần minh, thần minh nhận tế phẩm sẽ vui vẻ, liền sẽ ban cho bọn họ hạnh phúc cùng vĩnh sinh.
”
“Cậu biết rất nhiều.
”
Cô gái tự giễu mà nói: “Đương nhiên, cái này đều là biết được từ chỗ cha tôi.
”
“Cha cậu?”
“Ừ, ông ta cũng là tín đồ tà giáo.
” Cô gái giống như thật lâu không nói chuyện với người khác, nhịn không được mở ra máy hát, muốn đem nghẹn trong lòng nói ra.
“Cậu đoán xem sao tôi biết được?” Nhưng cô ấy không cho Nhiếp Hà cơ hội trả lời, “Tôi bị cha tôi bắt tới…… rất buồn cười phải không, tôi đã sớm phát hiện ông ta không thích hợp, mỗi ngày tới khuya ông mới về nhà, cũng không nói chuyện với mẹ, vừa về tới nhà liền chui vào phòng sách không chịu ra.
”
Cô ấy giật giật thể, ghế dựa “Kẽo kẹt” một tiếng, “Mới đầu tôi cho rằng ông ta ngoại tình, nhưng có một ngày tôi vào phòng sách của ông, tôi thấy được một bức tranh trên tường.
”
Cô ấy dừng một chút, dường như đang nhớ lại “Giống như đánh dấu trên sách, trên tường đều là…… Sau đó tôi tìm được một phong thơ trong ngăn kéo.
Trong thư viết ông tín ngưỡng thần minh đã lâu…… Nguyện thần minh nhìn thấy trung thành cùng cầu nguyện của ông, ông nguyện ý…… hiến tế con gái mình cho thần minh, cầu được vĩnh sinh.
”
Nhiếp Hà cứng lại, cô không nghĩ tới nguyên nhân lại như vậy.
“Buồn cười chính là, tôi chạy trốn hai ngày, cuối cùng vẫn bị bắt trở về…… Là ông ta tự tay bắt tôi về.
”
“Cậu……”
“Không cần an ủi tôi, tôi đã sớm không cần an ủi…… Hơn nữa, nghe cậu nói, cậu cũng là bị người quen lừa tới?”
Nhiếp Hà không trả lời.
Lúc này dây thừng trên tay đã bị cô dùng lưỡi dao cắt đứt, cô thu tay lại, lưỡi dao sắc bén đồng thời cắt qua da cô, chảy ra một chút máu.
Không rảnh lo miệng vết thương, Nhiếp Hà cầm lưỡi dao bắt đầu cắt dây thừng trên chân.
Cô gái trong góc chú ý tới hành động của Nhiếp Hà, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì?”
“Cắt dây thừng.
”
“Gì??”
Nhiếp Hà ngồi dậy, trước ánh mắt khiếp sợ của cô gái từ từ đứng lên, hoạt động cổ tay cổ chân một chút, sau đó đi tới chỗ cô ấy.
Cô ngồi xổm xuống, ý bảo cô gái đừng loạn, sau đó vừa cắt dây thừng vừa nói, “Khóc cũng vô dụng, cùng với khóc lóc chịu chết, không bằng cắn răng tự cứu lấy mình.
”
Cô nói, nghịch ngợm mà nháy mắt, dây thừng trên tay cô gái bị cắt đứt ra.
Nhiếp Hà lau mồ hôi trên trán, sau đó lại cắt dây thừng trên chân cô gái.
Cô gái cúi đầu, trầm mặc nhìn Nhiếp Hà đang ngồi xổm cắt dây thừng trên chân mình, thình lình mà mở miệng, “Tôi đã thấy cậu rồi.
”
“Ừ hử?”
Nhiếp Hà tùy ý đáp lại một câu, dây thừng trên chân chặt hơn dây thừng trên tay một chút, Nhiếp Hà cắt đến tê tay nhưng chỉ mới gần đứt một nửa.
“Tôi đã thấy cậu rồi.
” Cô gái lại khẳng định lặp lại một câu, “Ngày đó tôi thấy cậu nhặt một con mèo về nhà.
”
“Ồ……đúng là có một ngày như vậy, thật là trùng hợp.
”
“Cậu thật sự rất kỳ quái, lần đầu tiên gặp tôi đã thấy cậu kỳ quái rồi.
”
“Sao lại nói vậy?”
Sắp đứt rồi, Nhiếp Hà lấy lại bình tĩnh, lại tiếp tục cắt.
“Cái gì sao lại?