Đường Tinh dậy từ sáng sớm để sửa soạn ra ngoài.
Hôm nay cô phải đến Sở gia nên đã đặc biệt chọn một bộ sườn xám màu bạc tôn rõ khí chất của cô, mái tóc bạch kim được điểm thêm một cây trâm cài bằng gỗ tinh xảo. Cây trâm này được nột nhà danh sư nổi tiếng tạo nên. Nhìn cô lúc này không còn vẻ trẻ trung dễ thương mà người ngời khí chất.
Cô ra khỏi nhà, lên đường tới Sở gia. Sau khi người hầu thông báo, Đường Tinh nhanh chóng được dẫn vào phòng khách Sở gia.
Lúc này, cả Sở gia chủ và Sở phu nhân đều đang đợi cô, còn Sở Diệc Thần thì đã đi làm từ sớm. Thấy Đường Tinh đến, Sở phu nhân vội đứng dậy, bước nhanh đến chỗ cô, niềm nở"Tiểu Tinh, hôm nay con đẹp quá đi, rất có phong thái của đương gia chủ mẫu, mắt nhìn của ta đúng là không sai mà."
Đường Tinh mỉm cười, theo Sở phu nhân ngồi xuống. Sở gia chủ lên tiếng trước"Tiểu Tinh, hôm nay con đến đây chắc là vì chuyện hôn lễ của con và A Thần đi?"
"Nếu người đã biết thì con cũng xin được vào thẳng vấn đề. Không biết,... chuyện con và Thần ca ca liệu có thể làm trong bí mật được không? "
"Ý con là... ẩn hôn? " Sở phu nhân khẽ nhíu mày.
Việc kết hôn là đại sự cả đời, sao có thể nói ẩn là ẩn chứ. Huống hồ, bà đã mong ngóng từng ngày để được nhìn thấy con trai bà kết hôn, chờ từng ngày để được đón Đường Tinh về nhà bà.
"Con có thể cho lão già này biết lý do được không? Nếu lý do của con có đủ sức thuyết phục thì ta sẽ suy nghĩ thêm về ý kiến của con." Sở gia chủ trầm ngâm.
"Thứ nhất, con chỉ vừa tốt nghiệp đại học, sự nghiệp căn cơ chưa vững. Con không muốn bị người khác nói chỉ biết dựa hơi chồng. Con muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình đem đến niềm vinh quanh thực sự cho bản thân.
Thứ hai, nếu như công bố thẳng ra bên ngoài hai gia tộc chúng ta liên hôn thì con sợ, Lăng gia bên đó sẽ không để yên đâu. Vậy nên, hãy tiến hành cuộc hôn nhân này trong bí mật, khởi động bản hợp đồng mà hai nhà sẽ kí sau khi hai đứa con kết hôn, sau đó chờ đúng thời cơ, giáng cho Lăng gia một đòn chí mạng, tuyệt đối có thể đá họ
ra khỏi tứ đại gia tộc. Đương nhiên, việc này thì Sở bá cũng nghĩ tới rồi nhỉ? "
Đường Tinh cười nhẹ như gió xuân, đưa đôi mắt ngọc bích nhìn thẳng Sở gia chủ.
Sở gia chủ có chút ngạc nhiên khi nghe Đường Tinh phân tích. Làm sao một đứa bé chỉ vừa hai mươi tuổi đã có thể thông minh dường này, rốt cuộc lão già họ Đường kia nghĩ gì mà lại đi chê cô bé chứ.
Mói hai mươi tuổi đã thông minh dường này, lại còn không học sâu về chuyên ngành đã có thể phân tích tỉ mỉ như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không chỉ là một phu nhân bình thường được.
Sở phu nhân cũng cảm thán không thôi. Con bé này, chắc chắn sẽ làm được đại sự.
"Nếu Sở bá vẫn chưa hiểu ý của con, con có thể phân tích kĩ hơn cho người."
"Được "
"Đầu tiên, con và ba con đã có một vụ cá cược. Nếu con thắng, ba con sẽ không cản trở con theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng nếu con thua, có nghĩa là cuộc đời của con sẽ hoàn toàn bị kiểm soát bởi ba con. Vì thế nên, con bắt buộc phải thắng. Mà đề thi là trong vòng nửa năm, con phải biến chuỗi cửa hàng ở khu Tây thành trở thành nơi mua sắm sầm uất nhất.
Có thể mọi người nghĩ, con mở cửa hàng thì có thể dựa vào danh tiếng thiếu phu nhân nhà họ Sở, danh tiếng của Đường gia. Quả thực, nếu làm như vậy thì sự nghiệp của con sẽ lên như diều gặp gió đúng không? Nhưng mà, điều con muốn không phải vậy. Cái con quan tâm ở đây là nền móng của chuỗi cửa hàng đó. Cứ cho là con dùng danh tiếng để tâng bốc cửa hàng lên, đúng là những kẻ muốn nịnh hót Đường gia và Sở gia sẽ đổ xô đến, giúp cho con có thể thuận lợi thắng vụ cá cược này. Nhưng cách này cũng chính là một con dao hai lưỡi.
Không ai có thể khẳng định, bầu trời lúc nào cũng có gió để bay lên. Thiếu gió, con diều của con sẽ nhanh chóng rơi xuống mặt đất mà thôi. Hơn nữa, cơn gió mà đám người kia thổi cho con không phải là gió trời mà là gió từ một cây quạt máy. Nếu như ba con tắt nó đi thì chắc chắn con sẽ không trụ nổi trên bầu trời ấy. Thay vào đó, con sẽ tự tay xây lên một cây cột, một cây cột có thể giúp con diều của con đứng mãi trên trời cao."