"Sợi dây này cho cậu!"
Không lâu lắm, Hạ Mộc từ trong đám người đi ra, đá một sợi dây thừng tới dưới chân tên sát thủ kia.
"Có ý gì..." Tên này nhìn chằm chằm dây trói lớn dưới chân mình, mặt đầy mộng bức.
Sau khi tên sát thủ thấy rõ ràng khuôn mặt của Hạ Mộc, lại theo bản năng nhìn về phía màn hình lớn bên trong căn phòng làm việc. Trong nháy mắt, trong đầu thật giống như nghe thấy một tiếng sấm nổ ngang trời.
"Ta...đệt...!! Ngục chủ, đây là hiểu lầm a"
Sau khi tên này lại tinh thần, liền cúi xuống cầu xin Đường Tinh.
"Đừng nói nhảm, tự giác một chút, đừng đợi đến lúc hảo hán Tội Ngục cùng tiến lên, phỏng chừng cũng không được ôn nhu như vậy đâu!" Hạ Mộc nhìn tên này chằm chằm.
"Để cho ta tự trói chính mình... Ngươi nói đùa sao? Chuyện này đối với ta là một loại làm nhục, là miệt thị, là không tôn trọng..." Sát thủ lạnh giọng quát lên.
"Bất kể như thế nào, ta cũng đã từng là sát thủ đứng đầu. Đối với ta mà nói, nhiệm vụ cũng chỉ có hai loại, một là thành công, ta rời đi, hai là thất bại, ta không thoát được. Muốn để cho ta tự trói chính mình, không có cửa đâu!" Thấy không có ai phản ứng gì, hắn tiếp tục quát lên.
"Yo, quả là có cá tính à nha!" Lục Phóng nhìn chằm chằm têm sắt thủ: "Nếu ngươi không động thủ, vậy thì để bọn ta đến giúp ngươi!"
Giờ phút này, cả đám người Tội Ngục đồng loạt lao lên vây lấy hắn ta.
Mắt thấy hơn chục người lên một lượt, tên này mặt đầy lúng túng, cơ hồ không chút do dự, lập tức nhặt sợi dây trêи đất lên, ở ngay trước mặt mọi người, tự trói gô cổ mình lại.
"Ha ha, đùa thôi, loại việc nặng này, làm sao có thể để cho các vị động thủ, không cần phiền toái như vậy đâu, để tôi tự mình làm là được. Tất cả ngồi xuống đi, đừng động thủ, không đáng giá phải tốn công..." Trêи mặt hắn là nụ cười toe toét.
"Ồ, anh không phải là sát thủ đứng đầu sao, tự mình trói mình, đối với anh mà nói, chắc là miệt thị và làm nhục
mới đúng?" Đường Tinh nhìn hắn một cái, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
"Bạch Ngục chủ, nhìn cô nói kìa! Đây không phải là chuyện đã qua rồi hay sao... Đã từng là sát thủ hàng đầu! ‘Đã từng’ mà thôi, hay là nói, trói chính mình hay không cũng không quan trọng. Chủ yếu là tôi thích bị người khác làm nhục... miệt thị... gì gì đó..." Tên này liên tục nói.
Lục Phóng: "..."
Đám người Tội Ngục: "..."
Đã từng thấy kẻ không biết xấu hổ, nhưng loại không biết xấu hổ như thế này, bọn họ đúng là lần đầu tiên thấy. Trước đó còn một bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục, trong nháy mắt, ngay cả chút cốt khí cũng chẳng còn.
"Vậy, Bạch Ngục chủ, xem thử tôi trói thế này đã đủ chặt hay chưa?" Giờ phút này, hắn ta nhìn chằm chằm Đường Tinh, mặt đầy nghiêm túc.
Đường Tinh: "Tùy ý đi."
Chỉ chốc lát sau, nhìn hắn ta tự trói gô cổ mình lại, cô bỗng cảm thấy dở khóc dở cười. Chỉ có chút thông minh này, lại có thể là sát thủ hàng đầu...
"Tiểu tử, ta cho ngươi biết đừng đùa bỡn bịp bợm, cột chắc một chút! Nếu không ông nội Lục Phóng của ngươi, dao đỏ đâm vào, dao trắng rút ra!"
Lục Phóng nhanh chóng đi lên trước, hướng về phía sát thủ kiểm tra một lần.
"Hắn quả thật là đã trói chặt mình lại rồi, không thành vấn đề." Một lát sau, Lục Phóng hướng về Đường Tinh báo cáo.
"Các người đều đi ra ngoài hết đi."
Đường Tinh nhìn về phía mọi người trong phòng làm việc, ra lệnh.
Sau khi Đường Tinh hạ lệnh, lấy mấy vị trưởng lão cầm đầu, toàn bộ đều xoay người rời khỏi phòng làm việc, sau đó cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại