Xông lên hôn ngay, rất có thể sẽ bị cắt đứt, không đủ 10 giây.
Dù sao trước đây, thời điểm khi cái tên này cáu kỉnh với nàng, ngay cả rờ rờ thử bàn tay cũng không cho, làm sao sẽ có thể cho hôn.
Với lại, nếu như phải cho anh ấy một lời giải thích, trời đất, nàng biết giải thích như thế nào đây?
Sở Diệc Thần nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên đi về phía mình, ánh mắt hơi nhăn lại, bởi vì vẻ mặt của cô nhìn qua rất tức giận.
Nàng tức giận...
Nàng đang giận cái gì...
"Đúng rồi, đúng rồi, Bạch Ngục chủ..."
Đường Tinh nghe được Giang Ly Hận lại đang gọi nàng nữa, không phải là lại ra thêm điều kiện đấy chứ!
Dưới tình thế cấp bách, cô không kịp suy nghĩ nhiều, chợt nhào thẳng về phía Sở Diệc Thần.
Quả nhiên, nàng thấy Sở Diệc Thần dường như định nghiêng về phía sau né tránh theo bản năng.
Vì vậy, cô cắn răng ghé bên tai Sở Diệc Thần, mở miệng uy hϊế͙p͙: "Không! Cho! Phép! Tránh! Trong 10 giây đồng hồ vô luận em làm cái gì cũng không cho phép động đậy! Nếu không em liền lấy loa lớn đi đến cao ốc, công bố cho cả hòn đảo mày biết em với anh đã có con rồi!"
Đường Tinh lại dùng lại một chiêu giống trước đó y như đúc.
Sở Diệc Thần đón lấy ánh mắt đầy hung tợn của cô gái, thoáng rùng mình, thật sự không động đậy nữa.
Nhưng mà, không phải là bởi vì sự uy hϊế͙p͙ của nàng, mà là bởi vì ánh mắt của nàng gần như vậy, đẹp lung linh như vầng trăng ngày rằm, nhấn chìm anh trong vẻ đẹp đó, khiến anh không thể nào rời tầm mắt của mình đi...
Đường Tinh thấy vậy, nhất thời đầy kinh hỉ, vội vàng nhón chân lên, nắm chặt cơ hội không chút do dự hướng về đôi môi của Sở Diệc Thần... Hôn tới...
Trong nháy mắt khi đôi môi mềm mại của cô gái chạm vào môi mình, cả người Sở Diệc Thần như thể vừa tỉnh lại sau giấc mộng đẹp, tràn đầy nét không cách nào tin nổi, hai tay buông thõng bên người bỗng vô thức nâng lên.
Sở Diệc Thần hoàn toàn không ngờ tới nàng lại đột nhiên hôn tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Em..."
Cho là Sở Diệc Thần muốn né tránh, Đường Tinh nóng nảy, ôm lấy cổ của anh, kéo sát về phía mình, càng dùng sức hôn mạnh, đồng thời khẽ
tách miệng ra, thấp giọng cảnh cáo: "Không được nhúc nhích!"
Sau đó, Sở Diệc Thần liền dựng thẳng sống lưng, khôi phục lại trạng thái không nhúc nhích như tượng, mặc cho cô gái dán môi vào môi anh, thậm chí còn nhẹ nhàng ʍút̼ nhẹ bờ môi ấy.
Một giây đồng hồ...
Hai giây...
Ba giây...
Tư Dạ Hàn không biết qua bao lâu, nhưng thời gian đủ lâu để anh nhận ra được đây không phải là ảo giác.
Lúc này, "tõm" một tiếng, là tiếng vật gì đó rớt vào trong nước vang lên.
"Phụt khục khục khục khục *tiếng sặc nước*... Mịa nó ——" sau lưng truyền tới âm thanh của Giang Ly Hận bởi vì quá mức khϊế͙p͙ sợ mà ngoài ý muốn trợt té vào trong suối nước nóng.
Vạn vạn không ngờ tới, nữ nhân này lại có thể thật sự dám làm!
Đệt! Ai cho cô ta lá gan!
Cô ta thật đúng là không muốn sống nữa sao!
Một bên, Tạ Thiên Xuyên cũng là một vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đứng ngơ ngác ở nơi đó, không cách nào tin, nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên nhào qua ‘cưỡng hôn’ Sở Diệc Thần.
Cô gái này là ai? Có phải điên rồi hay không?
Cô ta có biết mình đang làm cái gì không?
Sở Diệc Thần, Tu La Chủ của A Tu La, lại có thể tại địa bàn của mình, bị một nữ nhân ‘cưỡng hôn’ rồi hả?
"Tôi cạn lời rồi! Bạch Ngục chủ, cô cũng quá liều mạng rồi đấy! Sinh tử coi nhẹ, không phục thì chiến, danh xưng Bạch Ngục chủ hoàn toàn xứng đáng!" Giang Ly Hận thật vất vả mới lảo đảo bò dậy, mặt đầy vẻ xuýt xoa, thậm chí còn vỗ tay bôm bốp.
Trong lúc hắn nói câu đó, Đường Tinh đã hoàn tất thời gian hôn đủ 10 giây rồi...
Mà Sở Diệc Thần thật sự từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều hoàn toàn không nhúc nhích một chút!