"Bạch tiểu thư, em có thể thường xuyên tìm chị không?" Cô gái nói nhỏ.
"Hả, tìm chị làm gì, bên chị nguy hiểm lắm. Hơn nữa, cha em sẽ không thích để cho em tìm chị đâu." Đường Tinh cười, liếc mắt nhìn về phía phó bang chủ.
Bỗng nhiên, nụ cười trêи môi cô cứng đờ lại. Sao cô lại cảm thấy, công pháp này có chút quen mắt? Hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng rốt cuộc là ở đâu chứ?
"Tiểu Ni, em có biết, công pháp kia là do ai truyền thụ lại cho cha em không?" Đường Tinh quay sang hỏi cô gái.
"Cái này thì em biết, năm năm trước, chủ thượng trở về từ nước Z, nói là có một vị cao nhân dạy cho một môn võ mới, sau đó truyền thụ lại cho những thành viên của Đồ Môn. Còn nói tuyệt đối không được dạy cho người ngoài. Có chuyện gì không ổn sao?"
"Vậy, em có ảnh của chủ thượng nhà em không?"
"Ừm, ảnh thì không có, bất quá, em có thể vẽ lại. Em đã gặp qua chủ thượng vài lần, có lẽ sẽ phác lại được đấy."
Đường Tinh sai người đi lấy một tập giấy bút, đưa cho cô gái.
Sau nửa tiếng hí hoáy, cuộc cùng cô gái đã vẽ được mặt của vị chủ nhân Đồ Môn ra.
Đường Tinh vừa nhìn vào bức tranh thì lập tức ngây người.
Đây không phải là Lý Dịch Phong sao?
"Tiểu Ni, em xác định, đây là chủ thượng nhà em?"
"Xác định." Cô gái giơ tay lên thề.
"Được rồi. Em nghỉ ngơi chút đi, chị đi gọi điện." Đường Tinh xoa đầu cô gái rồi đi đến một gốc cây cách đó không xa.
"Lục Phóng, cậu đều tra giúp tôi xem, mấy năm nay Lý Dịch Phong ở nước Z làm những chuyện gì."
"Có chuyện gì sao?" Lục Phóng thắc mắc.
"Tôi nghi ngờ, Môn chủ Đồ Môn kia... chính là Lý Dịch Phong." Đường Tinh hạ thấp giọng hết mức như sợ có ai đang nghe lén.
"Cái gì? Không phải đảo Zephys cấm người ngoài sao? Làm sao hắn đến tận đây được?" Lục Phóng sửng
sốt không thôi.
"Tôi không biết, phòng vẫn hơn. Nhớ điều tra kĩ vào, đừng có lơ là." Đường Tinh nói xong thì cúp máy, đi về như không có chuyện gì xảy ra.
Ngồi đến tận tối mịt rồi mà phó bang chủ kia mới dạy được vài động tác cơ bản, Đường Tinh đành để ngày mai tập tiếp.
Lúc cô về đến nhà cũng đã là gần nửa đêm. Cô vừa vào nhà đã thấy Sở Diệc Thần ngồi một đống ở ghế sofa.
"Sở Diệc Thần, sao anh không bật đèn lên?" Đường Tinh vừa nói vừa đi tới bật công tắc đèn lên.
Kết quả, vừa bật đèn lên, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng. Vẻ mặt này là sao đây? Giận nàng à?
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"Cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh chàng trai.
"Sao về muộn vậy?" Sở Diệc Thần đưa tay vén mái tóc cô lên.
"Ào, tổ chức nhiều việc quá, đến tận giờ em vẫn chưa được ăn gì này." Đường Tinh nằm dài ra than vãn.
"Ăn anh không?" Sở Diệc Thần vốn chỉ muốn trêu cô một chút, nào ngờ Đường Tinh lập tức bật dậy, nhào lên người anh.
"Đêm xuân ngắn ngủi hay là ta và Tu La chủ đi nghỉ ngơi một chút nhỉ. Dù sao... em cũng là người trong mộng của anh mà." Dứt lời, cô đẩy Sở Diệc Thần xuống ghế, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Sở Diệc Thần dường như không ngờ tới Đường Tinh lại đột nhiên hôn tới.
Khi hơi thở của cô quấn quanh anh, khi ngón tay tinh tế dùng sức nắm cổ áo của anh, khi đôi môi mềm mại ấm áp hôn tới trong nháy mắt, sự bất an sâu trong thân thể cơ hồ muốn phá hủy anh trong nháy mắt được trấn an, rất nhanh lại hóa thành một cỗ cảm xúc cực kì nóng bỏng xao động…