Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 189


trước sau

Hồi lâu sau, Hải Đường nhìn về phía Hạ Mộc: "Ở bên cô ấy lâu như vậy, anh hẳn là càng hiểu Bạch Phong hơn so với tôi, không phải sao?"

"Sau đó thì sao?" Hạ Mộc hỏi ngược lại cô gái.

"Năm đó, anh bị Lý đại sư chẩn đoán ra được bệnh nan y... cố ý để cho Sở Diệc Thần bắt giữ, tự mình xa lánh Bạch Phong. Anh yêu cô ấy như vậy, coi như sinh mạng của mình, tại sao không nói chân tướng cho cô ấy?" Hải Đường hỏi.

"Tiểu Phong..." Hạ Mộc trầm mặc, sau đó thản nhiên nói: "Tôi chẳng qua chỉ xem cô ấy như một người em gái."

"Em gái?" Hải Đường lắc đầu một cái: "Hiện nay, ngay cả bản thân mình mà anh cũng bắt đầu tự lừa gạt rồi sao?"

Nghe Hải Đường nói vậy, Hạ Mộc khẽ mỉm cười, lại chìm vào trong yên lặng.

"Anh biết rằng mình sống không được bao lâu, cho nên cố ý xa lánh cô ấy, để cho cô rời xa anh, Anh nghĩ rằng tôi không rõ ràng sao? Anh không muốn để cho cô ấy đau khổ, cho nên lựa chọn một mình chịu đựng. Còn cô ấy thì sao? Vẫn luôn nghĩ anh chỉ là bị thương lâu không khỏi, hoàn toàn vô ưu vô lo, lại còn suốt ngày tình tứ với tên Tu La chủ kia nữa... "

"... Nguyên nhân chân chính... là đau lòng đi? Cơ hồ anh đã đánh mất lý trí." Hải Đường bất đắc dĩ nói.

"Tu La Chủ sao? Hẳn cũng tính là người đáng cho cô ấy phó thác cả đời người..." Sau một hồi, Hạ Mộc nhẹ giọng nỉ non.

"Đáng giá không?" Hồi lâu sau, Hải Đường hỏi.

"Cô nói xem?" Hai con ngươi Hạ Mộc híp lại.

"Cho dù người khác đáng giá để phó thác, nhưng cũng không phải là anh." Hải Đường nhìn Hạ Mộc. Người đàn ông này, nàng không thể nhìn thấu dù chỉ là mảy may.

"Phụtt...!!"

Bỗng nhiên, từ trong miệng Hạ Mộc phun ra một ngụm máu tươi.



"Không sao chứ?"

Thấy vậy, Hải Đường đỡ lấy Hạ Mộc.

Hạ Mộc yên lặng chốc lát, chậm rãi đứng dậy,
lắc đầu nói: "Tôi... đã không còn thời gian nữa rồi."

"Giống như Lý đại sư từng nói, bây giờ anh... mỗi một ngày trôi qua, đều là sự hành hạ đi...? Ý chí kiên cường kia của anh, là tới từ Bạch Phong... Sau khi Bạch Phong được hạnh phúc, tâm nguyện của anh cũng đã hoàn thành. Anh mạnh mẽ chống đỡ lâu như vậy, chỉ là vì muốn được nhìn cô ấy nhiều thêm một lần..." Trong mắt Hải Đường có một thứ tâm tình khó tả.

Hạ Mộc vẫn không nói một lời.

"Với tình hình thân thể bây giờ của anh, căn bản không thể động thủ. Nhưng mà lần trước anh lại cùng Tu La Chủ giao thủ... Anh là đang tự sát! Nếu như không phải là lần đó, thân thể của anh, sẽ không trở nên suy bại như thế. Đã vậy anh còm giấu Bạch Phong. Nếu cô ấy biết để ngăn anh thì đã không nói làm gì." Hải Đường bực dọc.

"Đều giống nhau cả thôi." Hạ Mộc lắc đầu một cái: "Tôi từng nói, thời gian của tôi, đã không còn nhiều."

"Bọn họ ra tay, vừa vặn đúng lúc tôi phát bệnh... Bây giờ, coi như là tôi vì Tiểu Phong... làm một chuyện cuối cùng."

Chàng trai sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước đi hướng về phía bên ngoài phòng.

Nhìn theo bóng lưng Hạ Mộc rời đi, Hải Đường nói không nên lời.

Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngày hôm nay, với một bộ thân thể không lành lặn này, anh ta còn có thể làm cái gì nữa chứ?

Cuối cùng Hải Đường cũng đứng dậy, đi theo sau lưng Hạ Mộc.

Lúc này, bên trong một căn phòng tồi tàn không chịu nổi nào đó, Bát đại thần của Hạ Mộc đang tập trung đợi lệnh ở đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện