Sau khi ngủ một giấc dài, Đường Tinh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Lúc này đã là nửa đêm, Đường Tinh quyết định đi dạo vườn hoa cho tỉnh ngủ.
Vừa ra đến vườn hoa, cô đã thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên băng xích đu.
Đến gần, Đường Tinh phát hiện người đó là Đường Hy Hình, cô liền bước nhanh tới" Đây là lãnh thổ của em, ai cho anh xâm phạm hả? "
Cô vòng tay che mắt Đường Hy Hình lại. Đương nhiên, Đường Hy Hình cho dù không nhìn được nhưng ngay lập tức vẫn có thể đoán ra.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay Đường Tinh ra, ân cần hỏi "Sao không ngủ thêm chút nữa? Trong nhà vẫn còn đồ ăn, không thích ăn thì để anh nấu cho em, đừng để bụng đói."
"Em không sao, nhưng mà, anh hai, anh có thương em không? "
"Có"
"Vậy anh sẽ làm mọi thứ cho em sao? "
"... Không" Đường Hy Hình chắc chắn sẽ không bị mắc lừa Đường Tinh nữa. Trước kia, Đường Tinh nói ra câu này chắc chắn có gì đó nhờ vả, mà những chuyện cô nhờ đều khiến người ta không thể đỡ nổi. Đường Hy Hình đương nhiên sẽ không đồng ý lao vào hố lửa này rồi.
"Anh không thương em? Được thôi, em đi tìm A Họa, nói cho chị ấy biết."Nói xong, Đường Tinh định đứng dậy thì Đường Hy Hình kéo tay cô lại, ấn cô ngồi trở lại ghế.
"Bình tĩnh đã. Để anh suy nghĩ đã."
Đường Hy Hình thầm nghĩ"Không thể để Tiểu Tinh chạy đi tìm Như Họa được."
Đường Như Họa trước giờ cưng chiều Đường Tinh thế nào, anh cũng không phải là không biết. Chỉ cần Đường Như Họa nghe được anh bắt nạt Đường Tinh, anh có thể khẳng định sẽ không thể bình yên được. Hơn nữa, Đường Như Họa còn là luật sư, nói câu nào thấm câu đấy, anh không muốn lặp lại quá khứ đen tối ấy đâu.
"Em có việc gì muốn nhờ anh sao?"
"Đúng. Anh hai, anh biết mà, em với Sở Diệc Thần kết hôn hoàn toàn không phải là vì tình yêu. Hơn nữa, mặt anh lúc nào