Đường Tinh sắc mặt âm trầm, nhẹ giọng hỏi" Ba đang xem thường con sao?"
"Được rồi, được rồi, con gái vừa về nước mà sao anh lại như vậy hả?"Đường phu nhân vội hòa giải.
Tình hình này mà không lên tiếng chắc hai cha con này từ mặt nhau luôn quá. Bà luôn biết mối quan hệ giữa con gái út và chồng không được tốt nhưng bà không nghĩ nó lại tồi tệ như vậy.
Khi con gái bà chưa đi du học thì ít nhất hai cha con vẫn còn có thể ngồi nói chuyện đàng hoàng, mà bây giờ... Chính bà cũng không thể tin được Đường Tinh sau khi ra nước ngoài lại thay đổi nhiều đến vậy. Hai cha con này đúng là không thể khiến bà yên lòng dù chỉ một giây mà.
Đường phu nhân mệt mỏi xoa trán.
Đường Tinh vẫn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy mẹ mình như vậy cô lại im lặng.
"Hôm nay con là nể mặt mẹ, lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, ba à!" Nói rồi cô đứng dậy rời đi, mặc kệ Đường gia chủ đang mắng chửi đằng sau.
Đường Tinh trở về phòng của mình, căn phòng không hề thay đổi mặc dù cô đã rời đi 5 năm liền.
Đường Tinh nằm uỵch lên giường. Quá mệt mỏi rồi, tại sao ba cứ nhằm vào cô vậy chứ, theo đuổi ước mơ của mình có gì sai chứ. Nếu ba cô biết cô là Minh chủ Bạch Lan Minh kia chắc sẽ sốc đến ngất luôn mất.
Mệt mỏi vì ngồi máy bay quá lâu lại kèm thêm vừa đấu khẩu với Đường gia chủ xong thì quả thực cô đã cạn kệt sức lực. Vì vậy, vừa nằm lên giường một lúc cô liền thiếp đi.
...
Máu...
Lửa...
Lửa bốc lên ngùn ngụt, máu rỉ ra từ trong đám lửa.
Cháy lớn quá...
"Mau dập lửa, dập lửa mau lên!!!" Đường Tinh gào thét trong vô vọng.
Không có ai trả lời cô, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có đám cháy trước mặt cô vẫn cháy ngùn ngụt.
Quang cảnh chợt thay đổi, có rất nhiều người, rất nhiều, tất cả đều vội vã dập lửa. Thế nhưng, cô không thể nhìn rõ ai cả, tất cả đều ngư bị che đi bởi một tấm màn mỏng, dù có cố thế nào cô cũng không thể nhìn rõ.
Cô nghe bên tai văng vẳng tiếng ai đó gào thét. Nghe rất quen, cô đã nghe giọng nói này rở đâu đó rồi thì phải. Đường Tinh cố gắng chớ lại.
Là giọng của ai? Tại sao lại quen vậy chứ!
Đầu cô bắt