Rất nhanh xe đã chạy đến nơi cần đến. Sở Diệc Thần đưa tay định đỡ Đường Tinh bước xuống, nào ngờ Đường Tinh không thèm nắm lấy, tự mình nhảy xuống.
Sở Diệc Thần thấy vậy cũng không nói gì thêm, trực tiếp xoay người đi.
Đường Tinh đang đi đằng sau thì chợt thấy phía cửa bên cạnh có một người phụ nữ đang kêu gào thảm thiết. Hiếu kì, Đường Tinh tiến lại gần xem.
"Cho tôi vào, tôi phải gặp được Khương Tam. Gọi ông ta ra đây cho tôi. Gọi ông ta ra đây." Người phụ nữ kêu gào không ngớt miệng.
Đường Tinh bước đến,ra hiệu cho đám bảo vệ lui ra.
"Này cô, cô là ai thế,cô biết đây là đâu không?" Đường Tinh nhẹ nhành lên tiếng.
Người phụ nữ kia ngoảnh sang nhìn Đường Tinh, lại ngó vào bên trong một chút rồi kể sự thật.
"Thật ra, tôi vốn chỉ là người vô tội. Một ngày Khương Tam tìm đến tôi, nói yêu tôi. Bây giờ tôi có thai, hắn lại ruồng bỏ đứa con này. Tiểu thư, tôi xin cô, cô chỉ cần cho tôi gặp Khương Tam thôi, tôi hứa sẽ không gây rắc rối gì đâu."
"Muốn gặp cũng được, có điều..." Đường Tinh cúi xuống nói thêm vài câu vài tai người phụ nữ.
"Cô hiểu rồi chứ? "
Thấy người phụ nữ gật đâu, Đường Tinh liền yên tâm rời đi.
Đường Tinh vội vàng chạy đuổi theo Sở Diệc Thần. Lúc này anh cũng phát hiện ra Đường Tinh biến mất, đứng lại nhìn ngó một lúc thì thấy cô chạy vội vàng đến.
"Cô chạy đi đâu vậy hả."
Đường Tinh lúc này cũng vừa đến nơi, ai dè chưa kịp thở lại vấp vào váy, loạng chạng ngã. Sở Diệc Thần thấy vậy vội đỡ lấy cô.
"Cô yêu sàn nhà quá nhỉ?"
"Yêu cái đầu anh." Đường Tinh dùng gót giày dậm mạnh xuống chân Sở Diệc Thần.
"Cô...!!?!"
"Xì, đáng đời. Đồ đầu gỗ." Nói xong Đường Tinh bỏ đi trước.
Sở Diệc Thần liền đi theo phía sau, dường như cú dậm chân vừa rồi đối với anh chỉ như kiến cắn vậy.
Thầm Lương ở bên cạnh thì âm thầm mỉm cười. Lâu như vậy cuối cùng cũng có người trị được chủ tử nhà hắn.
Một lúc sau, bọn họ dừng lại trước một phòng bao xa hoa. Sở Diệc Thần giơ tay về phía Đường Tinh.
"Khoác vào."
Lần này, Đường Tinh lại