Thẩm Lương thấy Đường Tinh bỏ ra ngoài vội vã quay sang Sở Diệc Thần.
"Boss, hình như thiếu phu nhân lại hiểu sai ý tốt của ngài rồi. Ngài chỉ muốn bảo vệ cô ấy thôi mà."
"Cứ mặc kệ cô ấy, chỉ cần cô ấy không sao thì hiểu lầm cũng được." Sở Diệc Thần đứng dậy, bước ra ngoài.
...
Bên này, Đường Tinh chạy hộc tốc dốc gan đến trụ sở. Đến nơi đã đấy Lục Phóng đứng ngoài, mặt đầy tức giận.
"Bà làm gì mà giờ này mới đến, tôi đợi bà lâu lắm đấy."Lục Phóng cày nhàu.
"Vào trong rồi nói."
Vào trong trụ sở, Đường Tinh đã thấy An Nhiễm đang chuẩn bị dụng cụ hóa trang.
"Hi, Tiểu Nhiễm."
"Đến rồi à. Mau ngồi đi, bắt đầu được rồi."
Lục Phóng lẽo đẽo theo sau, tay cầm thêm một túi lớn đồ ăn vặt, để xuống trước mặt Đường Tinh.
"Tối qua bà đi chết ở đâu mà rôi gọi không nghe điện thoại? "
Đường Tinh đem chuyện tối qua kể lại một lượt.
Lục Phóng nghe xong thì cười như được mùa.
"Tôi vừa sắm được khẩu súng mới, cậu check thử không?" Đường Tinh rút súng ra, nhìn chằm chằm Lục Phóng.
"Aida, chị hai, chị ngồi chơi em còn có việc. Em đi trước." Lục Phóng ngay lập tức lặn mất tăm
...
Sao mười tiếng đồng hồ vật lộn, Đường Tinh đã hóa thân thành một nam thanh niên cao ráo sáng sủa nhưng vẫn mang nét tàn ác trên gương mặt.
Đúng bảy giờ ba mươi, Đường Tinh lên xe đi đến điểm hẹn.
Tiến vào phòng, Đường Tinh thấy bên trong là một người đàn ông mang mặt nạ, thần thần bí bí, bên cạnh là... Thẩm Lương???
...Nếu đó là Thẩm Lương, vậy người mang mặt nạ kia là... Sở Diệc Thần? ...
Thằng cha âm binh này sao đi đâu cũng ám quẻ mình vậy?
Đường Tinh lầm bầm chửi rủa trong miệng.
Thấy Đường Tinh bước vào, Sở Diệc Thần đúng dậy, làm động tác mời ngồi.
Đường Tinh suýt chúi nữa là cười ra miệng. Cái tên Sở Diệc Thần này ở nhà bắt nạt cô, vậy mà bây giờ